Nha đầu chết tiệt này lại dùng bộ dạng giả ngu với anh! Cô tưởng anh dễ tính lắm có phải không? Dương Sĩ Bảo đã hai đêm không được ngủ rồi nên tạm thời mắt đã biến thành kim tinh hoả nhãn của Tôn Ngộ Không rồi.
Mắt anh thật sự rất đỏ! Quý Tiệp cũng thấy anh thực sự đáng thương đấy nhưng cô cũng rất đáng thương mà!
“Bởi vì tôi quen đem chìa khoá nhà theo! Cho nên, tôi chỉ có thể đến nhà người bạn thân duy nhất của mình thôi!”
Quý Tiệp tỏ vẻ bản thân cực kỳ đáng thương, tội nghiệp.
Nhưng Dương Sĩ Bảo không dễ dàng bị mắc mưu. Cái gì mà quên mang theo chìa khoá chứ? Sao chìa khoá nhà anh đặt ở kia cô lại không quên chứ? Căn bản là cô cố ý mà!
“Cô không biết tìm thợ sửa khoá tới mở cửa à?”
“Cái gì? Hiện giờ đã trễ thế này rồi à! A Bảo, anh không phải đã quên tôi là một cô gái yếu đuối đến một con gà cũng không thể trói nổi chứ? Nếu lỡ tôi tìm đến một tay thợ sửa khoá mặt người nhưng lại mang lòng lang dạ thú thì sao?”
“SHUT UP!” (câm miệng) Cô đừng nói nữa, nói thêm lời nào chắc anh sẽ giận tới mức phun lửa mất!
Cái gì mà cô gái yếu đuối không có sức trói già chứ? Người nào lòng lang dạ sói? Những lời này cô gái nào cũng có thể nói ra, nhưng Quý Tiệp thì không thể được.
Vì anh đã từng thấy hai cuộc thi tài của cô, cô sử dụng mưu kế rồi động chân động tay đá lăn cậu bé làm cậu nhóc kia không kịp trở tay, cô gái như vậy mà là cô gái yếu đuối, tay trói gà cũng không chặt sao? Định lừa ai chứ!
Lại nói đến, nếu như cô thực sự là kẻ trói gà không chặt thì sẽ không làm nữ cảnh sát rồi, mặc dù cô chỉ là thành viên của nhóm bắt tội phạm gia đình thôi nhưng vẫn dũng cảm cũng chả kém ai.
Dương Sĩ Bảo cười lạnh với cách nói của Quý Tiệp xong hung hăng lườm cô một cía. Không ngờ rằng kẻ táng tận lương tâm kia chẳng thèm đếm xỉa gì đến cơn tức giận của anh, cô lại dám ung dung nằm trên giường ngủ tiếp, rốt cuộc cô có biết liêm sỉ hay không hả?
Dương Sĩ Bảo chạy đến bên tai Quý Tiệp hét to “Cô đứng lên cho tôi, tôi đưa cô về nhà!”
“Cái này có liên quan gì? Chúng ta không phải vẫn luôn như vậy sao? Từ nhỏ đến lớn đều tắm cùng nhau, ngủ cùng nhau mà.” Cô và A Bảo đã lớn lên cùng nhau, là đôi bạn thân cực kỳ tốt. Nếu như cô không phải là con gái, nói không chừng có thể sẽ có một quan hệ vô cùng mật thiết với anh rồi “Sau giờ anh trở nên kỳ lạ vậy chứ? Chẳng giống hồi bé một chút nào, giống như ông cụ già cứ bám theo đuôi tôi.”
Huhuhu~~~ Cô thật là đáng thương! Từ một đại tỷ biến thành một cô nhóc đáng thương, huhuhu~~~ A Bảo đáng yêu ngày trước của cô giờ đang ở đâu rồi?
Cô nên dùng cách lúc trước để anh có thể ngoan ngoãn phục tùng, A Bảo sẽ không còn la mắng cô nữa.
“Huhuhu~~~ Tôi muốn A Bảo ngày trước cơ!” Quý Tiệp giả khóc.
Cô không biết vì sao cứ đứng trước mặt A Bảo cô lại cứ phải làm trò hề, như một đứa trẻ chưa trưởng thành, phải dùng kế gian xảo để làm nũng với anh. Mặc dù mỗi lần anh đều đáp lại cô với bộ mặt như đống phân lớn, nhưng cô không ngại, bởi cô biết A Bảo thật sự rất cưng chiều cô.
