Xe của Lan Phong dừng trước ngôi biệt thự sang trọng bật nhất nhì trung tâm thành phố. Anh xuống xe rồi mở cửa cho Vũ Đằng.Vũ Đằng bước xuống, cô mĩm cười, khoát lấy tay anh. Lan Phong chau mày, anh vội cởi áo vest khoác lên vai cô và kèm theo một câu trách móc.
-Em không thấy trời đang nắng như thế sao? Chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh như vậy thì sao bảo vệ da của em?
-Ơ...từ đây và cửa có xíu à, anh lo quá rồi đó.- Cô bĩu môi.
-Được, mai mốt anh sẽ không quan tâm em nữa. Em muốn làm gì thì làm, anh chẳng biết gì cả.
Vũ Đằng nuốt nước bọt ừng ực, hình như cô đã ngửi được mùi ám khí và một sự giận lẫy không hề nhẹ ở đây. Quay sang ôm lấy cánh tay anh, cô bắt đầu nũng nịu.
-Anh à! Em biết lỗi của em rồi mà, anh đừng giận em được không?
Lan Phong trả lời, anh chỉ bĩu môi rồi nhìn hướng khác.
-Từ nay về sau em sẽ cẩn thận và chăm sóc bản thân của mình hơn. Anh đừng làm mặt lạnh với em nha!!!
-Thôi được rồi, nhớ những gì mà em nói đó.- Anh đưa tay véo mũi cô.- Bây giờ vào trong thôi, không lẽ em định đứng đây mãi sao?
-Vâng, vào đi anh!- Cô cười hì và cùng anh vào trong.
Vừa vào đến phòng khách, thấy Chiêu phu nhân đang ngồi xem tin tức trên sofa thì Vũ Đằng liền lao đến ôm chặt bà.
-Mẹ!!! Con nhớ mẹ quá!
-Uhm, con gái của mẹ về rồi.- Bà mỉm cười, vỗ lưng cô.
-Con chào mẹ!- Lan Phong cúi đầu.
-Chào con!- Bà cười tít mắt.
-Hai đứa đáng ghét này, đến bây giờ mới về thăm ông bà già này sao?- Đông lão gia từ trên lầu đi xuống, kèm theo một câu mắng yêu.
-Con chào ba!- Anh lại cúi đầu.
-Con chào ba yêu dấu!- Vũ Đằng lém lỉnh trút mật ngọt.
-Ừ...hôm nay con không làm à? Sao lại đưa Vũ Đằng về đây?- Ông khoác tay lên vai anh kéo đến sofa ngồi xuống.
-Hôm nay con nghỉ một hôm đưa Vũ Đằng đi chơi cho khoây khỏa đầu óc.- Anh lễ phép nói.
-Vậy đến bữa, con và ba phải uống thật nhiều, không say không về.
-Uống thì được đấy nhưng con còn phải đưa Vũ Đằng về, vả lại Vũ Đằng không thích con uống rượu bia nên con không thể làm em ấy buồn.
-Haha tốt, nhưng bất cứ giá nào cũng phải cùng ba uống một ly.- Đông lão gia cười khanh khách, ông rất hài lòng với người con rể này.
-Vậy con xin thất lễ!
Chiêu phu nhân nắm chặt tay của Vũ Đằng. Anh hai Vũ Đăng đã cưới vợ, chị ba Vũ Đồng đã theo chồng. Chỉ còn đứa con gái út Vũ Đằng, nay mai cũng theo Lan Phong nốt. Bà khẽ cười, hiền từ nói với cô.
-Tháng sau là lễ cưới của con và Lan Phong rồi, không bao lâu nữa đâu, hai đứa lo chuẩn bị đi là vừa.
-Nhanh vậy mẹ, con cứ tưởng sẽ còn lâu lắm.- Cô không khỏi ngạc nhiên.
