Đông Vũ Đăng xoa đầu Vũ Đồng và mĩm cười. Đã rất lâu rồi anh chưa được ôm em gái của mình vào lòng như thế này.
Vũ Đằng nhìn Vũ Đăng, anh rất giống Giao Ân_Đại thái tử và cũng là anh trai của cô và Lệ Vân ở Đông Thuyên Quốc. Cô chỉ biết đứng im và lặng nhìn.
-Vũ Đằng!- Anh gọi cô.
-Vũ Đằng con đến ngồi kế bên Vũ Đăng đi! Hai anh em đã lâu rồi không gặp mà.- Chiêu phu nhân cười hiền.
-À, dạ!- Cô gật đầu và ngồi xuống.
-Nghe nói Vũ Đằng đã có bạn trai rồi à?- Anh nhíu mày, buông lời trêu ghẹo.
-Vâng!- Cô gật đầu.
-Bây giờ Vũ Đằng cũng thùy mị hơn xưa ha.- Anh lại trêu chọc cô.
Vũ Đằng không trả lời chỉ cúi gằm mặt, hai má cũng bắt đầu ửng hồng lên.
Chiêu phu nhân nhíu mày, bà lên tiếng mắng yêu Vũ Đăng.
-Thằng cún con này, vừa về là đã trêu chọc hết người này tới người khác. Thật không chịu nổi con mà!
Anh mĩm cười híp mắt rồi hỏi bà.
-Ba khi nào mới về vậy mẹ?
-Mẹ đã nói với ba rồi, ba bảo là sẽ thu xếp và về thật sớm. À, cuộc sống của con ở nước Z ấy thế nào rồi? Sống một mình trong thời gian 10 năm ở đấy ắc hẳn con cô đơn lắm.- Bà đặt tách trà xuống, ung dung nói.
-Nhiều lần con muốn trở về đây lắm nhưng nghĩ lại, con còn phải giúp đỡ ba trong thương trường khốc liệt ấy nên con đã vóc hết sức mình học tập và tìm tòi về kinh tế nhiều hơn. Sống mãi như thế riết thành quen.- Anh lại mỉm cười, một nụ cười tỏa nắng.
-Thế thì ở tuổi này là đã có bạn gái rồi, đúng không nào?- Bà khẽ cong môi.
-Dạ, con quen một cô bé học dưới 1 khóa. Sau khi tốt nghiệp, em ấy đã về đây và không học thêm đại học.- Anh thành thật khai nhận.
-Vậy cô bé ấy tên gì nào? Con gái của ai?
-Em ấy tên Du Lệnh Y tiểu thư của tập đoàn Thy Đình Lộ Nhã_đứng nhất nhì nước mình. Gia đình của em ấy cũng có mối quan hệ khá thân thiết với Tiết Thị.
-Thật sao anh hai? Bạn trai của Vũ Đằng cũng là Đại thiếu gia của Tiết Thị đây.- Vũ Đồng chớp chớp mắt.
-Trùng hợp thế? Vậy là hai anh em mình cũng có thể về chung một nhà nữa rồi
-Vâng!- Cô khẽ cười.
Bốn người cùng nói chuyện với nhau rất vui vẻ ở phòng khách cho đến khi cô hầu gái bước vào và thưa.
-Chào phu nhân, đại thiếu gia và hai vị tiểu thư.
-Có chuyện gì không?- Chiêu phu nhân nhẹ nhàng hỏi.
-Việc này con xin thưa với tiểu thư Vũ Đằng ạ.- Cô ấy cúi đầu.
-Chị nói đi!- Vũ Đằng nhìn cô hầu gái, cô rất tò mò chuyện mà cô ấy muốn nói với mình.
-Lúc nãy khi ra ngoài, tôi thấy Lan Phong thiếu gia cứ đứng trước cổng và nhìn vào. Tôi thấy lạ nên lại hỏi cậu ấy, nhưng tôi chưa kịp hỏi thì cậu ấy đã thấy tôi và lên xe vụt đi.
-Có chuyện đó à?- Vũ Đằng mím môi, cô vội đứng dậy rồi chạy ra ngoài.- Con xin phép mẹ.