“A Bảo đó sẽ không trở lại nữa.” Anh tức giận nói.
“Tại sao?”
“Bởi vì nó đã trưởng thành, bởi vì nó không giống cô, bởi vì nó hiểu được cái gọi là ‘Lễ nghi liêm sỉ’”
“Ừm! Nói như vậy.” Giống như cô không biết cái gọi là “Lễ nghi liêm sỉ?” Làm ơn đi, người ta cũng được đi học mà? Người ta cũng biết cái gì là tam tòng tứ đức, cái gì là trung hiếu nhân ái, chân thật nhã nhặn mà. “Anh đừng có xem thường tôi.”
“Vậy sao? Nếu không muốn để người ta xem thường thì cô mặc y phục vào ngay rồi cút về nhà cho tôi.”
Tay anh nắm lấy cửa, bàn tay không lồ có vẻ run run, có thể thấy anh thực sự đã bị làm tức điên, nếu như người nọ còn biết thức thời thì nên nhanh chóng chạy thoát thân để khỏi phải chết, nhưng vấn đề là đôi khi Quý Tiệp rất thô lỗ và ngang bướng.
Căn bản là cô không muốn đi, muốn tiếp tục dựa vào anh. Cô không hiểu sao họ không thể quay lại ngày xưa ấy, giống như lúc trước, luôn yêu thương nhau.
Cô thích nhất là những lúc nói chuyện với A Bảo.
“Tại sao?” Cô hỏi.
Dương Sĩ Bảo hừ lạnh một tiếng “Tại sao à? Việc này không đơn giản đâu, bởi chúng ta đều đã trưởng thành, không còn là những cô bé, cậu bé 7,8 tuổi nữa. Giờ chúng ta đã là người lớn hết rồi.”
“Vậy thì sao? Người lớn thì không thể làm bạn bè sao?”
“Có thể, dĩ nhiên có thể! Nhưng mà, dù bạn bè cũng chẳng giống như cô, cởi hết quần áo nhảy lên giường người khác.” Anh không chịu được hành vi giết người của cô, kìm lòng không được nhìn thân thể trần truồng của cô một cái.
Tiểu yêu nữ này đúng là to gan lớn mật, cái gì cũng không che giấu được, không sợ anh trở thành ác lang bổ nào vào dê con sao?
Quý Tiệp bĩu môi trả lời anh “Cái này thì có liên quan gì? Hai chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thậm chí là tắm cùng với nhau.” Thân thể của anh cô cũng đã sớm nhìn thấy hết rồi, còn gì mà mất thể diện chứ? Còn cần gì phải giữ ý tứ chứ?
“Tại sao anh lại trở nên kỳ quái như vậy chứ? Tôi còn biết anh lúc nào thì nằm mơ xuất tinh nữa kìa!” Cô nói chuyện không hề giữ ý tứ.
Cô với A Bảo không hề có bí mật gì, cô vẫn cho là như vậy cho nên A Bảo chỉ giả bộ làm ông già để cự tuyệt cô mà thôi. Như vậy thì thật khiến cô bị tổn thương.
Mà Dương Sĩ Bảo chỉ thiếu chút nữa bị tức chết bởi bộ dạng của cô.
Người ta vẫn xem anh là bạn bè nhưng anh thì lại không thế.
Lúc còn nhỏ, anh vẫn luôn nghĩ rằng sẽ có ngày cô trở thành bạn gái của mình, nhưng anh lại chưa bao giờ nghĩ Quý Tiệp sẽ trở thành anh em với mình.
Nghĩ lại ngày còn trẻ con đó, ngày nào đêm nào anh cũng nghĩ đến Quý Tiệp, nhưng cô vẫn ngu ngơ không chịu hiểu rõ, không hề biết đến tư tưởng bẩn thỉu trong đầu anh, lại còn coi anh như anh em nữa chứ.
Năm mười bảy tuổi, cô vẫn giống như bây giờ, không hề phòng bị gì mà cứ ung dung ngủ trên giường của anh như vậy. Ngày đó, anh giống như sống trong mộng cùng cô, cứ “anh em” quay cuồng trên giường, chém giết cả một đêm đến sáng hôm sau, quần áo anh đã ướt thành một mảng, còn Quý Tiệp thì cứ ngu ngốc an ủi anh nói “Không sao”, nói an ủi anh là bình thường, nhưng nó đã trở thành chứng cứ thời còn trẻ của anh.
