Sự bất mãn của Đường Tương Mạt đã bị ngó lơ, trợn mắt tức giận vì cô em họ tự dưng lại ném cô cho người đàn ông kỳ quặc này. Đương nhiên cô biết anh ta là một chuyên gia có kinh nghiệm, nhà họ Đường hợp tác với ‘Kình Thiên’ đã nhiều năm, người được thuê chắc chắn sẽ không phải là bao cỏ không có năng lực, nhưng cô không thích lúc nào cũng có người kè kè theo ở phía sau, nó tạo cho cô cảm giác như bị giám sát, rất bực mình, y hệt như lúc còn nhỏ vậy.
Hồi tưởng lại quá khứ chẳng chút vui vẻ gì đó, sắc mặt cô liền thay đổi nhưng vẫn giữ vững lập trường, "Tôi sẽ phối hợp với cảnh sát, cũng sẽ mời ty bảo an tăng cường thêm người đảm bảo an toàn phạm vi chỗ ở và nơi làm việc, tôi thấy như vậy là rất ổn rồi."
"Ồh, vậy ý cô là cô sẽ chỉ ở lại quanh quẩn trong cái Đài Loan này thôi hả? Vậy cũng hơi tù túng nhỉ!"
Đường Tương Mạt nhất thời nghẹn lời, không nói được câu nào nữa.
Hoắc Vu Phi nhìn cô, thật sự không thể hiểu nổi rốt cuộc cô khăng khăng như vậy là vì cái gì, những kẻ quan cao quyền thế lúc gặp tình huống nguy hiểm đến tính mạng đều chỉ mong thuê một đống người làm tường chắn đạn cho mình, còn cô ngược lại nhất mực không chịu.
Thú vị... Nụ cười bên khóe miệng anh càng mở rộng. Cô càng như vậy, anh lại càng muốn chứng minh sự chuyện nghiệp của mình cho cô thấy, ba mươi phút trước anh vẫn còn đang ở ‘Khu Vườn Đào’ kêu than nhàm chán, còn nghi ngờ mình sớm muộn gì cũng sẽ chết vì chán, bây giờ... rốt cuộc anh cũng tìm được việc khiến anh thoát khỏi chuỗi ngày chán chết kia rồi.
Cũng may lần này về Đài Loan anh đã đi dâng hương cầu nguyện!
"Thế này đi." Hoắc Vu Phi đột nhiên nghiêm mặt, trong lúc Đường Tương Mạt còn chưa kịp phản ứng kịp, thì anh đã trưng vẻ mặt khổ sở như van xin, "Cô hãy cho tôi một cơ hội thể hiện nhé, tôi bảo đảm hai chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ."
"Hả?" Ra sức đề phòng nãy giờ, không ngờ người đàn ông này lại bày ra chiêu này. Đường Tương Mạt sửng sốt, nhìn dáng vẻ đáng thương của anh ta cứ như cún con bị chủ nhân vứt bỏ, dáng vẻ không biết xấu hổ kia làm người ta không sao liên tưởng ra được anh ta là một vệ sĩ chuyên nghiệp, "Anh... Lạ thật đấy?"
"Xin cô đấy!"
Đường Tương Mạt nghẹn họng nhìn trân trân. Ngay từ lúc bước vào, anh ta vẫn luôn kiên quyết thuyết phục cô dùng vệ sĩ... hay nói đúng hơn là phải dùng anh ta, vậy là sao chứ? Cô nghĩ hoài mà không hiểu, "Tôi không tin nếu không có tôi sẽ không ai chịu thuê anh. Theo tôi được biết, công việc ở ‘Kình Thiên’ nhiều đến không nhận thêm được nữa."
“Đúng vậy. Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ cô thôi à!" Anh cười hì hì.
Có câu: Không giơ tay đánh người khi cười, mặc dù biết rõ người đàn ông này ngoài mặt cười nhưng lòng không cười. Có điều Đường Tương Mạt cũng không muốn lật tẩy anh ta, chỉ cười tươi nói, "Chịu đấm ăn xôi thế này... Có phải đã yêu tôi rồi không?"
Dĩ nhiên là cô chỉ nói đùa thôi, không ngờ anh hơi sững người một giây sau đó nghiêm túc gật đầu, giọng điệu vô cùng thành khẩn. "Đúng vậy, tôi đã yêu cô rồi, chỉ cần nghĩ tới việc cô luôn bị nguy hiểm rình rập thì tôi chẳng còn tâm trí để làm được gì cả, ăn không ngon mà ngủ cũng chẳng yên...."
Lúc này thì Đường Tương Mạt đã hoàn toàn nghẹn họng, năng lực bịa đặt không chớp mắt của người này cũng lợi hại thật đấy?