Vũ Đằng chạy ra ngoài đường lộ. Cô dáo dác nhìn xung quanh. Trong thâm tâm của cô bây giờ chỉ mong sẽ được thấy anh dù chỉ là một lần cuối thôi.
Cô cắn chặt môi, hai hàng nước mắt bất chợt tuôn xuống.
-Lan Phong! Anh mau ra đây đi! Anh hãy ra đây gặp em đi mà. Em biết, em biết rất rõ anh vẫn còn ở đây. Anh đừng làm thế với em, được không anh?
Vũ Đằng như bất lực, cô ngồi bệt xuống lòng đường đầy nắng và vắng vẻ. Bấy nhiêu đó là quá đủ rồi, bấy nhiêu đó là đã vượt khỏi khả năng chịu đựng của cô luôn rồi. Anh muốn tránh mặt cô đến bao giờ nữa đây.
Lan Phong đứng cách đó không xa, ngay phía sau gốc cây to. Đôi mắt của anh trùng xuống, đau thương. Anh rất muốn bước ra đó để ôm cô vào lòng, để vỗ về cô bé hay mít ướt đó. Nhưng tất cả cũng do cái tôi của anh quá lớn. Nó đã lấn át lí trí và cảm xúc của anh.
Anh lấy điện thoại ra và áp vào tai.
"Lan Phong, anh đang ở đâu? Anh đang ở chỗ nào vậy hả?"
"Đừng khóc nữa, anh không xứng đáng để em phải rơi nước mắt đâu. Tất cả đều do anh không quan trọng."
"Anh đang nói gì vậy? Anh biết anh quan trọng như thế nào đối với em không? Sao anh lại bỏ mặc em như thế chứ?"
"Cho anh một thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta."
"Ý anh là sao? Anh...muốn chúng ta kết thúc sao?"
"Anh không chắc chắn là thế, anh chỉ muốn mình suy nghĩ thật cẩn thận về những chuyện đã xảy ra."
"Được, mọi việc tạm dừng ở đây đi. Đợi một thời gian thích hợp...em sẽ nói chuyện rõ với anh."
"Ừ! Đứng dậy, lau nước mắt và vào nhà đi nào!"
"Anh đang ở đây? Anh ra gặp em đi!"
"Anh xin lỗi, anh không thể gặp em."
"Lan Phong!...Lan..."
"Tút...tút...tút..."
Vũ Đằng siết chặt chiếc điện thoại. Cô cắn chặt môi đến bật máu. Tất cả chẳng lẽ đều là lỗi của cô hay sao? Mọi chuyện đều bộc phát từ sự ích kỷ của cô à?
Khi thấy người mà mình yêu nhất đang dùng vòng tay ấm áp ấy ôm một cô gái khác thì ai chẳng đau, chẳng tức giận. Thế mà anh lại im lặng, không hề giải thích một câu gì. Lại càng không gọi cho cô dù chỉ một cuộc hay là chỉ một tin nhắn nhạt nhẽo. Tình thế đã đổi thay, người có lỗi mới chính là cô.
Lan Phong giương ánh mắt đau xót nhìn vóc dáng nhỏ bé của Vũ Đằng. Trông thấy cô như thế, anh cũng đau lắm chứ. Lòng anh rất muốn được bên cạnh cô nhưng lí trí lại không cho phép anh làm điều đó.
Tựa đầu vào gốc cây, một giọt nước mắt nóng ấm bỗng chốc lăn dài bên má của Lan Phong. Tay anh siết chặt thành nắm đấm, gân xanh cũng hiện lên dần rõ.
...
Vũ Đằng ngồi trên giường, cô cứ im lặng và thất thần đến nổi không quan tâm là mình đã như thế này trong thời gian bao lâu rồi. Cái bụng của cô đang đánh trống rộn rã kêu đói nhưng cái miệng của cô lại làm biếng, chẳng còn hơi đâu mà ăn uống gì.
*Cốc...cốc*
-Anh vào được không Vũ Đằng?- Giọng của Vũ Đăng vọng vào.
Vũ Đằng giật mình, cô vội lau khóe mắt rồi lên tiếng.
-Anh hai vào đi!
Vũ Đăng mở cửa và đi vào, anh bước đến, ngồi xuống bên cạnh rồi xoa đầu cô.