Vậy sao? Nếu như Quý Tiệp biết rằng ngày đó người anh nghĩ đến là người nào thì cô còn có thể nhẹ nhõm như vậy không?
“Ngu ngốc.” Dương Sĩ Bảo chẳng thèm để ý đến cô.
Anh đi ra khỏi cửa phòng, dùng hết sức đấm vào cửa thể hiện cơn giận của mình.
Đúng, không sai, anh đang tức giận, giận chính bản thân mình khi nhìn thấy cơ thể trần truồng của cô lúc đó lại có phản ứng đặc biệt như vậy! Mặc dù chỉ là kinh động thoáng qua, nhưng với cảnh xuân hồng ở trước ngực cô làm lòng anh tạo thành một ảnh hưởng cực kỳ lớn.
Anh giận chính mình năm đó khi còn là một cậu bé 17, 18 tuổi, đối vs cơ thể của Quý Tiệp lại có phản ứng khác thường như vậy. Chuyện….không phải là như vậy.
Anh biết rõ Quý Tiệp chỉ coi anh là anh em, là anh em tốt, những năm gần đây, anh không còn nhận ra chuyện này hay sao? Nhưng tại sao đến khi ba mươi mốt tuổi rồi mà vẫn bị kích động như một tên nhóc vậy, thật là mất mặt.
Dương Sĩ Bảo tựa người vào cửa, anh oán hận không thể đập đầu mình vào cửa.
Quý Tiệp nghe thấy mà lòng run sợ, lúc này cô mới bắt đầu nghĩ, chẳng nhẽ mình làm sai thật sao?
Những năm gần đây, cô luôn cải thiện mối quan hệ giữa cô và A Bảo, nhưng với tính cách của cô thì quan hệ của hai người không những không cải thiện được mà ngược lại càng lúc càng kém.
Thấy biểu hiện ác liệt này của A Bảo, cô chợt nghĩ: A Bảo, thật sự ghét cô thế sao?
Nha đầu chết tiệt này lại dùng bộ dạng giả ngu với anh! Cô tưởng anh dễ tính lắm có phải không? Dương Sĩ Bảo đã hai đêm không được ngủ rồi nên tạm thời mắt đã biến thành kim tinh hoả nhãn của Tôn Ngộ Không rồi.
Mắt anh thật sự rất đỏ! Quý Tiệp cũng thấy anh thực sự đáng thương đấy nhưng cô cũng rất đáng thương mà!
“Bởi vì tôi quen đem chìa khoá nhà theo! Cho nên, tôi chỉ có thể đến nhà người bạn thân duy nhất của mình thôi!”
Quý Tiệp tỏ vẻ bản thân cực kỳ đáng thương, tội nghiệp.
Nhưng Dương Sĩ Bảo không dễ dàng bị mắc mưu. Cái gì mà quên mang theo chìa khoá chứ? Sao chìa khoá nhà anh đặt ở kia cô lại không quên chứ? Căn bản là cô cố ý mà!
“Cô không biết tìm thợ sửa khoá tới mở cửa à?”
“Cái gì? Hiện giờ đã trễ thế này rồi à! A Bảo, anh không phải đã quên tôi là một cô gái yếu đuối đến một con gà cũng không thể trói nổi chứ? Nếu lỡ tôi tìm đến một tay thợ sửa khoá mặt người nhưng lại mang lòng lang dạ thú thì sao?”
“SHUT UP!” (câm miệng) Cô đừng nói nữa, nói thêm lời nào chắc anh sẽ giận tới mức phun lửa mất!
Cái gì mà cô gái yếu đuối không có sức trói già chứ? Người nào lòng lang dạ sói? Những lời này cô gái nào cũng có thể nói ra, nhưng Quý Tiệp thì không thể được.
Vì anh đã từng thấy hai cuộc thi tài của cô, cô sử dụng mưu kế rồi động chân động tay đá lăn cậu bé làm cậu nhóc kia không kịp trở tay, cô gái như vậy mà là cô gái yếu đuối, tay trói gà cũng không chặt sao? Định lừa ai chứ!