-Uhm, nhớ lúc mới sinh, mẹ là người đầu tiên ôm con vào lòng. Lúc nào cũng dành để tự mình chăm sóc con. Rồi tới lúc con biết nói, con hạnh phúc biết bao khi con gọi được tiếng "mẹ". Ấy mà bây giờ nó lại sắp bỏ tôi mà về với chồng rồi.- Bà vừa nói, vừa kiềm nén nước mắt đang dần trực trào.
-Thôi mà mẹ, mẹ nói nữa là con khóc đấy.- Vũ Đằng chu môi làm nũng.
-Mà thôi, tiễn cô đi sớm cho tôi khỏe, tôi cũng mong được ẵm thêm cháu đây.
-Mẹ định cho Zey.o của con ra rìa sao?- Vũ Đồng đứng trên bậc thang, trên tay còn bế một đứa trẻ.
-A...chị ba, cả Zey.o nữa nè!- Vũ Đằng mừng rỡ, cô chạy đến, bế đứa nhỏ.
-Vũ Đằng vừa về à? Đã ăn uống gì chưa đấy?- Vũ Đồng ân cần hỏi.
-Em ăn rồi, mà anh ba không ở nhà chăm Zey.o với chị sao?- Ngó nghiêng ngó dọc nãy giờ vẫn không thấy Trọng Phi, Vũ Đằng không khỏi thắc mắc.
-À, Trọng Phi ra ngoài có việc từ sáng sớm, chắc cũng sắp về rồi.- Vừa nói xong, Vũ Đồng kéo Vũ Đằng đến sofa.- Ba chắc là đã kéo Lan Phong vào bếp và chuốc cho vài ly rồi.
-Đúng rồi chị, ba với Lan Phong vừa vào bếp đó.
-Nào, Zey.o! Qua đây bà ẵm nhá!
Vũ Đằng đưa đứa nhỏ cho Chiêu phu nhân. Bà vừa bế, vừa nhìn cháu ngoại một cách đầy yêu thương.
-Càng lớn càng giống Trọng Phi à, mẹ con đó, toàn nói năng bậy bạ không. Bà thương Zey.o không hết, sao mà cho ra rìa được.
-Mẹ thương con bé quá chị ha, vàu năm nữa chị cũng phải có thêm một thằng nhóc để vui nhà vui cửa đó.- Vũ Đằng trêu đùa.
-Haizzz...một đứa mà chị chịu còn không nổi, thêm thằng nhóc chắc chị sống không nổi quá.- Vũ Đồng lắc đầu ngầy ngậy.
Vũ Đằng bật cười, cô lại trêu chọc Vũ Đồng.
-Chị lo gì, có anh Trọng Phi là xong hết.
*Tiin*
Bỗng dưng điện thoại cô có tin nhắn, Vũ Đằng vội lấy ra xem. Vô tình, cô nhìn thấy cánh hoa tiếp theo của cành hồng mà cô để trong giỏ xách lại rụng xuống. Vũ Đằng càng thêm lo lắng, bây giờ cả cành hoa chỉ còn lại 5 cánh là cùng. Cô vội đứng dậy, chạy vào bếp.
Lan Phong bỗng thấy chóng mặt, mọi thứ trước mắt anh ngay cả Đông lão gia cũng mờ nhạt đi. Lắc lắc đầu vài cái, anh cố giữ bình tĩnh cho mình. Vũ Đằng vừa vào đến, nhìn bộ dạng của anh thì cô đã đoán được có chuyện chẳng lành. Cô vội vàng chạy đến đỡ anh.
-Lan Phong! Anh không sao chứ?
-Không, anh không sao!- Anh thều thào.
-Ba, ba cho người đưa con và Lan Phong về biệt thự đi.- Cô gấp rút hối.
-Được rồi, ba sẽ gọi người ngay.- Đông lão gia quay sang nói vọng ra ngoài.- Quản gia, mau chuẩn bị xe đưa tiểu thư và thiếu gia về gấp.- Ông nhìn Vũ Đằng và đứng dậy giúp cô.- Để ba giúp con đưa Lan Phong ra ngoài.