-Sao em không xuống dùng bữa? Mẹ lo lắng cho em lắm đó.
-Em không thấy đói đâu anh hai.- Cô lắc đầu.
-Nói anh nghe xem, chuyện gì khiến em phải buồn như thế? Em và cậu tên Lan Phong ấy có chuyện gì sao?- Anh nhíu mày.
Cũng vì sự quan tâm, dịu dàng của Vũ Đăng đã khiến cho Vũ Đằng bật khóc và nhào vào lòng anh.
-Anh hai!!!
-Nói hai nghe, có gì nào?- Anh vỗ vỗ lưng cô.
-Em buồn lắm hai à! Em yêu Lan Phong nhiều lắm...hức...nhưng không khi nào anh ấy hiểu cả.- Cô nấc lên từng hồi.
-Lan Phong đã làm gì em?- Anh nhíu mày.
-Anh ấy không làm gì em hết...hức...em không sao đâu. Đến một ngày nào đó Lan Phong sẽ hiểu anh ấy quan trọng với em như thế nào.
Vũ Đăng gật đầu, xót thương cho cô em gái nhỏ bé. Anh không ngờ, người con gái luôn mạnh mẽ, xem trời bằng vung, luôn mang một sắc thái kiêu ngạo của ngày nào, bây giờ đang tựa hẳn vào anh và trải lòng mình ra như thế. Anh khẽ thở dài, vuốt nhẹ mái tóc của cô.
-Được rồi, bây giờ nghe lời anh, xuống nhà và dùng bữa. Được không?
-Dạ!
Vũ Đằng gật đầu, cô ngoan ngoãn cùng anh đi xuống phòng ăn.
Vũ Đăng kéo ghế cho Vũ Đằng và ra hiệu cho cô ngồi xuống. Vũ Đằng ngồi xuống kế bên Vũ Đồng và lại giữ im lặng.
-Con sao thế? Con gái!- Chiêu phu nhân nhíu mày.
-Con không sao đâu ạ. Mẹ đừng lo.- Cô mím môi.
-Uhm, để mẹ gọi quản gia mang thức ăn cho con.
Nói rồi, Chiêu phu nhân liền quay đầu nhìn quản gia và nói.
-Mau đem bữa lên cho Tam tiểu thư.
-Vâng ạ!- Quản gia gật đầu rồi vào bếp sai bảo người làm.
...
Lan Phong ngồi ở bàn học, lấy trong hộc tủ ra một bảng hợp đồng, anh kỉ càng xem lại từng điều khoản, chi tiết nhỏ nhất.
Có như thế nào đi nữa thì anh vẫn suy nghĩ không thông. Đẩy bảng hợp đồng sang một bên, anh đưa tay lên ôm lấy đầu.
*Reeng...Reeng...*
Lướt nhìn màn hình điện thoại, anh tao nhã nhấc máy.
"Em nghe đây!"
"Chị về nước rồi này."
"Sao về sớm vậy?"
"Chứ ở đấy làm gì? Em cũng biết là chị qua đó thăm một người bạn mà."
"Thế thì về lúc nào? Sao không gọi em?"
"Chị về hôm qua với một người rất đặc biệt."
"Uhm, vậy chị đang ở đâu? Đã về với dì và dượng chưa?"
"Chị về rồi, ngày mai chị phải quay lại thành phố này."
"Okay, ra tới đây thì gọi em, đừng ở khách sạn nữa."
"Uhm, thế cũng được!"
"Vậy thôi, em có việc rồi."
"Ờ, làm gì thì làm đi."
Lan Phong ngắt máy. Anh vô thức ấn vào hộp tin nhắn soạn một tin mang đầy sự quan tâm nhưng rồi khi nhập số người gửi xong thì anh liền hủy và lưu nháp lại...
_¶¶¶_
Xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ trong việc ra chap trong thời gian qua. Hiện tại, mình đã nhập học, thời gian ra chap lại hạn chế hơn. Mong các bạn thông cảm.
Truyện sẽ được cập nhật chap mới vào Thứ 7 và Chủ Nhật, các bạn ủng hộ nha!