Lại nói đến, nếu như cô thực sự là kẻ trói gà không chặt thì sẽ không làm nữ cảnh sát rồi, mặc dù cô chỉ là thành viên của nhóm bắt tội phạm gia đình thôi nhưng vẫn dũng cảm cũng chả kém ai.
Dương Sĩ Bảo cười lạnh với cách nói của Quý Tiệp xong hung hăng lườm cô một cía. Không ngờ rằng kẻ táng tận lương tâm kia chẳng thèm đếm xỉa gì đến cơn tức giận của anh, cô lại dám ung dung nằm trên giường ngủ tiếp, rốt cuộc cô có biết liêm sỉ hay không hả?
Dương Sĩ Bảo chạy đến bên tai Quý Tiệp hét to “Cô đứng lên cho tôi, tôi đưa cô về nhà!”
“Cái này có liên quan gì? Chúng ta không phải vẫn luôn như vậy sao? Từ nhỏ đến lớn đều tắm cùng nhau, ngủ cùng nhau mà.” Cô và A Bảo đã lớn lên cùng nhau, là đôi bạn thân cực kỳ tốt. Nếu như cô không phải là con gái, nói không chừng có thể sẽ có một quan hệ vô cùng mật thiết với anh rồi “Sau giờ anh trở nên kỳ lạ vậy chứ? Chẳng giống hồi bé một chút nào, giống như ông cụ già cứ bám theo đuôi tôi.”
Huhuhu~~~ Cô thật là đáng thương! Từ một đại tỷ biến thành một cô nhóc đáng thương, huhuhu~~~ A Bảo đáng yêu ngày trước của cô giờ đang ở đâu rồi?
Cô nên dùng cách lúc trước để anh có thể ngoan ngoãn phục tùng, A Bảo sẽ không còn la mắng cô nữa.
“Huhuhu~~~ Tôi muốn A Bảo ngày trước cơ!” Quý Tiệp giả khóc.
Cô không biết vì sao cứ đứng trước mặt A Bảo cô lại cứ phải làm trò hề, như một đứa trẻ chưa trưởng thành, phải dùng kế gian xảo để làm nũng với anh. Mặc dù mỗi lần anh đều đáp lại cô với bộ mặt như đống phân lớn, nhưng cô không ngại, bởi cô biết A Bảo thật sự rất cưng chiều cô.
“A Bảo đó sẽ không trở lại nữa.” Anh tức giận nói.
“Tại sao?”
“Bởi vì nó đã trưởng thành, bởi vì nó không giống cô, bởi vì nó hiểu được cái gọi là ‘Lễ nghi liêm sỉ’”
“Ừm! Nói như vậy.” Giống như cô không biết cái gọi là “Lễ nghi liêm sỉ?” Làm ơn đi, người ta cũng được đi học mà? Người ta cũng biết cái gì là tam tòng tứ đức, cái gì là trung hiếu nhân ái, chân thật nhã nhặn mà. “Anh đừng có xem thường tôi.”
“Vậy sao? Nếu không muốn để người ta xem thường thì cô mặc y phục vào ngay rồi cút về nhà cho tôi.”
Tay anh nắm lấy cửa, bàn tay không lồ có vẻ run run, có thể thấy anh thực sự đã bị làm tức điên, nếu như người nọ còn biết thức thời thì nên nhanh chóng chạy thoát thân để khỏi phải chết, nhưng vấn đề là đôi khi Quý Tiệp rất thô lỗ và ngang bướng.
Căn bản là cô không muốn đi, muốn tiếp tục dựa vào anh. Cô không hiểu sao họ không thể quay lại ngày xưa ấy, giống như lúc trước, luôn yêu thương nhau.
Cô thích nhất là những lúc nói chuyện với A Bảo.
“Tại sao?” Cô hỏi.
Dương Sĩ Bảo hừ lạnh một tiếng “Tại sao à? Việc này không đơn giản đâu, bởi chúng ta đều đã trưởng thành, không còn là những cô bé, cậu bé , tuổi nữa. Giờ chúng ta đã là người lớn hết rồi.”
“Vậy thì sao? Người lớn thì không thể làm bạn bè sao?”
“Có thể, dĩ nhiên có thể! Nhưng mà, dù bạn bè cũng chẳng giống như cô, cởi hết quần áo nhảy lên giường người khác.” Anh không chịu được hành vi giết người của cô, kìm lòng không được nhìn thân thể trần truồng của cô một cái.