Nếu lúc này Hoắc Khắc Cần ở đây, nhất định sẽ cực kỳ đồng cảm với tình cảnh bây giờ của Đường Tương Mạt. Bởi vì Hoắc Vu Phi là người có thể từ chết nói thành sống miễn sao đạt được điều mình muốn, đã xác định được mục tiêu thì dù cho có ở góc bể chân trời cũng nhất định bám chặt, còn dai và khó dứt hơn cả kẹo mè xửng nữa. Xưa nay anh chưa từng tự nhận mình là chính nhân quân tử gì, chỉ cần đạt được mục đích dù cho có dùng thủ đoạn nham hiểm hơn nữa anh cũng làm luôn tới cùng, điều này cũng không có nghĩa là anh có bí quyết gì, chẳng qua là trực giác nói cho anh biết, làm như vậy mới có thể thành công.
Vì vậy Hoắc Vu Phi vẫn tiếp tục, vô cùng nhập vai, bày ra dáng vẻ vô cùng thâm tình có thể sẵn sàng chết vì yêu nói: "Aizz, thật ra từ lúc bước vào nhìn thấy cô thì tôi đã vô cùng….vô cùng kết cô rồi. Cô chính là nữ thần trong lòng tôi, là nữ vương của tôi, tôi không mong ước xa vời được cô đáp lại, không, cô không cần phải đáp lại, chỉ cần cho tôi ở lại bên cạnh cô...."
Ôi trời ơi! Đường Tương Mạt cô lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, có loại người nào mà chưa từng gặp qua, mặt dày không biết xấu hổ cũng có, nhưng vô sỉ và không biết xấu hổ cỡ này thì quả thật là chưa từng thấy bao giờ. Cô không biết mình có nên vỗ tay để bày tỏ sự khâm phục dành cho anh ta hay không... Tiếc là tay phải của cô đang bị bó bột.
Cần việc cần đến trình độ này đúng là có một không hai!
"Rốt cuộc Tả Lâm trả cho anh bao nhiêu...." Có cần thiết phải vứt bỏ sĩ diện đến mức này không?
"Ài, tình yêu không thể đo bằng tiền được." Anh diễn đến nghiện rồi.
Tính tình Hoắc Vu Phi lúc nào cũng cà lơ phất phơ như thế, nhưng một khi đã quyết định làm việc gì, nếu không đạt mục đích quyết thề không bỏ qua. Anh nhiệt tình đến mức điên khùng như này cho nên ngày trước ở trong quân đội mới bị chiến hữu gọi là ‘Crazy¬man’. Mà hôm nay, toàn thân cô gái này như tỏa ra một sức mạnh có hai chữ là ‘khiêu chiến’, bản thân đang nằm trong hoàn cảnh nguy hiểm mà không chịu cho ai bảo vệ. Sự cứng rắn dứt khoát của cô đã khơi gợi lên niềm hứng thú đã ngủ đông trong anh, khiến mọi tế bào toàn thân bỗng chốc như nhộn nhạo sống lại. Anh nói không sai, loại cảm giác này đúng là không thể dùng tiền để so sánh được.
Thần kinh! Đường Tương Mạt tin chắc mình đã chọc trúng tên điên chính hiệu. Trực giác của cô quả thật rất chính xác, người đàn ông này dù cho có khắc lên ngàn ngôi sao cũng không đủ [*], người nào đụng phải là người đó rước lấy phiền, người nào đụng phải là người đó rước lấy phiền. Cô kinh ngạc rất lâu, rõ ràng thấy cục nợ này rất phiền, nhưng cũng cảm thấy chuyện này hoang đường đến không nhịn được cười, cuối cùng cô bật cười lên sặc sụa. [* Dù cho có phủ lên ngàn lớp hào quang đi nữa thì cũng không thể che được cái ruột bên trong]
"Ha ha ha.... Xem như anh lợi hại!" Được rồi, cô thừa nhận mình cũng không phải người bình thường gì. Đàn ông kiểu này quả thật không phải là type của cô, anh ta khiến cô cảm thấy mâu thuẫn. Đường Tương Mạt luôn kiêu ngạo tự nhủ với chính mình, tốt nhất tránh anh ta càng xa tốt. Tính cách mẫu người thất thường như Hoắc Vu Phi này thật sự rất khó nắm bắt, mà dân làm ăn kinh doanh thì kiêng kỵ nhất là điều này, bởi vì không thể giao dịch qua lại với người mà bản thân không tin tưởng, chứ đừng nói đem tính mạng giao mình cho người khác.
Nhưng cô cũng biết, người này sẽ đảm bảo an toàn cho cô vô cùng tốt, khoan hãy nói đến anh ta là chuyên gia về lĩnh vực này, chỉ nói đến thái độ kiên quyết vì muốn làm tốt công việc mà không tiếc hy sinh bất cứ thứ gì, dù là phải mất mạng.
