Buổi tối, Lan Phong cho xe đến một trong những ngôi biệt thự lớn và bật nhất của thành phố. Bước xuống xe, anh đi đến ấn chuông.Từ trong nhà, một cô hầu gái ríu rít chạy ra. Cô ấy mở cổng rồi cúi đầu.
-Xin chào! Đây là biệt thự Đông Gia, không biết thiếu gia đến tìm ai?
-Tôi đến thăm Vũ Đằng.- Anh từ tốn trả lời.
-À, dạ! Mời cậu vào!
Cánh cổng mở rộng ra, Lan Phong leo lên và cho xe vào trong. Vừa bước vào phòng khách, anh đã nhìn thấy Đông lão gia và Chiêu phu nhân đang ngồi ở bộ ghế sofa. Anh lên tiếng, lễ phép chào.
-Chào hai bác!
-Ơ, Lan Phong đây sao? Con ngồi đi!- Chiêu phu nhân cười tít cả mắt, bà đưa tay về phía chiếc ghế.
-Dạ!- Anh ngồi xuống.
-Lâu rồi không gặp lại Lan Phong. Trông con nay lớn quá, còn chín chắn hơn nữa.- Đông lão gia mỉm cười.
-Dạ, cũng khá lâu rồi con không đến thăm mọi người.- Anh gãi đầu.
-Ba con vẫn khỏe chứ?- Đông lão gia ân cần hỏi.
-Sau khi mẹ qua đời thì con đã không gặp ba nữa, con cũng nghe người ta nói ba đã có vợ kế.
-Vậy à? Ta xin lỗi vì đã đường đột hỏi như thế.
-Không có gì ạ! Từ nhỏ con đã không có ba rồi mà.- Anh cười khổ.
-Nhìn con là ta biết ngay, con đến thăm Vũ Đằng đúng không? Con bé ở trên phòng đấy, con lên đi.- Chiêu phu nhân lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt đang diễn ra.
-Vậy con xin phép.- Anh cúi đầu rồi bước lên cầu thang.
-Thằng bé ngoan quá bà nhỉ?
-Dạ, ước gì là rể của mình thì tốt biết mấy.- Chiêu phu nhân khẽ cười.
...
Ngày hôm nay đi học chính là một cực hình của Vũ Đằng. Hết người này đến người khác giúp đỡ cô nhưng chỉ làm cô thấy thêm ngại thôi. Mà ngay cả Hải Nam còn dìu cô ra về, còn Lan Phong thì chỉ im lặng, không nói một câu ân tình nào. Chợt cô thấy buồn buồn, tâm trạng chẳng tốt một chút nào.
Đưa tay vặn vòi sen, một làn nước nóng ấm phả vào mặt của Vũ Đằng. Cô ngước mặt lên, đưa tay lên cổ. Vũ Đằng lại nhớ đến cái ôm của Lan Phong. Mặt cô đỏ bừng, tim cũng không ngừng đập mạnh.
-Chuyện gì vậy trời? Điên thật rồi!
Tay cô vỗ vỗ hai bên má. Đó chỉ là ảo giác thôi mà. Đừng mơ tưởng nữa, không bao giờ có chuyện đó đâu. Lắc đầu vài cái, cô nhắm tịt mắt lại và tập trung vào việc của mình, không nghĩ đến anh nữa.
Loay hoay một lúc, Vũ Đằng cũng vừa tắm xong. Cô với lấy cái khăn nhưng chẳng thấy đâu. Cô nhíu mày, quên đem khăn vào rồi. Bỗng nhiên Vũ Đằng nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa. Cô mừng quýnh, nói vọng ra ngoài.
-Chị Vũ Đồng à? Chị lấy giúp em cái khăn ở trên giường được không? Em quên đem rồi.
*Cốc...cốc*
Vũ Đằng mở cửa, vươn tay lấy khăn, cô nhìn thấy cánh tay này không phải của nữ nhi, càng không phải của Vũ Đồng. Cô hoảng hốt vội đóng cửa lại.
-Là...ai đó?