Vũ Đằng gật đầu rồi cùng Đông lão gia dìu Lan Phong ra xe.
-Ơ, Lan Phong không sao chứ?- Chiêu phu nhân không khỏi kinh ngạc.
-Tôi không biết, để Vũ Đằng xem sao?- Đông lão gia lắc đầu.
-Vũ Đằng, cần chị gọi cấp cứu giúp không?- Vũ Đồng cũng thấp thỏm trong lòng.
-Không cần đâu chị, em hiểu anh ấy bị gì. Thôi, chào mọi người con về.
Vũ Đằng nhanh chóng lên xe và cùng Lan Phong về biệt thự.
Chiếc xe lăn bánh thật nhanh trên đoạn đường dài. Vũ Đằng lo lắng đến độ nước mắt rơi lã chã. Cô chỉ biết nắm chặt tay anh và cầu nguyện cho anh bình yên vô sự.
Gương mặt của anh càng lúc càng kém đi, đôi này kiếm cũng nhíu chặt lại như sắp chạm vào nhau. Thân nhiệt lúc bấy giờ lại nóng hổi, lồng ngực phập phồng thở từng nhịp mạnh. Càng làm cho người ta lo lắng.
-Anh ơi, anh không sao chứ? Anh phải mở mắt, anh không được ngủ đâu. Em...em...hức...em sẽ kể cho anh nghe....thân phận thật của mình. Nhưng với một điều kiện, anh phải nhìn em và nói...hức..."anh không sao đâu, anh vẫn ổn mà"...- Vũ Đằng vỡ òa ra như một đứa, cô cứ thế mếu máo khóc nức nở.
Lan Phong siết chặt ray của cô, anh nhẹ nhàng gối đầu trên chân của Vũ Đằng. Trong cơn mơ anh thấy cô trong bộ y phục lộng lẫy, xa hoa, xinh đẹp như một nàng công chúa bước ra từ trong tranh. Thấy cô vui đùa trên một cánh đồng hoa rộng lớn, lòng anh chợt ấm áp biết bao. Nhưng anh cố gọi thì cô lại càng chạy xa anh, xa tít tận chân trời_nơi mà anh không bao giờ chạm đến được. Mồ hôi bắt đầu túa ra nhiều hơn trên gương mặt tuyệt mỹ của anh. Trong ảo giác bấy giờ toàn là những hình ảnh con người mặt những bộ y phục dày cộm. Và anh, đúng_chính anh trong bộ uy bào oai vệ của mình đang sánh bước cùng một nữ nhân khác. Cô ấy không phải là Vũ Đằng, tuyệt nhiên không phải.
Răng cắn chặt lấy môi đến nỗi bật máu, tay chân anh vô thức trở nên run rẩy và bủn rủn cả người. Toàn thân anh tỏa nhiệt cực kỳ nóng bức, trong lòng cứ khó chịu như bị lửa thiêu trụi.
Vũ Đằng thất thần bên giường của anh suốt đêm đến nỗi mệt lả người và thiếp đi ngay bên cạnh. Cô không thể hình dung được mọi thứ sẽ ra sao nếu như cả hai phải rời xa nhau. Rõ ràng vài hôm trước anh còn khỏe mạnh, còn vui đùa với cô, còn bảo sẽ chờ đến ngày cưới của hai đứa kia mà. Thế mà giờ đây, trên chiếc giường này, vẫn là anh, vẫn là dung mạo, vẫn là hình hài đó nhưng tất cả đều đã biến mất. Từ nụ cười, giọng nói, ánh mắt và cả những cái ôm ấm áp mỗi khi cô làm nũng đã tan biến như bọt biển. Tất cả là do cô, là lỗi của cô. Nếu cô không động lòng yêu anh, ở bên cạnh anh thì anh sẽ không như thế này. Nước mắt của Vũ Đằng cứ thế lại không ngừng chảy xuống.
Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng bắt đầu len lỏi qua rèm cửa, ngự trị trên gương mặt tỉ mỉ của Vũ Đằng. Cô nhíu mày, vội vàng giật mình tỉnh dậy. Điều đầu tiên cô trông thấy chính là Lan Phong, anh đã biến mất không một dấu vết. Cô hoảng hốt nhìn xung quanh, tất cả những thứ liên quan đến anh cũng đều biến đâu cả. Cô chạy đến mở tủ quần áo, đồ của anh không còn một bộ nào. Trong căn phòng, cô chỉ thấy còn lại một chiếc giường và chiếc ghế mà cô ngồi. Vũ Đằng chạy thật nhanh xuống lầu, cô nhìn xung quanh, đặc biệt là bức ảnh mà Lan Phong chụp cùng với Tiết phu nhân, bây giờ trong đó cũng còn lại chỉ một mình bà. Cô vội lấy điện thoại, ấn số và gọi.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ chưa đăng ký..."
Vũ Đằng trừng mắt, cô vội gọi đến Tiết gia.
"Xin chào đây là Tiết gia, cho hỏi muốn tìm ai ạ?"
"Tôi là Đông Vũ Đằng, muốn tìm Tiết Lan Phong."
"Tiết Lan Phong? Xin lỗi, chắc cô nhầm lẫn rồi, Tiết gia không có ai tên Tiết Lan Phong cả, chỉ có thiếu gia Tiết Tịnh Xương thôi."
"Sao vậy được? Rõ ràng...à cảm ơn cô!"
Vũ Đằng ngắt máy. Cô mím chặt môi rồi chạy ra ngoài, đến đường lộ, cô bắt taxi và đến ngay tập đoàn AMOV. Vừa xuống xe, cô liền vào trong hỏi lễ tân.
-Xin chào, cho tôi gặp CEO.
-CEO của chúng tôi vừa ra ngoài họp với đối tác, hẹn cô giờ khác vậy. Nếu cô có việc gấp thì gọi vào số này.
Cô lễ tân cẩn trọng đưa danh thiếp cho Vũ Đằng bằng cả hai tay.
Vũ Đằng nhìn danh thiếp, lại là Tiết Tịnh Xương, mọi thứ đều không phải, không hề liên quan đến Lan Phong một chút nào. Vũ Đằng như chôn chân tại chỗ, cô không tin mọi thứ đều là thật.
Trên đoạn đường trải đầy nắng, Vũ Đằng như một con ngốc, lang thang trên nẻo đường. Cố kiềm nén những mất mát, đau thương trong lòng.
-Hey!- Bỗng có ai đó vỗ vai cô.- Suy nghĩ đã thấu đáo chưa đó?
Vũ Đằng nhìn lại, thì ra là Di Bối Bối. Vũ Đằng lại bật khóc, cô quỳ hẳn xuống đất van xin Di Bối Bối.
-Tôi xin cô đấy, cô muốn tôi phải đi tôi sẽ chấp thuận nhưng cô làm ơn đừng mang Lan Phong đi được không? Để anh ấy sống bình yên ở đây đi mà!
-Thôi được, nhìn cô như thế tôi không cầm lòng được. Bây giờ cô hãy về nhà đi, anh ấy đang đợi cô đó.
-Thật không?- Vũ Đằng mừng quýnh, cô đứng dậy, nắm tay của Bối Bối.- Cảm ơn cô, đại ân đại đức này tôi sẽ không quên đâu.
Vũ Đằng nhanh chóng bắt taxi và về nhà thật nhanh. Đẩy cổng chạy vào, cô nhìn thấy ở cửa chính thấp thoáng bóng dáng một người con trai. Vũ Đằng mỉm cười trong nước mắt. Cô vội vã chạy đến, nhìn anh thật lâu. Đây chính là Lan Phong nhưng anh lại trong bộ đồng phục năm học cấp ba.
Lan Phong nhíu mày nhìn cô rồi cất tiếng.
-Cô muốn tìm Tiết Lan Phong?
-Ơ...vâng!- Vũ Đằng gượng gạo gật đầu.
