Đường Tương Mạt đột nhiên bật tỉnh, hai mắt trừng lớn đầy kinh sợ.
Phía trên là trần nhà thấp, tai cô ù ù, giống như đang ở nơi có súng máy rền vang vậy.
Cả người nhớp nháp khiến cô buồn nôn, muốn nôn ra nhưng dạ dày trống rỗng. Cô định thần, cố gắng nhớ lại mọi chuyện, nhưng cả người chỉ có cảmgiác mệt mỏi bải hoải không chút sức lực.
Chỉ chốc lát sau, cóngười đi vào. Thấy cô đã tỉnh, trên khuôn mặt mệt mỏi liền hiện lên nétmừng rỡ. Mắt Đường Tương Mạt mở lớn, nhìn người trước mắt, cảm thấy cógì đó không đúng, nhưng đầu óc nhất thời mờ mịt, chỉ ngây người nhìnngười kia lúc này đang lớn tiếng hỏi, "Em đã tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào? Ông trời ơi, em ngủ sắp được hai mươi tiếng rồi đấy! Anh làm gì em cũng không có phản ứng gì cả..."
Không biết tại sao, Đường Tương Mạtđột nhiên muốn khóc, nhìn anh vẫn không thay đổi chút nào, không ngừnglải nhải bên tai cô, giống như vừa lấy lại được thứ đồ quý giá đã bịvuột khỏi bàn tay vậy. Cô nhất định sẽ nắm thật chặt, sẽ hết lòng trântrọng. Cô đau lòng nhìn vết bầm tím trên mặt anh, rơi lệ, cổ họng khôkhốc khiến giọng nói của cô khàn đặc, "Em nằm mơ..."
Hoắc Vu Phi không nói gì, rót nước cho cô, đợi cô từ từ uống hết mới dịu dàng hỏi: "Mơ thấy cái gì?"
“Em không nhớ rõ...." Cô lẩm bẩm, trong cơ thể có cảm giác rất trống trải,giống như có thứ gì đó trong người cô đã biến mất rồi, cô không giữ lạiđược. Nhưng thật may là người đàn ông này đã xuất hiện, khỏa lấp nhữngthứ mơ hồ kia của cô.
Hoắc Vu Phi không nói nhiều, chỉ lấy khăngiấy lau nước mắt cho cô, trong đôi mắt màu xám lóe sáng như có điều suy nghĩ, lạnh nhạt nói: "Không nhớ ra được cũng không sao. Trong người emcó chỗ nào không thoải mái không?"
Đường Tương Mạt lắc đầu.
Có điều, vừa nghe nhắc tới ‘trong người’, trong đầu cô như có cái gì đóbừng tỉnh. Cô không biết chính xác là cái gì, chỉ theo bản năng nhào vềtrước, trong lúc Hoắc Vu Phi còn chưa kịp phản ứng đã giật áo sơ mi củaanh ra...
"Em..." Anh đỏ mặt, dù là lính đặc chủng tài giỏi hơnnữa, trước sự thất thường này của cô cũng trở nên ngây ngốc, "Đây là sởthích của em đấy hả?"
Đường Tương Mạt không để ý đến anh, chỉnhìn chằm chằm băng gạc đang quấn trên lồng ngực của anh, ngón tay runrẩy vuốt ve vết máu rỉ ra trên đó, "Anh trúng đạn...."
"Nhớ ra rồi sao?"
"Không." Cô nói, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn anh, rất dễ nhận thấy cô đang mong chờ anh cho cô một lời giải thích.
Hoắc Vu Phi thở dài, có chút không tự nhiên bắt lấy tay cô, cài cúc áo sơ mi lại. Cho dù người anh làm bằng sắt cũng không chịu nổi bị dị ứng phátban vào lúc này. Anh hỏi cô: "Trí nhớ của em tới chỗ nào?"