Không một ai lên tiếng trả lời Vũ Đằng, làm cô thêm lo sợ. Vội thay quần áo vào, cô nhanh chóng ra ngoài. Vừa bước ra, thấy Lan Phong đang chóng tay ở cửa sổ và hóng mát thì cô giật mình, làm rơi cái khăn và cây lược xuống đất. Anh đã thấy gì chưa? Anh đã thấy được gì chưa vậy?
Lan Phong quay lại nhìn cô. Ánh mắt của anh lướt từ trên xuống dưới. Vũ Đằng trừng mắt, tay chân cô run rẩy chẳng thể cử động. Tim của cô đập mạnh liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lan Phong bước đến, anh nhìn vào mắt cô rồi quay mặt sang hướng khác.
-Cậu...cậu...- Vũ Đằng lắp bắp.
-Xin lỗi, do tôi vào mà không gõ cửa. Tôi chẳng thấy gì hết
Anh lắc đầu, vươn tay bế cô lên rồi đặt xuống giường. Lấy hai chân cô để lên đùi mình, anh nhíu mày, nói giọng trách móc.
-Chân đau, đứng chi cho nhiều.
-Ơ, à...ừ...- Cô cúi mặt xuống.
-Chân đã đỡ đau chưa?- Anh xoa xoa cổ chân cho cô.
-Đã đỡ hơn rồi bởi vậy nên mình không cần băng bó nữa.- Vũ Đằng chu môi nói.
-Vậy à? Đi đứng thấy thế nào? Đã bình thường chưa?- Giọng nói của anh mang đầy rẫy sự lạnh lẽo nhưng cô cảm nhận được ở đâu đó xuất hiện một ít của sự ấm áp và lo lắng.
-Uhm, đã bình thường rồi. Nhưng cũng còn đau một chút.- Cô ái ngại co hai chân lại.
Anh trừng mắt hù dọa cô. Vũ Đằng giật mình, cô để chân lại như lúc đầu và không nói gì hết.
Lan Phong chậc lưỡi rồi nhè nhẹ xoa bóp cổ chân của Vũ Đằng. Cô cúi gằm mặt xuống, lí nhí nói với anh.
-Phong đã từng nói mình sẽ chẳng bao giờ thích Phong nhưng Vũ Đằng thích Phong mà.
Anh ngừng ngay động tác, quay mặt nhìn cô, không biểu lộ một cảm xúc nào. Vũ Đằng mím môi, cô giương mắt nhìn anh.
-Ơ...đó chỉ là...thích theo kiểu bạn bè thôi...Phong đừng nhìn mình như thế.
Ánh mắt của anh dịu xuống. Cúi đầu xuống, anh lại xoa cổ chân của cô rồi thốt ra.
-Ngoan ngoãn ngồi im đi!
Vũ Đằng im lặng, cô không thể nắm bắt được suy nghĩ của Lan Phong. Mọi hành động và thái độ của anh đều thay đổi một cách nhanh chóng.
...
Sau khi Lan Phong ra về thì vẫn còn khá sớm. Vũ Đằng ngồi trên giường, cô lấy quyển sách tiểu thuyết dày cộm ra đọc.
Đang đọc dở dang thì có tiếng gõ cửa vang lên. Cánh cửa bật mở Vũ Đồng mỉm cười rồi nói với cô.
-Vũ Đằng, lại có người đến thăm em đây.
Vũ Đồng tránh sang một bên thì Vũ Đằng thấy Hải Nam đang đứng đấy, trên tay còn mang theo một túi lớn không biết là gì.
Vũ Đồng quay sang Hải Nam và mỉm cười.
-Nam vào trong với Vũ Đằng nha! Chị về phòng đây.- Vừa nói xong, Vũ Đồng liền quay lưng đi.
Hải Nam vào phòng, anh đóng cửa lại rồi đến bên cạnh Vũ Đằng. Đặt túi quà xuống bàn, anh ngồi xuống bên cô.
-Đã khỏe hơn chưa?
-Mình ổn rồi mà.- Cô mỉm cười.
-Phải chú ý trong việc đi đứng của mình chứ?- Anh nhíu mày, tay đẩy gọng kính.
-À, ừ...mình biết rồi.- Cô cười trừ.