"Anh thắng rồi." Hồi lâu sau Đường Tương Mạt mới thôi cười, cuối cùng đồng ý. Dù sao thời gian cô ở lại Đài Loan cũng không nhiều, thuê người bảo vệ an toàn cho mình và những người xung quanh cũng là chuyện tốt....
Về phần cô, cô sẽ vẫn kiên trì tự chăm sóc mình.... Ừm, chí ít cũng không để mình chết được, "Tôi sẽ bàn bạc chuyện này với ‘Kình Thiên’ xem phải ký hợp đồng thế nào. Anh đã yêu tôi như vậy, tôi cũng chỉ đành miễn cưỡng đồng ý để anh bảo vệ vậy. Nhưng nếu anh làm không tốt, tôi nhất định sẽ đuổi anh ngay lập tức, biết không?" Còn về phần có tốt hay không, đương nhiên là do cô quyết định.
Trong lòng Đường Tương Mạt đang tính toán gì không phải Hoắc Vu Phi không biết, có điều cô có kế Trương Lương (*) của cô, anh có thang trèo tường (*) của anh, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. Anh không tin mình sẽ bị cô muốn nặn ra sao thì nặn, vì xưa nay chỉ có anh mới nhào nắn người khác, điều này đó giờ chưa từng thay đổi.
[* Nguyên văn: Trương Lương kế, Qua tường thê. Trương Lương trong quá trình phụ tá Lưu Bang thường bày mưu tính kế. Hầu hết kế sách của Trương Lương đều thành công một cách thần kỳ, cho nên những kế hay đều được gọi là Trương Lương kế. Mà Qua tường thê (tức cây thang bắc qua tường), người đời sau dùng để nói về những kế sách, ví von tốt hơn kế sách của Trương Lương.
Vìa vậy anh nhếch miệng cười. "Yên tâm đi, tôi sẽ cho cô thấy được tôi ‘làm việc tốt ra sao’."
Hả.... Bộ đang kể truyện bựa sao? Đường Tương Mạt muốn cười không được mà khóc không xong. Ba mươi mốt năm trong đời, lần đầu tiên cô gặp phải người mặt dày bám lấy không tha như thế này. Cô không phải người trì độn, thậm chí có thể nói đầu óc vô cùng nhạy bén, người đàn ông này vốn cảm thấy có hứng thú với cô cho nên mới không chịu bỏ qua. Được thôi, nếu đã như vậy, cô cũng sẽ chơi đùa với anh ta một phen, ở Đài Loan cô không có bạn bè gì nên cũng khá buồn, hy vọng những ngày tháng sắp tới đây sẽ bớt nhàm chán hơn.
Vì vậy lúc Đường Tả Lâm và Hoắc Khắc Cần quay lại phòng bệnh thì đại sự đã định, trong đó người vui vẻ nhất chính là Đường Tả Lâm, rốt cuộc cô có thể an tâm rồi. Hoắc Khắc Cần thì vẫn thản nhiên không thay đổi sắc mặt, kéo ông anh họ ra ngoài hành lang hút thuốc, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, "Đừng đùa quá đà, cô ấy là người thân của Tả Lâm."
"Hà!" Hoắc Vu Phi nhấc chân kháng nghị, "Chú mày không thấy được vẻ mặt vừa rồi của cô ta đấy thôi, đâu có hiền từ để anh chú được sống yên, rốt cuộc ai đùa ai còn chưa biết đâu?" Nói thì nói thế, nhưng ánh sáng lóe lên trong đôi mắt màu tro sẫm kia cho thấy anh đang nóng lòng muốn biết kết quả vui chơi cùng cô sẽ như thế nào.
Hoắc Khắc Cần bất đắc dĩ liếc nhìn anh, nghĩ thầm dù sao Đường Tương Mạt cũng không phải là người đơn giản, có lẽ anh nên lo lắng không phải hai người này, mà là những người bị hai người họ làm loạn cũng nên.
Amen.
***
Đường Tương Mạt nằm viện hai tuần lễ, rốt cuộc cũng được xuất viện.
Vết sưng trên mặt, cùng những vết rách trên người cũng đã kín miệng, chỉ còn mỗi cánh tay phải là vẫn còn bó bột. Hai tuần qua cô cũng không hề nhàn rỗi, ngày nào cũng ôm máy tính làm việc, thậm chí còn tổ chức họp ngay trong bệnh viện, những ngày ấy cứ thế tất bật trôi qua.
Cô không ở trong nội thành Đài Bắc, mà ở tại một căn nhà hai tầng cao cấp hướng vùng ngoại ô. Nội thất thiết kế đơn giản, hệ thống an ninh cũng được bố trí vô cùng nghiêm ngặc, mỗi tầng đều dùng nguồn điện riêng, phòng Gym, phòng xông hơi, hồ bơi, thậm chí ở tầng hầm còn bố trí một sân tập bắn, đều là súng thật đạn thật...!