"Em..." Cô đỡ đầu, cố gắng liên kết lại mớ hỗn độn trong đầu. Mexico, Phí ĐứcNam, chạy truy đuổi, rừng nhiệt đới, chiếc nhẫn.... Còn người phụ nữchĩa súng vào bọn cô, sự thù hận trên mặt cô ta rất sâu… "Em.... Khôngphải chúng ta bị bắt rồi sao? Sau đó Louis đi vào.... Những chuyệnkhác.... em không nhớ nổi nữa."
Thật không nhớ ra thì tốt hơn,nhưng cô không phải là người có thể cứ mờ mịt mà sống. Anh giải thíchngắn gọn, "Người phụ nữ kia bị người ta ép buộc, chồng cô ấy.... bị giết rồi, cho nên cô ấy mới nhìn chúng ta bằng ánh mắt căm hận như vậy.Louis muốn quay về Miami để lấy chiếc nhẫn, ngại anh vướng chân liền bắn anh hai phát, sau đó...." Anh nghĩ nghĩ, quyết định nói cho cô biết sựthật, "Em bị mất kiểm soát."
"Em?"
Trên mặt của ĐườngTương Mạt đầy vẻ không hiểu, giống như thật sự không nhớ chút gì cả.Hoắc Vu Phi giải thích thêm, "Anh cũng không rõ rốt cuộc đã xảy rachuyện gì. Khi đó anh đang cố gắng để mở khóa còng ra... Đúng vậy, anhta đúng là bắn lên ngực anh hai phát, hơn nữa còn trúng điểm yếu. Cóđiều trước đó anh có mặc áo chống đạn, chỉ là áo kia quá mỏng, đạn xuyên tới xương sườn, nhưng không bắn vào tim anh. Anh nghĩ là chắc em hiểuanh không chết được. Rồi đột nhiên, những tên kia ngã xuống, ôm đầu rênrỉ, kể cả tên Louis kia nữa. Em... có gì đó rất khác thường, cho nên anh đoán, có lẽ em dùng ‘năng lực’ làm gì đó...."
Tóm lại, cuối cùng tất cả đám người kia đều ngã xuống đất sùi bọt mép, ngất xỉu. Rất nhanh sau đó anh cũng mở được khóa còng ra, cố chịu đau đi tới xem cô thếnào. Nhưng cô không hề có chút ý thức nào cả, hơi thở vô cùng yếu ớt,anh không màng chuyện gì khác nữa, vội vàng bế cô chạy đi.
Bênngoài chỉ có hai người canh chừng, anh cướp xe của bọn họ, liên lạc vớingười nhà họ Đường ở Đài Loan, lúc này mới có chiếc máy bay đến tiếpứng. Suốt đường đi, cô không hề tỉnh lại, cách nói của bác sĩ càng khiến anh thêm bực bội, "Cô ấy chỉ ngủ thiếp đi thôi, cơ thể không có gì bấtthường cả."
Hoắc Vu Phi không thể làm gì, quyết định cứ mang cô về Đài Loan trước rồi tính tiếp.
Cũng may, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi.
Đường Tương Mạt nghe anh kể lại đầu đuôi mọi chuyện, có chút mơ hồ, cảm giácmờ mịt không rõ này rất không thoải mái, giống như có chuyện gì mình rõràng biết, nhưng không sao nhớ ra được, cũng không cách nào nghĩ ra.
Nhìn dáng vẻ buồn phiền của cô, Hoắc Vu Phi nhẹ thở dài một hơi, "Không nhớra được thì đừng cố nhớ nữa. Tóm lại, em chỉ cần biết em đã an toàn rồi, hiểu không?"
An toàn.... đôi mắt long lanh của cô chớp chớp, hai từ này khiến cô có cảm giác nhẹ nhõm. Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàngkhiến lòng người cảm thấy an tâm. Cô không dám tin cô có thể sử dụngnăng lực khiến những người đó ngất đi, vậy là từ trước đến nay cô đã coi thường năng lực kia của mình sao?
Nhưng so với chuyện này, cômuốn biết Hoắc Vu Phi suy nghĩ thế nào hơn? Cô luôn miệng khẳng định với anh năng lực của cô không phải cái gì khác thường, vậy mà hôm nay...