-Đi theo tôi!- Anh quay lưng và bước lên bậc thang, đi lên lầu.
Vũ Đằng lập tức thức tỉnh, cô chạy theo phía sau anh. Lan Phong đến trước cửa phòng riêng của mình và chờ đợi cô. Khi Vũ Đằng đến, anh nhìn cô rồi mở cửa.
-Lan Phong của cô đó!
Bên trong căn phòng tối om, Vũ Đằng lại thấy Lan Phong, anh đang nằm tựa vào tường. Cô liền chạy đến ôm lấy anh thật chặt.
-Lan Phong...anh nhìn em đi anh...
Cô gọi mãi gọi mãi mà chẳng thấy anh có một phản ứng nào làm cô thêm phần lo lắng.
-Em...em là...công chúa Vỹ Ái...ở một thế giới rất xa với nơi này. Do em...em không biết tại sao mình lại ở đây và...yêu anh. Sau này, em sẽ không ở đây nữa, em sẽ cố quên anh và cầu mong cho anh sống thật tốt. Nếu có cơ hội, em tin chắc rằng mình sẽ gặp lại nhau.
Nói rồi, cô cúi xuống và hôn nhẹ lên môi anh. Lan Phong cử động hai mắt, trước mắt anh mọi thứ đều mờ nhạt. Đôi môi anh mấp máy, gọi tên cô.
-Em đang ở đây, ngay trước mặt anh nè!
Anh giật mình ngồi dậy thì thấy mình đang nằm trên giường, cả người lấm tấm mồ hôi.
-Vũ Đằng, em đâu rồi? Em đi đâu rồi hả?
Ngay bên cạnh anh, cô thất thần, chỉ nhẹ nhàng thốt ra.
-Em vẫn ở đây mà!...
Xe của Lan Phong dừng trước ngôi biệt thự sang trọng bật nhất nhì trung tâm thành phố. Anh xuống xe rồi mở cửa cho Vũ Đằng.Vũ Đằng bước xuống, cô mĩm cười, khoát lấy tay anh. Lan Phong chau mày, anh vội cởi áo vest khoác lên vai cô và kèm theo một câu trách móc.
-Em không thấy trời đang nắng như thế sao? Chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh như vậy thì sao bảo vệ da của em?
-Ơ...từ đây và cửa có xíu à, anh lo quá rồi đó.- Cô bĩu môi.
-Được, mai mốt anh sẽ không quan tâm em nữa. Em muốn làm gì thì làm, anh chẳng biết gì cả.
Vũ Đằng nuốt nước bọt ừng ực, hình như cô đã ngửi được mùi ám khí và một sự giận lẫy không hề nhẹ ở đây. Quay sang ôm lấy cánh tay anh, cô bắt đầu nũng nịu.
-Anh à! Em biết lỗi của em rồi mà, anh đừng giận em được không?
Lan Phong trả lời, anh chỉ bĩu môi rồi nhìn hướng khác.
-Từ nay về sau em sẽ cẩn thận và chăm sóc bản thân của mình hơn. Anh đừng làm mặt lạnh với em nha!!!
-Thôi được rồi, nhớ những gì mà em nói đó.- Anh đưa tay véo mũi cô.- Bây giờ vào trong thôi, không lẽ em định đứng đây mãi sao?
-Vâng, vào đi anh!- Cô cười hì và cùng anh vào trong.
Vừa vào đến phòng khách, thấy Chiêu phu nhân đang ngồi xem tin tức trên sofa thì Vũ Đằng liền lao đến ôm chặt bà.
-Mẹ!!! Con nhớ mẹ quá!
-Uhm, con gái của mẹ về rồi.- Bà mỉm cười, vỗ lưng cô.
-Con chào mẹ!- Lan Phong cúi đầu.
-Chào con!- Bà cười tít mắt.
-Hai đứa đáng ghét này, đến bây giờ mới về thăm ông bà già này sao?- Đông lão gia từ trên lầu đi xuống, kèm theo một câu mắng yêu.