Hoắc Vu Phi không dám tin nhìn súng kíp đạn dược đủ loại kích cỡ cất trong tủ bảo hiểm, không nhịn được chắt lưỡi: "Đừng nói với tôi là cô bí mật buôn bán vũ khí đó nhé."
Đường Tương Mạt lườm anh. "Chỉ là sở thích mà thôi."
Từ nhỏ cô đã thích môn xạ kích, đeo chụp tai, kính bảo hộ mắt, vác súng lên, đầu óc hoàn toàn không nghĩ gì rồi bóp cò, cảm giác ấy vô cùng thoải mái, cô chỉ cần ngắm thẳng vào tấm bia, không phân tâm nghĩ đến chuyện gì khác, việc này giúp cô bình tâm lại không ít. Đáng tiếc lúc này tay phải cô đang bị thương, nếu không, chuyện đầu tiên cô làm sau khi xuất viện nhất định là bắn vài phát để gân cốt linh hoạt trở lại.
"Hay đấy." Hoắc Vu Phi giơ tay đồng ý, người anh bảo vệ quả thật không phải người bình thường, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, mấy điều lệ quản chế súng đạn ở Đài Loan thì tính là gì? "Cho tôi bản vẽ mặt phẳng căn nhà này, cả thiết kế hệ thống điện, bố trí hệ thống an ninh nữa...."
"Để làm gì?"
"Tôi muốn nghiên cứu một chút, tiện thể vạch ra phương án thoát thân trong trường hợp nguy cấp."
Đường Tương Mạt chống nạnh bằng tay trái, hiển nhiên không chịu khuất phục dễ dàng như vậy, "Ha, những thứ đó đều là tối mật, tôi còn chưa tin tưởng anh đâu." Cô nói thẳng đuột với vẻ mặt khiêu khích, nhưng Hoắc Vu Phi không hề có phản ứng, vẫn cười tươi tắn như trước, "Nhưng tôi đã vào được căn nhà này rồi." Anh nói trúng tim đen.
Đơn giản mà nói cô là bệnh nhân, anh là chuyên gia, nếu như anh thật muốn làm gì cô thì đã sớm ra tay rồi.
Đường Tương Mạt đương nhiên biết trong lòng cô vẫn còn chút hoài nghi người đàn ông này, nhưng cô nghi ngờ không phải là xuất thân của anh, hay anh sẽ làm gì bất lợi với mình, mà chỉ đơn giản là quan hệ giữa hai người, Hoắc Vu Phi tuyệt đối không phải là người cô có thể đối xử thật lòng.
Bây giờ không phải, tương lai cũng thế. Cô thuê anh một phần là vì sự mặt dày chưa chết không chịu buông của anh, mặc khác là vì để cho dì Vương và Đường Tả Lâm – hai trong số rất ít người trên thế gian này quan tâm đến sự an toàn của cô, cho nên cô cũng không trong mong gì nhiều ở người này. Nói đúng hơn, là cô không ngại dạy dỗ anh ta một chút, chơi đùa với anh ta để giết thời gian, dù sao muốn tháo bột ở cánh tay cũng cần ít nhất một hai tháng nữa, thời gian này nếu có người sẵn lòng làm đồ chơi, đồng thời làm người hầu cho cô sai bảo cũng tốt.
Cho nên Đường Tương Mạt chỉ cười nói: "Yên tâm, những thứ đó chờ đến khi anh dùng tới tôi sẽ đưa cho anh, đề nghị tối nay ngủ sớm một chút, công việc ngày mai của tôi rất nhiều, chắc anh cũng không hy vọng bị tôi bỏ lại phía sau đâu nhỉ."
Hoắc Vu Phi cũng không khách sáo, "Làm được thì cứ phát huy." Bọn họ hiện ở cùng một căn nhà, với sự cảnh giác của anh thì chỉ cần cô vừa rời giường anh sẽ biết ngay, sao có thể để cô cắt đuôi dễ dàng như thế?
Vì vậy hai người nhìn nhau cười khinh khỉnh, nhưng suy nghĩ trong lòng mỗi người một khác. Đường Tương Mạt nghĩ: Hừ hừ, đợi ngày mai anh sẽ biết được chơi với tôi sẽ có kết quả gì, tôi sẽ chỉnh cho anh chết luôn!
Còn Hoắc Vu Phi thì lại nghĩ: Lâu rồi không gặp chuyện thú vị như vậy, đừng tưởng rằng cô sẽ dễ dàng thoát khỏi bàn tay tôi được nhá.