Có lẽ là do thấy vẻ mặt lo lắng kia của cô, Hoắc Vu Phi bật cười, vò rốimái tóc của cô, "Không sao cả. Nhờ có năng lực đó của em đã cứu chúng ta một mạng đó. Kỹ thuật bắn súng của gã Louis kia không phải hạng xoàngđâu, gã mà bắn anh hai phát nữa thì anh khó mà toàn mạng..."
"Em không muốn anh chết." Đường Tương Mạt vội ngẩng mặt lên, nói như một đứa trẻ khiến anh cười tươi.
"Yên tâm, anh không chết được đâu." Đã nói với cô những lời này, dù anh có chết cũng nhất định bò từ điện Diêm Vương ra!
"Bởi vậy mới nói anh chính là tai họa."
Hoắc Vu Phi không phản đối, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, "Vậy mà có người lại yêu kẻ tai họa anh đây đấy."
"Đúng vậy, thật là xui xẻo...." Đường Tương Mạt thở dài. Sau đó, dưới cáinhìn đầy vẻ kháng nghị của anh, cô bật cười, lúc này mới thực sự thảlỏng.
Đột nhiên, cô như nhớ ra chuyện gì đó, mắt mở lớn đầy ngạc nhiên, Hoắc Vu Phi không hiểu, "Sao thế?"
".... Không có gì." Cô thản nhiên nói, nhưng trong lòng lại xúc động, nhớ tới mười ngày nay ra vào cửa tử mấy lần, hốc mắt cô nóng lên, nhưng cố sứcnén xuống, "Vậy... chúng ta về nhà rồi sao?"
"Đúng vậy."
Đường Tương Mạt thư thái cười, nhìn thấy một bên tai của Hoắc Vu Phi đỏ ửnglên làm lòng cô ấm lại. Đây là thật, tất cả đều là thật. Anh còn sống,mà cô cũng vậy, hai người bọn cô đã về nhà...
"Em muốn nghe anh hát."
"Bây giờ á?" Hoắc Vu Phi ngạc nhiên nhướn cao mày, lại thấy cô nghiêm túcgật đầu. Đáng chết, vẻ mặt kia của cô thực sự rất đáng yêu, "Được rồi,đều nghe lời em." Anh ho hai tiếng, cố kiềm chế thân nhiệt cơ thể đangcao lên, bắt đầu nhẹ giọng cất tiếng hát.
Anh muốn biết thế nào mới gọi là yêu. Anh đang đứng trước một cánh cửa, nhìn thầy phía xa là cảnh tượng tuyệt vời....
Đường Tương Mạt lắng nghe tiếng hát trầm ấm của anh, dần khép mắt lại. Cóchuyện cô quyết định tối nay lại nói cho anh biết, bởi vì cô cũng cần có thời gian để quyết định, nhưng.... cô nghĩ chỉ cần anh ở bên cô như thế này thôi cũng đủ rồi.
Rất đủ rồi.
Có điều cô vẫn còn có chút nghi vấn, "Phu nhân đó có thể quá yên tâm với chúng ta rồi không?"
Trị an ở khu vực Trung Nam Mỹ kia vốn đã chẳng phải là chuyện mới, hơn nữanơi kia chỉ là một ngôi làng nhỏ, năm bữa nửa tháng bị cướp vào nhà làchuyện quá bình thường, bọn họ đoán sẽ phải mất không ít thời gian đểthuyết phục người kia, không ngờ vài ba câu đã giải quyết xong rồi. Hoắc Vu Phi cười cười, chỉ vào mặt mình, "Đó là bởi vì sức hấp dẫn của anhnha!"
"Mong là như thế!" Đường Tương Mạt xem thường, đối với loại đàn ông da dày không sợ rét như anh, đến châm chọc cô cũng lười rồi.Anh tưởng mình là Tom Cruise chắc?