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ạ *cúi đầu*(*^﹏^*)
Đông Vũ Đăng xoa đầu Vũ Đồng và mĩm cười. Đã rất lâu rồi anh chưa được ôm em gái của mình vào lòng như thế này.
Vũ Đằng nhìn Vũ Đăng, anh rất giống Giao Ân_Đại thái tử và cũng là anh trai của cô và Lệ Vân ở Đông Thuyên Quốc. Cô chỉ biết đứng im và lặng nhìn.
-Vũ Đằng!- Anh gọi cô.
-Vũ Đằng con đến ngồi kế bên Vũ Đăng đi! Hai anh em đã lâu rồi không gặp mà.- Chiêu phu nhân cười hiền.
-À, dạ!- Cô gật đầu và ngồi xuống.
-Nghe nói Vũ Đằng đã có bạn trai rồi à?- Anh nhíu mày, buông lời trêu ghẹo.
-Vâng!- Cô gật đầu.
-Bây giờ Vũ Đằng cũng thùy mị hơn xưa ha.- Anh lại trêu chọc cô.
Vũ Đằng không trả lời chỉ cúi gằm mặt, hai má cũng bắt đầu ửng hồng lên.
Chiêu phu nhân nhíu mày, bà lên tiếng mắng yêu Vũ Đăng.
-Thằng cún con này, vừa về là đã trêu chọc hết người này tới người khác. Thật không chịu nổi con mà!
Anh mĩm cười híp mắt rồi hỏi bà.
-Ba khi nào mới về vậy mẹ?
-Mẹ đã nói với ba rồi, ba bảo là sẽ thu xếp và về thật sớm. À, cuộc sống của con ở nước Z ấy thế nào rồi? Sống một mình trong thời gian năm ở đấy ắc hẳn con cô đơn lắm.- Bà đặt tách trà xuống, ung dung nói.
-Nhiều lần con muốn trở về đây lắm nhưng nghĩ lại, con còn phải giúp đỡ ba trong thương trường khốc liệt ấy nên con đã vóc hết sức mình học tập và tìm tòi về kinh tế nhiều hơn. Sống mãi như thế riết thành quen.- Anh lại mỉm cười, một nụ cười tỏa nắng.
-Thế thì ở tuổi này là đã có bạn gái rồi, đúng không nào?- Bà khẽ cong môi.
-Dạ, con quen một cô bé học dưới khóa. Sau khi tốt nghiệp, em ấy đã về đây và không học thêm đại học.- Anh thành thật khai nhận.
-Vậy cô bé ấy tên gì nào? Con gái của ai?
-Em ấy tên Du Lệnh Y tiểu thư của tập đoàn Thy Đình Lộ Nhã_đứng nhất nhì nước mình. Gia đình của em ấy cũng có mối quan hệ khá thân thiết với Tiết Thị.
-Thật sao anh hai? Bạn trai của Vũ Đằng cũng là Đại thiếu gia của Tiết Thị đây.- Vũ Đồng chớp chớp mắt.
-Trùng hợp thế? Vậy là hai anh em mình cũng có thể về chung một nhà nữa rồi
-Vâng!- Cô khẽ cười.
Bốn người cùng nói chuyện với nhau rất vui vẻ ở phòng khách cho đến khi cô hầu gái bước vào và thưa.
-Chào phu nhân, đại thiếu gia và hai vị tiểu thư.
-Có chuyện gì không?- Chiêu phu nhân nhẹ nhàng hỏi.
-Việc này con xin thưa với tiểu thư Vũ Đằng ạ.- Cô ấy cúi đầu.
-Chị nói đi!- Vũ Đằng nhìn cô hầu gái, cô rất tò mò chuyện mà cô ấy muốn nói với mình.
-Lúc nãy khi ra ngoài, tôi thấy Lan Phong thiếu gia cứ đứng trước cổng và nhìn vào. Tôi thấy lạ nên lại hỏi cậu ấy, nhưng tôi chưa kịp hỏi thì cậu ấy đã thấy tôi và lên xe vụt đi.
-Có chuyện đó à?- Vũ Đằng mím môi, cô vội đứng dậy rồi chạy ra ngoài.- Con xin phép mẹ.