"Ngày mai xin được chỉ bảo nhiều hơn." Anh cười vô cùng xán lạn. Hôm nay anh ta chải hai bím tóc.
Đường Tương Mạt nhìn bím tóc đung đưa qua lại, cô cố kiềm chế ý muốn lao đến giật một cái, nói: "Yên tâm, tôi sẽ không khách sáo đâu."
Hồi tưởng lại quá khứ chẳng chút vui vẻ gì đó, sắc mặt cô liền thay đổi nhưng vẫn giữ vững lập trường, "Tôi sẽ phối hợp với cảnh sát, cũng sẽ mời ty bảo an tăng cường thêm người đảm bảo an toàn phạm vi chỗ ở và nơi làm việc, tôi thấy như vậy là rất ổn rồi."
"Ồh, vậy ý cô là cô sẽ chỉ ở lại quanh quẩn trong cái Đài Loan này thôi hả? Vậy cũng hơi tù túng nhỉ!"
Đường Tương Mạt nhất thời nghẹn lời, không nói được câu nào nữa.
Hoắc Vu Phi nhìn cô, thật sự không thể hiểu nổi rốt cuộc cô khăng khăng như vậy là vì cái gì, những kẻ quan cao quyền thế lúc gặp tình huống nguy hiểm đến tính mạng đều chỉ mong thuê một đống người làm tường chắn đạn cho mình, còn cô ngược lại nhất mực không chịu.
Thú vị... Nụ cười bên khóe miệng anh càng mở rộng. Cô càng như vậy, anh lại càng muốn chứng minh sự chuyện nghiệp của mình cho cô thấy, ba mươi phút trước anh vẫn còn đang ở ‘Khu Vườn Đào’ kêu than nhàm chán, còn nghi ngờ mình sớm muộn gì cũng sẽ chết vì chán, bây giờ... rốt cuộc anh cũng tìm được việc khiến anh thoát khỏi chuỗi ngày chán chết kia rồi.
Cũng may lần này về Đài Loan anh đã đi dâng hương cầu nguyện!
"Thế này đi." Hoắc Vu Phi đột nhiên nghiêm mặt, trong lúc Đường Tương Mạt còn chưa kịp phản ứng kịp, thì anh đã trưng vẻ mặt khổ sở như van xin, "Cô hãy cho tôi một cơ hội thể hiện nhé, tôi bảo đảm hai chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ."
"Hả?" Ra sức đề phòng nãy giờ, không ngờ người đàn ông này lại bày ra chiêu này. Đường Tương Mạt sửng sốt, nhìn dáng vẻ đáng thương của anh ta cứ như cún con bị chủ nhân vứt bỏ, dáng vẻ không biết xấu hổ kia làm người ta không sao liên tưởng ra được anh ta là một vệ sĩ chuyên nghiệp, "Anh... Lạ thật đấy?"
"Xin cô đấy!"
Đường Tương Mạt nghẹn họng nhìn trân trân. Ngay từ lúc bước vào, anh ta vẫn luôn kiên quyết thuyết phục cô dùng vệ sĩ... hay nói đúng hơn là phải dùng anh ta, vậy là sao chứ? Cô nghĩ hoài mà không hiểu, "Tôi không tin nếu không có tôi sẽ không ai chịu thuê anh. Theo tôi được biết, công việc ở ‘Kình Thiên’ nhiều đến không nhận thêm được nữa."
“Đúng vậy. Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ cô thôi à!" Anh cười hì hì.
Có câu: Không giơ tay đánh người khi cười, mặc dù biết rõ người đàn ông này ngoài mặt cười nhưng lòng không cười. Có điều Đường Tương Mạt cũng không muốn lật tẩy anh ta, chỉ cười tươi nói, "Chịu đấm ăn xôi thế này... Có phải đã yêu tôi rồi không?"
Dĩ nhiên là cô chỉ nói đùa thôi, không ngờ anh hơi sững người một giây sau đó nghiêm túc gật đầu, giọng điệu vô cùng thành khẩn. "Đúng vậy, tôi đã yêu cô rồi, chỉ cần nghĩ tới việc cô luôn bị nguy hiểm rình rập thì tôi chẳng còn tâm trí để làm được gì cả, ăn không ngon mà ngủ cũng chẳng yên...."
Lúc này thì Đường Tương Mạt đã hoàn toàn nghẹn họng, năng lực bịa đặt không chớp mắt của người này cũng lợi hại thật đấy?