Cô nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại có một dự cảm chẳng lành không ngừng dâng lên trong lòng...
Phía trên là trần nhà thấp, tai cô ù ù, giống như đang ở nơi có súng máy rền vang vậy.
Cả người nhớp nháp khiến cô buồn nôn, muốn nôn ra nhưng dạ dày trống rỗng. Cô định thần, cố gắng nhớ lại mọi chuyện, nhưng cả người chỉ có cảmgiác mệt mỏi bải hoải không chút sức lực.
Chỉ chốc lát sau, cóngười đi vào. Thấy cô đã tỉnh, trên khuôn mặt mệt mỏi liền hiện lên nétmừng rỡ. Mắt Đường Tương Mạt mở lớn, nhìn người trước mắt, cảm thấy cógì đó không đúng, nhưng đầu óc nhất thời mờ mịt, chỉ ngây người nhìnngười kia lúc này đang lớn tiếng hỏi, "Em đã tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào? Ông trời ơi, em ngủ sắp được hai mươi tiếng rồi đấy! Anh làm gì em cũng không có phản ứng gì cả..."
Không biết tại sao, Đường Tương Mạtđột nhiên muốn khóc, nhìn anh vẫn không thay đổi chút nào, không ngừnglải nhải bên tai cô, giống như vừa lấy lại được thứ đồ quý giá đã bịvuột khỏi bàn tay vậy. Cô nhất định sẽ nắm thật chặt, sẽ hết lòng trântrọng. Cô đau lòng nhìn vết bầm tím trên mặt anh, rơi lệ, cổ họng khôkhốc khiến giọng nói của cô khàn đặc, "Em nằm mơ..."
Hoắc Vu Phi không nói gì, rót nước cho cô, đợi cô từ từ uống hết mới dịu dàng hỏi: "Mơ thấy cái gì?"
“Em không nhớ rõ...." Cô lẩm bẩm, trong cơ thể có cảm giác rất trống trải,giống như có thứ gì đó trong người cô đã biến mất rồi, cô không giữ lạiđược. Nhưng thật may là người đàn ông này đã xuất hiện, khỏa lấp nhữngthứ mơ hồ kia của cô.
Hoắc Vu Phi không nói nhiều, chỉ lấy khăngiấy lau nước mắt cho cô, trong đôi mắt màu xám lóe sáng như có điều suy nghĩ, lạnh nhạt nói: "Không nhớ ra được cũng không sao. Trong người emcó chỗ nào không thoải mái không?"
Đường Tương Mạt lắc đầu.
Có điều, vừa nghe nhắc tới ‘trong người’, trong đầu cô như có cái gì đóbừng tỉnh. Cô không biết chính xác là cái gì, chỉ theo bản năng nhào vềtrước, trong lúc Hoắc Vu Phi còn chưa kịp phản ứng đã giật áo sơ mi củaanh ra...
"Em..." Anh đỏ mặt, dù là lính đặc chủng tài giỏi hơnnữa, trước sự thất thường này của cô cũng trở nên ngây ngốc, "Đây là sởthích của em đấy hả?"
Đường Tương Mạt không để ý đến anh, chỉnhìn chằm chằm băng gạc đang quấn trên lồng ngực của anh, ngón tay runrẩy vuốt ve vết máu rỉ ra trên đó, "Anh trúng đạn...."
"Nhớ ra rồi sao?"
"Không." Cô nói, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn anh, rất dễ nhận thấy cô đang mong chờ anh cho cô một lời giải thích.
Hoắc Vu Phi thở dài, có chút không tự nhiên bắt lấy tay cô, cài cúc áo sơ mi lại. Cho dù người anh làm bằng sắt cũng không chịu nổi bị dị ứng phátban vào lúc này. Anh hỏi cô: "Trí nhớ của em tới chỗ nào?"