-Đến khi nào tôi mới có thể kiềm nén cảm xúc của mình lại?- Anh khẽ hỏi.
-Hải...Hải Nam!- Cô mở to hai mắt và ấp úng.
-Cậu có thể làm mình...không thích cậu nữa. Có được không?- Anh vươn tay kéo cô ôm vào lòng.
Vũ Đằng há hốc mồm, cô chớp chớp mắt và đỏ bừng mặt. Bây giờ cô phải làm gì đây? Làm thế nào bây giờ? Đang suy nghĩ mông lung thì có thứ gì đó mềm mềm, ấm áp đang chiếm lấy đôi môi nhỏ xinh của cô. Vũ Đằng không biết phải làm gì, cô chỉ có thể im lặng ngồi im mặc kệ anh.
Hải Nam ghì đầu cô và nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại, nhỏ nhắn ấy. Anh không mạnh mẽ chiếm đoạt cũng không dồn nén những sự bực tức của mình trong vài ngày qua. Anh chỉ muốn trao cho cô sự ngọt ngào của mình và mong đợi từ cô một câu trả lời thỏa đáng. Từ từ rời khỏi môi Vũ Đằng, anh dịu dàng áp tay vào bên má của cô.
-Trả lời mình được chứ?
-Mình...mình...- Cô ấp úng.
-Cậu không trả lời cũng không sao. Nhưng mình vẫn mong là nhận được câu trả lời của cậu sớm nhất.
Vũ Đằng cúi đầu xuống, cô mím chặt môi và không nói gì.
-Đó là thức ăn để cậu bồi bổ. Mau chóng bình phục nhá!
Vũ Đằng lại không trả lời, cô chỉ gật đầu đáp trả.
-Mình về đây, tạm biệt.
Hai Nam đứng dậy, nhìn cô một lần nữa rồi ra ngoài.
Vũ Đằng đưa tay lên chạm môi của mình. Tim cô lại đập mạnh không ngừng nghỉ. Chuyện...chuyện gì đang xảy ra đây? Cô không biết gì hết. Sao mọi việc lại trở nên như thế?...
Buổi tối, Lan Phong cho xe đến một trong những ngôi biệt thự lớn và bật nhất của thành phố. Bước xuống xe, anh đi đến ấn chuông.Từ trong nhà, một cô hầu gái ríu rít chạy ra. Cô ấy mở cổng rồi cúi đầu.
-Xin chào! Đây là biệt thự Đông Gia, không biết thiếu gia đến tìm ai?
-Tôi đến thăm Vũ Đằng.- Anh từ tốn trả lời.
-À, dạ! Mời cậu vào!
Cánh cổng mở rộng ra, Lan Phong leo lên và cho xe vào trong. Vừa bước vào phòng khách, anh đã nhìn thấy Đông lão gia và Chiêu phu nhân đang ngồi ở bộ ghế sofa. Anh lên tiếng, lễ phép chào.
-Chào hai bác!
-Ơ, Lan Phong đây sao? Con ngồi đi!- Chiêu phu nhân cười tít cả mắt, bà đưa tay về phía chiếc ghế.
-Dạ!- Anh ngồi xuống.
-Lâu rồi không gặp lại Lan Phong. Trông con nay lớn quá, còn chín chắn hơn nữa.- Đông lão gia mỉm cười.
-Dạ, cũng khá lâu rồi con không đến thăm mọi người.- Anh gãi đầu.
-Ba con vẫn khỏe chứ?- Đông lão gia ân cần hỏi.
-Sau khi mẹ qua đời thì con đã không gặp ba nữa, con cũng nghe người ta nói ba đã có vợ kế.
-Vậy à? Ta xin lỗi vì đã đường đột hỏi như thế.
-Không có gì ạ! Từ nhỏ con đã không có ba rồi mà.- Anh cười khổ.
-Nhìn con là ta biết ngay, con đến thăm Vũ Đằng đúng không? Con bé ở trên phòng đấy, con lên đi.- Chiêu phu nhân lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt đang diễn ra.
-Vậy con xin phép.- Anh cúi đầu rồi bước lên cầu thang.
-Thằng bé ngoan quá bà nhỉ?