Nếu lúc này Hoắc Khắc Cần ở đây, nhất định sẽ cực kỳ đồng cảm với tình cảnh bây giờ của Đường Tương Mạt. Bởi vì Hoắc Vu Phi là người có thể từ chết nói thành sống miễn sao đạt được điều mình muốn, đã xác định được mục tiêu thì dù cho có ở góc bể chân trời cũng nhất định bám chặt, còn dai và khó dứt hơn cả kẹo mè xửng nữa. Xưa nay anh chưa từng tự nhận mình là chính nhân quân tử gì, chỉ cần đạt được mục đích dù cho có dùng thủ đoạn nham hiểm hơn nữa anh cũng làm luôn tới cùng, điều này cũng không có nghĩa là anh có bí quyết gì, chẳng qua là trực giác nói cho anh biết, làm như vậy mới có thể thành công.
Vì vậy Hoắc Vu Phi vẫn tiếp tục, vô cùng nhập vai, bày ra dáng vẻ vô cùng thâm tình có thể sẵn sàng chết vì yêu nói: "Aizz, thật ra từ lúc bước vào nhìn thấy cô thì tôi đã vô cùng….vô cùng kết cô rồi. Cô chính là nữ thần trong lòng tôi, là nữ vương của tôi, tôi không mong ước xa vời được cô đáp lại, không, cô không cần phải đáp lại, chỉ cần cho tôi ở lại bên cạnh cô...."
Ôi trời ơi! Đường Tương Mạt cô lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, có loại người nào mà chưa từng gặp qua, mặt dày không biết xấu hổ cũng có, nhưng vô sỉ và không biết xấu hổ cỡ này thì quả thật là chưa từng thấy bao giờ. Cô không biết mình có nên vỗ tay để bày tỏ sự khâm phục dành cho anh ta hay không... Tiếc là tay phải của cô đang bị bó bột.
Cần việc cần đến trình độ này đúng là có một không hai!
"Rốt cuộc Tả Lâm trả cho anh bao nhiêu...." Có cần thiết phải vứt bỏ sĩ diện đến mức này không?
"Ài, tình yêu không thể đo bằng tiền được." Anh diễn đến nghiện rồi.
Tính tình Hoắc Vu Phi lúc nào cũng cà lơ phất phơ như thế, nhưng một khi đã quyết định làm việc gì, nếu không đạt mục đích quyết thề không bỏ qua. Anh nhiệt tình đến mức điên khùng như này cho nên ngày trước ở trong quân đội mới bị chiến hữu gọi là ‘Crazy¬man’. Mà hôm nay, toàn thân cô gái này như tỏa ra một sức mạnh có hai chữ là ‘khiêu chiến’, bản thân đang nằm trong hoàn cảnh nguy hiểm mà không chịu cho ai bảo vệ. Sự cứng rắn dứt khoát của cô đã khơi gợi lên niềm hứng thú đã ngủ đông trong anh, khiến mọi tế bào toàn thân bỗng chốc như nhộn nhạo sống lại. Anh nói không sai, loại cảm giác này đúng là không thể dùng tiền để so sánh được.
Thần kinh! Đường Tương Mạt tin chắc mình đã chọc trúng tên điên chính hiệu. Trực giác của cô quả thật rất chính xác, người đàn ông này dù cho có khắc lên ngàn ngôi sao cũng không đủ [*], người nào đụng phải là người đó rước lấy phiền, người nào đụng phải là người đó rước lấy phiền. Cô kinh ngạc rất lâu, rõ ràng thấy cục nợ này rất phiền, nhưng cũng cảm thấy chuyện này hoang đường đến không nhịn được cười, cuối cùng cô bật cười lên sặc sụa. [* Dù cho có phủ lên ngàn lớp hào quang đi nữa thì cũng không thể che được cái ruột bên trong]
"Ha ha ha.... Xem như anh lợi hại!" Được rồi, cô thừa nhận mình cũng không phải người bình thường gì. Đàn ông kiểu này quả thật không phải là type của cô, anh ta khiến cô cảm thấy mâu thuẫn. Đường Tương Mạt luôn kiêu ngạo tự nhủ với chính mình, tốt nhất tránh anh ta càng xa tốt. Tính cách mẫu người thất thường như Hoắc Vu Phi này thật sự rất khó nắm bắt, mà dân làm ăn kinh doanh thì kiêng kỵ nhất là điều này, bởi vì không thể giao dịch qua lại với người mà bản thân không tin tưởng, chứ đừng nói đem tính mạng giao mình cho người khác.
Nhưng cô cũng biết, người này sẽ đảm bảo an toàn cho cô vô cùng tốt, khoan hãy nói đến anh ta là chuyên gia về lĩnh vực này, chỉ nói đến thái độ kiên quyết vì muốn làm tốt công việc mà không tiếc hy sinh bất cứ thứ gì, dù là phải mất mạng.
"Anh thắng rồi." Hồi lâu sau Đường Tương Mạt mới thôi cười, cuối cùng đồng ý. Dù sao thời gian cô ở lại Đài Loan cũng không nhiều, thuê người bảo vệ an toàn cho mình và những người xung quanh cũng là chuyện tốt....