"Em..." Cô đỡ đầu, cố gắng liên kết lại mớ hỗn độn trong đầu. Mexico, Phí ĐứcNam, chạy truy đuổi, rừng nhiệt đới, chiếc nhẫn.... Còn người phụ nữchĩa súng vào bọn cô, sự thù hận trên mặt cô ta rất sâu… "Em.... Khôngphải chúng ta bị bắt rồi sao? Sau đó Louis đi vào.... Những chuyệnkhác.... em không nhớ nổi nữa."
Thật không nhớ ra thì tốt hơn,nhưng cô không phải là người có thể cứ mờ mịt mà sống. Anh giải thíchngắn gọn, "Người phụ nữ kia bị người ta ép buộc, chồng cô ấy.... bị giết rồi, cho nên cô ấy mới nhìn chúng ta bằng ánh mắt căm hận như vậy.Louis muốn quay về Miami để lấy chiếc nhẫn, ngại anh vướng chân liền bắn anh hai phát, sau đó...." Anh nghĩ nghĩ, quyết định nói cho cô biết sựthật, "Em bị mất kiểm soát."
"Em?"
Trên mặt của ĐườngTương Mạt đầy vẻ không hiểu, giống như thật sự không nhớ chút gì cả.Hoắc Vu Phi giải thích thêm, "Anh cũng không rõ rốt cuộc đã xảy rachuyện gì. Khi đó anh đang cố gắng để mở khóa còng ra... Đúng vậy, anhta đúng là bắn lên ngực anh hai phát, hơn nữa còn trúng điểm yếu. Cóđiều trước đó anh có mặc áo chống đạn, chỉ là áo kia quá mỏng, đạn xuyên tới xương sườn, nhưng không bắn vào tim anh. Anh nghĩ là chắc em hiểuanh không chết được. Rồi đột nhiên, những tên kia ngã xuống, ôm đầu rênrỉ, kể cả tên Louis kia nữa. Em... có gì đó rất khác thường, cho nên anh đoán, có lẽ em dùng ‘năng lực’ làm gì đó...."
Tóm lại, cuối cùng tất cả đám người kia đều ngã xuống đất sùi bọt mép, ngất xỉu. Rất nhanh sau đó anh cũng mở được khóa còng ra, cố chịu đau đi tới xem cô thếnào. Nhưng cô không hề có chút ý thức nào cả, hơi thở vô cùng yếu ớt,anh không màng chuyện gì khác nữa, vội vàng bế cô chạy đi.
Bênngoài chỉ có hai người canh chừng, anh cướp xe của bọn họ, liên lạc vớingười nhà họ Đường ở Đài Loan, lúc này mới có chiếc máy bay đến tiếpứng. Suốt đường đi, cô không hề tỉnh lại, cách nói của bác sĩ càng khiến anh thêm bực bội, "Cô ấy chỉ ngủ thiếp đi thôi, cơ thể không có gì bấtthường cả."
Hoắc Vu Phi không thể làm gì, quyết định cứ mang cô về Đài Loan trước rồi tính tiếp.
Cũng may, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi.
Đường Tương Mạt nghe anh kể lại đầu đuôi mọi chuyện, có chút mơ hồ, cảm giácmờ mịt không rõ này rất không thoải mái, giống như có chuyện gì mình rõràng biết, nhưng không sao nhớ ra được, cũng không cách nào nghĩ ra.
Nhìn dáng vẻ buồn phiền của cô, Hoắc Vu Phi nhẹ thở dài một hơi, "Không nhớra được thì đừng cố nhớ nữa. Tóm lại, em chỉ cần biết em đã an toàn rồi, hiểu không?"
An toàn.... đôi mắt long lanh của cô chớp chớp, hai từ này khiến cô có cảm giác nhẹ nhõm. Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàngkhiến lòng người cảm thấy an tâm. Cô không dám tin cô có thể sử dụngnăng lực khiến những người đó ngất đi, vậy là từ trước đến nay cô đã coi thường năng lực kia của mình sao?
Nhưng so với chuyện này, cômuốn biết Hoắc Vu Phi suy nghĩ thế nào hơn? Cô luôn miệng khẳng định với anh năng lực của cô không phải cái gì khác thường, vậy mà hôm nay...