-Dạ, ước gì là rể của mình thì tốt biết mấy.- Chiêu phu nhân khẽ cười.
...
Ngày hôm nay đi học chính là một cực hình của Vũ Đằng. Hết người này đến người khác giúp đỡ cô nhưng chỉ làm cô thấy thêm ngại thôi. Mà ngay cả Hải Nam còn dìu cô ra về, còn Lan Phong thì chỉ im lặng, không nói một câu ân tình nào. Chợt cô thấy buồn buồn, tâm trạng chẳng tốt một chút nào.
Đưa tay vặn vòi sen, một làn nước nóng ấm phả vào mặt của Vũ Đằng. Cô ngước mặt lên, đưa tay lên cổ. Vũ Đằng lại nhớ đến cái ôm của Lan Phong. Mặt cô đỏ bừng, tim cũng không ngừng đập mạnh.
-Chuyện gì vậy trời? Điên thật rồi!
Tay cô vỗ vỗ hai bên má. Đó chỉ là ảo giác thôi mà. Đừng mơ tưởng nữa, không bao giờ có chuyện đó đâu. Lắc đầu vài cái, cô nhắm tịt mắt lại và tập trung vào việc của mình, không nghĩ đến anh nữa.
Loay hoay một lúc, Vũ Đằng cũng vừa tắm xong. Cô với lấy cái khăn nhưng chẳng thấy đâu. Cô nhíu mày, quên đem khăn vào rồi. Bỗng nhiên Vũ Đằng nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa. Cô mừng quýnh, nói vọng ra ngoài.
-Chị Vũ Đồng à? Chị lấy giúp em cái khăn ở trên giường được không? Em quên đem rồi.
Cốc...cốc
Vũ Đằng mở cửa, vươn tay lấy khăn, cô nhìn thấy cánh tay này không phải của nữ nhi, càng không phải của Vũ Đồng. Cô hoảng hốt vội đóng cửa lại.
-Là...ai đó?
Không một ai lên tiếng trả lời Vũ Đằng, làm cô thêm lo sợ. Vội thay quần áo vào, cô nhanh chóng ra ngoài. Vừa bước ra, thấy Lan Phong đang chóng tay ở cửa sổ và hóng mát thì cô giật mình, làm rơi cái khăn và cây lược xuống đất. Anh đã thấy gì chưa? Anh đã thấy được gì chưa vậy?
Lan Phong quay lại nhìn cô. Ánh mắt của anh lướt từ trên xuống dưới. Vũ Đằng trừng mắt, tay chân cô run rẩy chẳng thể cử động. Tim của cô đập mạnh liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lan Phong bước đến, anh nhìn vào mắt cô rồi quay mặt sang hướng khác.
-Cậu...cậu...- Vũ Đằng lắp bắp.
-Xin lỗi, do tôi vào mà không gõ cửa. Tôi chẳng thấy gì hết
Anh lắc đầu, vươn tay bế cô lên rồi đặt xuống giường. Lấy hai chân cô để lên đùi mình, anh nhíu mày, nói giọng trách móc.
-Chân đau, đứng chi cho nhiều.
-Ơ, à...ừ...- Cô cúi mặt xuống.
-Chân đã đỡ đau chưa?- Anh xoa xoa cổ chân cho cô.
-Đã đỡ hơn rồi bởi vậy nên mình không cần băng bó nữa.- Vũ Đằng chu môi nói.
-Vậy à? Đi đứng thấy thế nào? Đã bình thường chưa?- Giọng nói của anh mang đầy rẫy sự lạnh lẽo nhưng cô cảm nhận được ở đâu đó xuất hiện một ít của sự ấm áp và lo lắng.
-Uhm, đã bình thường rồi. Nhưng cũng còn đau một chút.- Cô ái ngại co hai chân lại.
Anh trừng mắt hù dọa cô. Vũ Đằng giật mình, cô để chân lại như lúc đầu và không nói gì hết.
Lan Phong chậc lưỡi rồi nhè nhẹ xoa bóp cổ chân của Vũ Đằng. Cô cúi gằm mặt xuống, lí nhí nói với anh.