Vũ Đằng chạy ra ngoài đường lộ. Cô dáo dác nhìn xung quanh. Trong thâm tâm của cô bây giờ chỉ mong sẽ được thấy anh dù chỉ là một lần cuối thôi.
Cô cắn chặt môi, hai hàng nước mắt bất chợt tuôn xuống.
-Lan Phong! Anh mau ra đây đi! Anh hãy ra đây gặp em đi mà. Em biết, em biết rất rõ anh vẫn còn ở đây. Anh đừng làm thế với em, được không anh?
Vũ Đằng như bất lực, cô ngồi bệt xuống lòng đường đầy nắng và vắng vẻ. Bấy nhiêu đó là quá đủ rồi, bấy nhiêu đó là đã vượt khỏi khả năng chịu đựng của cô luôn rồi. Anh muốn tránh mặt cô đến bao giờ nữa đây.
Lan Phong đứng cách đó không xa, ngay phía sau gốc cây to. Đôi mắt của anh trùng xuống, đau thương. Anh rất muốn bước ra đó để ôm cô vào lòng, để vỗ về cô bé hay mít ướt đó. Nhưng tất cả cũng do cái tôi của anh quá lớn. Nó đã lấn át lí trí và cảm xúc của anh.
Anh lấy điện thoại ra và áp vào tai.
"Lan Phong, anh đang ở đâu? Anh đang ở chỗ nào vậy hả?"
"Đừng khóc nữa, anh không xứng đáng để em phải rơi nước mắt đâu. Tất cả đều do anh không quan trọng."
"Anh đang nói gì vậy? Anh biết anh quan trọng như thế nào đối với em không? Sao anh lại bỏ mặc em như thế chứ?"
"Cho anh một thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta."
"Ý anh là sao? Anh...muốn chúng ta kết thúc sao?"
"Anh không chắc chắn là thế, anh chỉ muốn mình suy nghĩ thật cẩn thận về những chuyện đã xảy ra."
"Được, mọi việc tạm dừng ở đây đi. Đợi một thời gian thích hợp...em sẽ nói chuyện rõ với anh."
"Ừ! Đứng dậy, lau nước mắt và vào nhà đi nào!"
"Anh đang ở đây? Anh ra gặp em đi!"
"Anh xin lỗi, anh không thể gặp em."
"Lan Phong!...Lan..."
"Tút...tút...tút..."
Vũ Đằng siết chặt chiếc điện thoại. Cô cắn chặt môi đến bật máu. Tất cả chẳng lẽ đều là lỗi của cô hay sao? Mọi chuyện đều bộc phát từ sự ích kỷ của cô à?
Khi thấy người mà mình yêu nhất đang dùng vòng tay ấm áp ấy ôm một cô gái khác thì ai chẳng đau, chẳng tức giận. Thế mà anh lại im lặng, không hề giải thích một câu gì. Lại càng không gọi cho cô dù chỉ một cuộc hay là chỉ một tin nhắn nhạt nhẽo. Tình thế đã đổi thay, người có lỗi mới chính là cô.
Lan Phong giương ánh mắt đau xót nhìn vóc dáng nhỏ bé của Vũ Đằng. Trông thấy cô như thế, anh cũng đau lắm chứ. Lòng anh rất muốn được bên cạnh cô nhưng lí trí lại không cho phép anh làm điều đó.
Tựa đầu vào gốc cây, một giọt nước mắt nóng ấm bỗng chốc lăn dài bên má của Lan Phong. Tay anh siết chặt thành nắm đấm, gân xanh cũng hiện lên dần rõ.
...
Vũ Đằng ngồi trên giường, cô cứ im lặng và thất thần đến nổi không quan tâm là mình đã như thế này trong thời gian bao lâu rồi. Cái bụng của cô đang đánh trống rộn rã kêu đói nhưng cái miệng của cô lại làm biếng, chẳng còn hơi đâu mà ăn uống gì.
Cốc...cốc
-Anh vào được không Vũ Đằng?- Giọng của Vũ Đăng vọng vào.
Vũ Đằng giật mình, cô vội lau khóe mắt rồi lên tiếng.
-Anh hai vào đi!