-Con chào ba!- Anh lại cúi đầu.
-Con chào ba yêu dấu!- Vũ Đằng lém lỉnh trút mật ngọt.
-Ừ...hôm nay con không làm à? Sao lại đưa Vũ Đằng về đây?- Ông khoác tay lên vai anh kéo đến sofa ngồi xuống.
-Hôm nay con nghỉ một hôm đưa Vũ Đằng đi chơi cho khoây khỏa đầu óc.- Anh lễ phép nói.
-Vậy đến bữa, con và ba phải uống thật nhiều, không say không về.
-Uống thì được đấy nhưng con còn phải đưa Vũ Đằng về, vả lại Vũ Đằng không thích con uống rượu bia nên con không thể làm em ấy buồn.
-Haha tốt, nhưng bất cứ giá nào cũng phải cùng ba uống một ly.- Đông lão gia cười khanh khách, ông rất hài lòng với người con rể này.
-Vậy con xin thất lễ!
Chiêu phu nhân nắm chặt tay của Vũ Đằng. Anh hai Vũ Đăng đã cưới vợ, chị ba Vũ Đồng đã theo chồng. Chỉ còn đứa con gái út Vũ Đằng, nay mai cũng theo Lan Phong nốt. Bà khẽ cười, hiền từ nói với cô.
-Tháng sau là lễ cưới của con và Lan Phong rồi, không bao lâu nữa đâu, hai đứa lo chuẩn bị đi là vừa.
-Nhanh vậy mẹ, con cứ tưởng sẽ còn lâu lắm.- Cô không khỏi ngạc nhiên.
-Uhm, nhớ lúc mới sinh, mẹ là người đầu tiên ôm con vào lòng. Lúc nào cũng dành để tự mình chăm sóc con. Rồi tới lúc con biết nói, con hạnh phúc biết bao khi con gọi được tiếng "mẹ". Ấy mà bây giờ nó lại sắp bỏ tôi mà về với chồng rồi.- Bà vừa nói, vừa kiềm nén nước mắt đang dần trực trào.
-Thôi mà mẹ, mẹ nói nữa là con khóc đấy.- Vũ Đằng chu môi làm nũng.
-Mà thôi, tiễn cô đi sớm cho tôi khỏe, tôi cũng mong được ẵm thêm cháu đây.
-Mẹ định cho Zey.o của con ra rìa sao?- Vũ Đồng đứng trên bậc thang, trên tay còn bế một đứa trẻ.
-A...chị ba, cả Zey.o nữa nè!- Vũ Đằng mừng rỡ, cô chạy đến, bế đứa nhỏ.
-Vũ Đằng vừa về à? Đã ăn uống gì chưa đấy?- Vũ Đồng ân cần hỏi.
-Em ăn rồi, mà anh ba không ở nhà chăm Zey.o với chị sao?- Ngó nghiêng ngó dọc nãy giờ vẫn không thấy Trọng Phi, Vũ Đằng không khỏi thắc mắc.
-À, Trọng Phi ra ngoài có việc từ sáng sớm, chắc cũng sắp về rồi.- Vừa nói xong, Vũ Đồng kéo Vũ Đằng đến sofa.- Ba chắc là đã kéo Lan Phong vào bếp và chuốc cho vài ly rồi.
-Đúng rồi chị, ba với Lan Phong vừa vào bếp đó.
-Nào, Zey.o! Qua đây bà ẵm nhá!
Vũ Đằng đưa đứa nhỏ cho Chiêu phu nhân. Bà vừa bế, vừa nhìn cháu ngoại một cách đầy yêu thương.
-Càng lớn càng giống Trọng Phi à, mẹ con đó, toàn nói năng bậy bạ không. Bà thương Zey.o không hết, sao mà cho ra rìa được.
-Mẹ thương con bé quá chị ha, vàu năm nữa chị cũng phải có thêm một thằng nhóc để vui nhà vui cửa đó.- Vũ Đằng trêu đùa.