Tiểu yêu nữ này đúng là to gan lớn mật, cái gì cũng không che giấu được, không sợ anh trở thành ác lang bổ nào vào dê con sao?
Quý Tiệp bĩu môi trả lời anh “Cái này thì có liên quan gì? Hai chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thậm chí là tắm cùng với nhau.” Thân thể của anh cô cũng đã sớm nhìn thấy hết rồi, còn gì mà mất thể diện chứ? Còn cần gì phải giữ ý tứ chứ?
“Tại sao anh lại trở nên kỳ quái như vậy chứ? Tôi còn biết anh lúc nào thì nằm mơ xuất tinh nữa kìa!” Cô nói chuyện không hề giữ ý tứ.
Cô với A Bảo không hề có bí mật gì, cô vẫn cho là như vậy cho nên A Bảo chỉ giả bộ làm ông già để cự tuyệt cô mà thôi. Như vậy thì thật khiến cô bị tổn thương.
Mà Dương Sĩ Bảo chỉ thiếu chút nữa bị tức chết bởi bộ dạng của cô.
Người ta vẫn xem anh là bạn bè nhưng anh thì lại không thế.
Lúc còn nhỏ, anh vẫn luôn nghĩ rằng sẽ có ngày cô trở thành bạn gái của mình, nhưng anh lại chưa bao giờ nghĩ Quý Tiệp sẽ trở thành anh em với mình.
Nghĩ lại ngày còn trẻ con đó, ngày nào đêm nào anh cũng nghĩ đến Quý Tiệp, nhưng cô vẫn ngu ngơ không chịu hiểu rõ, không hề biết đến tư tưởng bẩn thỉu trong đầu anh, lại còn coi anh như anh em nữa chứ.
Năm mười bảy tuổi, cô vẫn giống như bây giờ, không hề phòng bị gì mà cứ ung dung ngủ trên giường của anh như vậy. Ngày đó, anh giống như sống trong mộng cùng cô, cứ “anh em” quay cuồng trên giường, chém giết cả một đêm đến sáng hôm sau, quần áo anh đã ướt thành một mảng, còn Quý Tiệp thì cứ ngu ngốc an ủi anh nói “Không sao”, nói an ủi anh là bình thường, nhưng nó đã trở thành chứng cứ thời còn trẻ của anh.
Vậy sao? Nếu như Quý Tiệp biết rằng ngày đó người anh nghĩ đến là người nào thì cô còn có thể nhẹ nhõm như vậy không?
“Ngu ngốc.” Dương Sĩ Bảo chẳng thèm để ý đến cô.
Anh đi ra khỏi cửa phòng, dùng hết sức đấm vào cửa thể hiện cơn giận của mình.
Đúng, không sai, anh đang tức giận, giận chính bản thân mình khi nhìn thấy cơ thể trần truồng của cô lúc đó lại có phản ứng đặc biệt như vậy! Mặc dù chỉ là kinh động thoáng qua, nhưng với cảnh xuân hồng ở trước ngực cô làm lòng anh tạo thành một ảnh hưởng cực kỳ lớn.
Anh giận chính mình năm đó khi còn là một cậu bé , tuổi, đối vs cơ thể của Quý Tiệp lại có phản ứng khác thường như vậy. Chuyện….không phải là như vậy.
Anh biết rõ Quý Tiệp chỉ coi anh là anh em, là anh em tốt, những năm gần đây, anh không còn nhận ra chuyện này hay sao? Nhưng tại sao đến khi ba mươi mốt tuổi rồi mà vẫn bị kích động như một tên nhóc vậy, thật là mất mặt.
Dương Sĩ Bảo tựa người vào cửa, anh oán hận không thể đập đầu mình vào cửa.
Quý Tiệp nghe thấy mà lòng run sợ, lúc này cô mới bắt đầu nghĩ, chẳng nhẽ mình làm sai thật sao?
Những năm gần đây, cô luôn cải thiện mối quan hệ giữa cô và A Bảo, nhưng với tính cách của cô thì quan hệ của hai người không những không cải thiện được mà ngược lại càng lúc càng kém.
Thấy biểu hiện ác liệt này của A Bảo, cô chợt nghĩ: A Bảo, thật sự ghét cô thế sao?