Vũ Đăng mở cửa và đi vào, anh bước đến, ngồi xuống bên cạnh rồi xoa đầu cô.
-Sao em không xuống dùng bữa? Mẹ lo lắng cho em lắm đó.
-Em không thấy đói đâu anh hai.- Cô lắc đầu.
-Nói anh nghe xem, chuyện gì khiến em phải buồn như thế? Em và cậu tên Lan Phong ấy có chuyện gì sao?- Anh nhíu mày.
Cũng vì sự quan tâm, dịu dàng của Vũ Đăng đã khiến cho Vũ Đằng bật khóc và nhào vào lòng anh.
-Anh hai!!!
-Nói hai nghe, có gì nào?- Anh vỗ vỗ lưng cô.
-Em buồn lắm hai à! Em yêu Lan Phong nhiều lắm...hức...nhưng không khi nào anh ấy hiểu cả.- Cô nấc lên từng hồi.
-Lan Phong đã làm gì em?- Anh nhíu mày.
-Anh ấy không làm gì em hết...hức...em không sao đâu. Đến một ngày nào đó Lan Phong sẽ hiểu anh ấy quan trọng với em như thế nào.
Vũ Đăng gật đầu, xót thương cho cô em gái nhỏ bé. Anh không ngờ, người con gái luôn mạnh mẽ, xem trời bằng vung, luôn mang một sắc thái kiêu ngạo của ngày nào, bây giờ đang tựa hẳn vào anh và trải lòng mình ra như thế. Anh khẽ thở dài, vuốt nhẹ mái tóc của cô.
-Được rồi, bây giờ nghe lời anh, xuống nhà và dùng bữa. Được không?
-Dạ!
Vũ Đằng gật đầu, cô ngoan ngoãn cùng anh đi xuống phòng ăn.
Vũ Đăng kéo ghế cho Vũ Đằng và ra hiệu cho cô ngồi xuống. Vũ Đằng ngồi xuống kế bên Vũ Đồng và lại giữ im lặng.
-Con sao thế? Con gái!- Chiêu phu nhân nhíu mày.
-Con không sao đâu ạ. Mẹ đừng lo.- Cô mím môi.
-Uhm, để mẹ gọi quản gia mang thức ăn cho con.
Nói rồi, Chiêu phu nhân liền quay đầu nhìn quản gia và nói.
-Mau đem bữa lên cho Tam tiểu thư.
-Vâng ạ!- Quản gia gật đầu rồi vào bếp sai bảo người làm.
...
Lan Phong ngồi ở bàn học, lấy trong hộc tủ ra một bảng hợp đồng, anh kỉ càng xem lại từng điều khoản, chi tiết nhỏ nhất.
Có như thế nào đi nữa thì anh vẫn suy nghĩ không thông. Đẩy bảng hợp đồng sang một bên, anh đưa tay lên ôm lấy đầu.
Reeng...Reeng...
Lướt nhìn màn hình điện thoại, anh tao nhã nhấc máy.
"Em nghe đây!"
"Chị về nước rồi này."
"Sao về sớm vậy?"
"Chứ ở đấy làm gì? Em cũng biết là chị qua đó thăm một người bạn mà."
"Thế thì về lúc nào? Sao không gọi em?"
"Chị về hôm qua với một người rất đặc biệt."
"Uhm, vậy chị đang ở đâu? Đã về với dì và dượng chưa?"
"Chị về rồi, ngày mai chị phải quay lại thành phố này."
"Okay, ra tới đây thì gọi em, đừng ở khách sạn nữa."
"Uhm, thế cũng được!"
"Vậy thôi, em có việc rồi."
"Ờ, làm gì thì làm đi."
Lan Phong ngắt máy. Anh vô thức ấn vào hộp tin nhắn soạn một tin mang đầy sự quan tâm nhưng rồi khi nhập số người gửi xong thì anh liền hủy và lưu nháp lại...
_¶¶¶_
Xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ trong việc ra chap trong thời gian qua. Hiện tại, mình đã nhập học, thời gian ra chap lại hạn chế hơn. Mong các bạn thông cảm.
Truyện sẽ được cập nhật chap mới vào Thứ và Chủ Nhật, các bạn ủng hộ nha!
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ạ cúi đầu(^﹏^)