-Phong đã từng nói mình sẽ chẳng bao giờ thích Phong nhưng Vũ Đằng thích Phong mà.
Anh ngừng ngay động tác, quay mặt nhìn cô, không biểu lộ một cảm xúc nào. Vũ Đằng mím môi, cô giương mắt nhìn anh.
-Ơ...đó chỉ là...thích theo kiểu bạn bè thôi...Phong đừng nhìn mình như thế.
Ánh mắt của anh dịu xuống. Cúi đầu xuống, anh lại xoa cổ chân của cô rồi thốt ra.
-Ngoan ngoãn ngồi im đi!
Vũ Đằng im lặng, cô không thể nắm bắt được suy nghĩ của Lan Phong. Mọi hành động và thái độ của anh đều thay đổi một cách nhanh chóng.
...
Sau khi Lan Phong ra về thì vẫn còn khá sớm. Vũ Đằng ngồi trên giường, cô lấy quyển sách tiểu thuyết dày cộm ra đọc.
Đang đọc dở dang thì có tiếng gõ cửa vang lên. Cánh cửa bật mở Vũ Đồng mỉm cười rồi nói với cô.
-Vũ Đằng, lại có người đến thăm em đây.
Vũ Đồng tránh sang một bên thì Vũ Đằng thấy Hải Nam đang đứng đấy, trên tay còn mang theo một túi lớn không biết là gì.
Vũ Đồng quay sang Hải Nam và mỉm cười.
-Nam vào trong với Vũ Đằng nha! Chị về phòng đây.- Vừa nói xong, Vũ Đồng liền quay lưng đi.
Hải Nam vào phòng, anh đóng cửa lại rồi đến bên cạnh Vũ Đằng. Đặt túi quà xuống bàn, anh ngồi xuống bên cô.
-Đã khỏe hơn chưa?
-Mình ổn rồi mà.- Cô mỉm cười.
-Phải chú ý trong việc đi đứng của mình chứ?- Anh nhíu mày, tay đẩy gọng kính.
-À, ừ...mình biết rồi.- Cô cười trừ.
-Đến khi nào tôi mới có thể kiềm nén cảm xúc của mình lại?- Anh khẽ hỏi.
-Hải...Hải Nam!- Cô mở to hai mắt và ấp úng.
-Cậu có thể làm mình...không thích cậu nữa. Có được không?- Anh vươn tay kéo cô ôm vào lòng.
Vũ Đằng há hốc mồm, cô chớp chớp mắt và đỏ bừng mặt. Bây giờ cô phải làm gì đây? Làm thế nào bây giờ? Đang suy nghĩ mông lung thì có thứ gì đó mềm mềm, ấm áp đang chiếm lấy đôi môi nhỏ xinh của cô. Vũ Đằng không biết phải làm gì, cô chỉ có thể im lặng ngồi im mặc kệ anh.
Hải Nam ghì đầu cô và nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại, nhỏ nhắn ấy. Anh không mạnh mẽ chiếm đoạt cũng không dồn nén những sự bực tức của mình trong vài ngày qua. Anh chỉ muốn trao cho cô sự ngọt ngào của mình và mong đợi từ cô một câu trả lời thỏa đáng. Từ từ rời khỏi môi Vũ Đằng, anh dịu dàng áp tay vào bên má của cô.
-Trả lời mình được chứ?
-Mình...mình...- Cô ấp úng.
-Cậu không trả lời cũng không sao. Nhưng mình vẫn mong là nhận được câu trả lời của cậu sớm nhất.
Vũ Đằng cúi đầu xuống, cô mím chặt môi và không nói gì.
-Đó là thức ăn để cậu bồi bổ. Mau chóng bình phục nhá!
Vũ Đằng lại không trả lời, cô chỉ gật đầu đáp trả.
-Mình về đây, tạm biệt.
Hai Nam đứng dậy, nhìn cô một lần nữa rồi ra ngoài.
Vũ Đằng đưa tay lên chạm môi của mình. Tim cô lại đập mạnh không ngừng nghỉ. Chuyện...chuyện gì đang xảy ra đây? Cô không biết gì hết. Sao mọi việc lại trở nên như thế?...