Có lẽ là do thấy vẻ mặt lo lắng kia của cô, Hoắc Vu Phi bật cười, vò rốimái tóc của cô, "Không sao cả. Nhờ có năng lực đó của em đã cứu chúng ta một mạng đó. Kỹ thuật bắn súng của gã Louis kia không phải hạng xoàngđâu, gã mà bắn anh hai phát nữa thì anh khó mà toàn mạng..."
"Em không muốn anh chết." Đường Tương Mạt vội ngẩng mặt lên, nói như một đứa trẻ khiến anh cười tươi.
"Yên tâm, anh không chết được đâu." Đã nói với cô những lời này, dù anh có chết cũng nhất định bò từ điện Diêm Vương ra!
"Bởi vậy mới nói anh chính là tai họa."
Hoắc Vu Phi không phản đối, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, "Vậy mà có người lại yêu kẻ tai họa anh đây đấy."
"Đúng vậy, thật là xui xẻo...." Đường Tương Mạt thở dài. Sau đó, dưới cáinhìn đầy vẻ kháng nghị của anh, cô bật cười, lúc này mới thực sự thảlỏng.
Đột nhiên, cô như nhớ ra chuyện gì đó, mắt mở lớn đầy ngạc nhiên, Hoắc Vu Phi không hiểu, "Sao thế?"
".... Không có gì." Cô thản nhiên nói, nhưng trong lòng lại xúc động, nhớ tới mười ngày nay ra vào cửa tử mấy lần, hốc mắt cô nóng lên, nhưng cố sứcnén xuống, "Vậy... chúng ta về nhà rồi sao?"
"Đúng vậy."
Đường Tương Mạt thư thái cười, nhìn thấy một bên tai của Hoắc Vu Phi đỏ ửnglên làm lòng cô ấm lại. Đây là thật, tất cả đều là thật. Anh còn sống,mà cô cũng vậy, hai người bọn cô đã về nhà...
"Em muốn nghe anh hát."
"Bây giờ á?" Hoắc Vu Phi ngạc nhiên nhướn cao mày, lại thấy cô nghiêm túcgật đầu. Đáng chết, vẻ mặt kia của cô thực sự rất đáng yêu, "Được rồi,đều nghe lời em." Anh ho hai tiếng, cố kiềm chế thân nhiệt cơ thể đangcao lên, bắt đầu nhẹ giọng cất tiếng hát.
Anh muốn biết thế nào mới gọi là yêu. Anh đang đứng trước một cánh cửa, nhìn thầy phía xa là cảnh tượng tuyệt vời....
Đường Tương Mạt lắng nghe tiếng hát trầm ấm của anh, dần khép mắt lại. Cóchuyện cô quyết định tối nay lại nói cho anh biết, bởi vì cô cũng cần có thời gian để quyết định, nhưng.... cô nghĩ chỉ cần anh ở bên cô như thế này thôi cũng đủ rồi.
Rất đủ rồi.
Có điều cô vẫn còn có chút nghi vấn, "Phu nhân đó có thể quá yên tâm với chúng ta rồi không?"
Trị an ở khu vực Trung Nam Mỹ kia vốn đã chẳng phải là chuyện mới, hơn nữanơi kia chỉ là một ngôi làng nhỏ, năm bữa nửa tháng bị cướp vào nhà làchuyện quá bình thường, bọn họ đoán sẽ phải mất không ít thời gian đểthuyết phục người kia, không ngờ vài ba câu đã giải quyết xong rồi. Hoắc Vu Phi cười cười, chỉ vào mặt mình, "Đó là bởi vì sức hấp dẫn của anhnha!"
"Mong là như thế!" Đường Tương Mạt xem thường, đối với loại đàn ông da dày không sợ rét như anh, đến châm chọc cô cũng lười rồi.Anh tưởng mình là Tom Cruise chắc?
Cô nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại có một dự cảm chẳng lành không ngừng dâng lên trong lòng...