Về phần cô, cô sẽ vẫn kiên trì tự chăm sóc mình.... Ừm, chí ít cũng không để mình chết được, "Tôi sẽ bàn bạc chuyện này với ‘Kình Thiên’ xem phải ký hợp đồng thế nào. Anh đã yêu tôi như vậy, tôi cũng chỉ đành miễn cưỡng đồng ý để anh bảo vệ vậy. Nhưng nếu anh làm không tốt, tôi nhất định sẽ đuổi anh ngay lập tức, biết không?" Còn về phần có tốt hay không, đương nhiên là do cô quyết định.
Trong lòng Đường Tương Mạt đang tính toán gì không phải Hoắc Vu Phi không biết, có điều cô có kế Trương Lương (*) của cô, anh có thang trèo tường (*) của anh, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. Anh không tin mình sẽ bị cô muốn nặn ra sao thì nặn, vì xưa nay chỉ có anh mới nhào nắn người khác, điều này đó giờ chưa từng thay đổi.
[* Nguyên văn: Trương Lương kế, Qua tường thê. Trương Lương trong quá trình phụ tá Lưu Bang thường bày mưu tính kế. Hầu hết kế sách của Trương Lương đều thành công một cách thần kỳ, cho nên những kế hay đều được gọi là Trương Lương kế. Mà Qua tường thê (tức cây thang bắc qua tường), người đời sau dùng để nói về những kế sách, ví von tốt hơn kế sách của Trương Lương.
Vìa vậy anh nhếch miệng cười. "Yên tâm đi, tôi sẽ cho cô thấy được tôi ‘làm việc tốt ra sao’."
Hả.... Bộ đang kể truyện bựa sao? Đường Tương Mạt muốn cười không được mà khóc không xong. Ba mươi mốt năm trong đời, lần đầu tiên cô gặp phải người mặt dày bám lấy không tha như thế này. Cô không phải người trì độn, thậm chí có thể nói đầu óc vô cùng nhạy bén, người đàn ông này vốn cảm thấy có hứng thú với cô cho nên mới không chịu bỏ qua. Được thôi, nếu đã như vậy, cô cũng sẽ chơi đùa với anh ta một phen, ở Đài Loan cô không có bạn bè gì nên cũng khá buồn, hy vọng những ngày tháng sắp tới đây sẽ bớt nhàm chán hơn.
Vì vậy lúc Đường Tả Lâm và Hoắc Khắc Cần quay lại phòng bệnh thì đại sự đã định, trong đó người vui vẻ nhất chính là Đường Tả Lâm, rốt cuộc cô có thể an tâm rồi. Hoắc Khắc Cần thì vẫn thản nhiên không thay đổi sắc mặt, kéo ông anh họ ra ngoài hành lang hút thuốc, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, "Đừng đùa quá đà, cô ấy là người thân của Tả Lâm."
"Hà!" Hoắc Vu Phi nhấc chân kháng nghị, "Chú mày không thấy được vẻ mặt vừa rồi của cô ta đấy thôi, đâu có hiền từ để anh chú được sống yên, rốt cuộc ai đùa ai còn chưa biết đâu?" Nói thì nói thế, nhưng ánh sáng lóe lên trong đôi mắt màu tro sẫm kia cho thấy anh đang nóng lòng muốn biết kết quả vui chơi cùng cô sẽ như thế nào.
Hoắc Khắc Cần bất đắc dĩ liếc nhìn anh, nghĩ thầm dù sao Đường Tương Mạt cũng không phải là người đơn giản, có lẽ anh nên lo lắng không phải hai người này, mà là những người bị hai người họ làm loạn cũng nên.
Amen.
***
Đường Tương Mạt nằm viện hai tuần lễ, rốt cuộc cũng được xuất viện.
Vết sưng trên mặt, cùng những vết rách trên người cũng đã kín miệng, chỉ còn mỗi cánh tay phải là vẫn còn bó bột. Hai tuần qua cô cũng không hề nhàn rỗi, ngày nào cũng ôm máy tính làm việc, thậm chí còn tổ chức họp ngay trong bệnh viện, những ngày ấy cứ thế tất bật trôi qua.
Cô không ở trong nội thành Đài Bắc, mà ở tại một căn nhà hai tầng cao cấp hướng vùng ngoại ô. Nội thất thiết kế đơn giản, hệ thống an ninh cũng được bố trí vô cùng nghiêm ngặc, mỗi tầng đều dùng nguồn điện riêng, phòng Gym, phòng xông hơi, hồ bơi, thậm chí ở tầng hầm còn bố trí một sân tập bắn, đều là súng thật đạn thật...!
Hoắc Vu Phi không dám tin nhìn súng kíp đạn dược đủ loại kích cỡ cất trong tủ bảo hiểm, không nhịn được chắt lưỡi: "Đừng nói với tôi là cô bí mật buôn bán vũ khí đó nhé."
Đường Tương Mạt lườm anh. "Chỉ là sở thích mà thôi."
Từ nhỏ cô đã thích môn xạ kích, đeo chụp tai, kính bảo hộ mắt, vác súng lên, đầu óc hoàn toàn không nghĩ gì rồi bóp cò, cảm giác ấy vô cùng thoải mái, cô chỉ cần ngắm thẳng vào tấm bia, không phân tâm nghĩ đến chuyện gì khác, việc này giúp cô bình tâm lại không ít. Đáng tiếc lúc này tay phải cô đang bị thương, nếu không, chuyện đầu tiên cô làm sau khi xuất viện nhất định là bắn vài phát để gân cốt linh hoạt trở lại.
"Hay đấy." Hoắc Vu Phi giơ tay đồng ý, người anh bảo vệ quả thật không phải người bình thường, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, mấy điều lệ quản chế súng đạn ở Đài Loan thì tính là gì? "Cho tôi bản vẽ mặt phẳng căn nhà này, cả thiết kế hệ thống điện, bố trí hệ thống an ninh nữa...."
"Để làm gì?"
"Tôi muốn nghiên cứu một chút, tiện thể vạch ra phương án thoát thân trong trường hợp nguy cấp."
Đường Tương Mạt chống nạnh bằng tay trái, hiển nhiên không chịu khuất phục dễ dàng như vậy, "Ha, những thứ đó đều là tối mật, tôi còn chưa tin tưởng anh đâu." Cô nói thẳng đuột với vẻ mặt khiêu khích, nhưng Hoắc Vu Phi không hề có phản ứng, vẫn cười tươi tắn như trước, "Nhưng tôi đã vào được căn nhà này rồi." Anh nói trúng tim đen.
Đơn giản mà nói cô là bệnh nhân, anh là chuyên gia, nếu như anh thật muốn làm gì cô thì đã sớm ra tay rồi.
Đường Tương Mạt đương nhiên biết trong lòng cô vẫn còn chút hoài nghi người đàn ông này, nhưng cô nghi ngờ không phải là xuất thân của anh, hay anh sẽ làm gì bất lợi với mình, mà chỉ đơn giản là quan hệ giữa hai người, Hoắc Vu Phi tuyệt đối không phải là người cô có thể đối xử thật lòng.
Bây giờ không phải, tương lai cũng thế. Cô thuê anh một phần là vì sự mặt dày chưa chết không chịu buông của anh, mặc khác là vì để cho dì Vương và Đường Tả Lâm – hai trong số rất ít người trên thế gian này quan tâm đến sự an toàn của cô, cho nên cô cũng không trong mong gì nhiều ở người này. Nói đúng hơn, là cô không ngại dạy dỗ anh ta một chút, chơi đùa với anh ta để giết thời gian, dù sao muốn tháo bột ở cánh tay cũng cần ít nhất một hai tháng nữa, thời gian này nếu có người sẵn lòng làm đồ chơi, đồng thời làm người hầu cho cô sai bảo cũng tốt.
Cho nên Đường Tương Mạt chỉ cười nói: "Yên tâm, những thứ đó chờ đến khi anh dùng tới tôi sẽ đưa cho anh, đề nghị tối nay ngủ sớm một chút, công việc ngày mai của tôi rất nhiều, chắc anh cũng không hy vọng bị tôi bỏ lại phía sau đâu nhỉ."
Hoắc Vu Phi cũng không khách sáo, "Làm được thì cứ phát huy." Bọn họ hiện ở cùng một căn nhà, với sự cảnh giác của anh thì chỉ cần cô vừa rời giường anh sẽ biết ngay, sao có thể để cô cắt đuôi dễ dàng như thế?
Vì vậy hai người nhìn nhau cười khinh khỉnh, nhưng suy nghĩ trong lòng mỗi người một khác. Đường Tương Mạt nghĩ: Hừ hừ, đợi ngày mai anh sẽ biết được chơi với tôi sẽ có kết quả gì, tôi sẽ chỉnh cho anh chết luôn!
Còn Hoắc Vu Phi thì lại nghĩ: Lâu rồi không gặp chuyện thú vị như vậy, đừng tưởng rằng cô sẽ dễ dàng thoát khỏi bàn tay tôi được nhá.
"Ngày mai xin được chỉ bảo nhiều hơn." Anh cười vô cùng xán lạn. Hôm nay anh ta chải hai bím tóc.
Đường Tương Mạt nhìn bím tóc đung đưa qua lại, cô cố kiềm chế ý muốn lao đến giật một cái, nói: "Yên tâm, tôi sẽ không khách sáo đâu."