-Haizzz...một đứa mà chị chịu còn không nổi, thêm thằng nhóc chắc chị sống không nổi quá.- Vũ Đồng lắc đầu ngầy ngậy.
Vũ Đằng bật cười, cô lại trêu chọc Vũ Đồng.
-Chị lo gì, có anh Trọng Phi là xong hết.
Tiin
Bỗng dưng điện thoại cô có tin nhắn, Vũ Đằng vội lấy ra xem. Vô tình, cô nhìn thấy cánh hoa tiếp theo của cành hồng mà cô để trong giỏ xách lại rụng xuống. Vũ Đằng càng thêm lo lắng, bây giờ cả cành hoa chỉ còn lại cánh là cùng. Cô vội đứng dậy, chạy vào bếp.
Lan Phong bỗng thấy chóng mặt, mọi thứ trước mắt anh ngay cả Đông lão gia cũng mờ nhạt đi. Lắc lắc đầu vài cái, anh cố giữ bình tĩnh cho mình. Vũ Đằng vừa vào đến, nhìn bộ dạng của anh thì cô đã đoán được có chuyện chẳng lành. Cô vội vàng chạy đến đỡ anh.
-Lan Phong! Anh không sao chứ?
-Không, anh không sao!- Anh thều thào.
-Ba, ba cho người đưa con và Lan Phong về biệt thự đi.- Cô gấp rút hối.
-Được rồi, ba sẽ gọi người ngay.- Đông lão gia quay sang nói vọng ra ngoài.- Quản gia, mau chuẩn bị xe đưa tiểu thư và thiếu gia về gấp.- Ông nhìn Vũ Đằng và đứng dậy giúp cô.- Để ba giúp con đưa Lan Phong ra ngoài.
Vũ Đằng gật đầu rồi cùng Đông lão gia dìu Lan Phong ra xe.
-Ơ, Lan Phong không sao chứ?- Chiêu phu nhân không khỏi kinh ngạc.
-Tôi không biết, để Vũ Đằng xem sao?- Đông lão gia lắc đầu.
-Vũ Đằng, cần chị gọi cấp cứu giúp không?- Vũ Đồng cũng thấp thỏm trong lòng.
-Không cần đâu chị, em hiểu anh ấy bị gì. Thôi, chào mọi người con về.
Vũ Đằng nhanh chóng lên xe và cùng Lan Phong về biệt thự.
Chiếc xe lăn bánh thật nhanh trên đoạn đường dài. Vũ Đằng lo lắng đến độ nước mắt rơi lã chã. Cô chỉ biết nắm chặt tay anh và cầu nguyện cho anh bình yên vô sự.
Gương mặt của anh càng lúc càng kém đi, đôi này kiếm cũng nhíu chặt lại như sắp chạm vào nhau. Thân nhiệt lúc bấy giờ lại nóng hổi, lồng ngực phập phồng thở từng nhịp mạnh. Càng làm cho người ta lo lắng.
-Anh ơi, anh không sao chứ? Anh phải mở mắt, anh không được ngủ đâu. Em...em...hức...em sẽ kể cho anh nghe....thân phận thật của mình. Nhưng với một điều kiện, anh phải nhìn em và nói...hức..."anh không sao đâu, anh vẫn ổn mà"...- Vũ Đằng vỡ òa ra như một đứa, cô cứ thế mếu máo khóc nức nở.
Lan Phong siết chặt ray của cô, anh nhẹ nhàng gối đầu trên chân của Vũ Đằng. Trong cơn mơ anh thấy cô trong bộ y phục lộng lẫy, xa hoa, xinh đẹp như một nàng công chúa bước ra từ trong tranh. Thấy cô vui đùa trên một cánh đồng hoa rộng lớn, lòng anh chợt ấm áp biết bao. Nhưng anh cố gọi thì cô lại càng chạy xa anh, xa tít tận chân trời_nơi mà anh không bao giờ chạm đến được. Mồ hôi bắt đầu túa ra nhiều hơn trên gương mặt tuyệt mỹ của anh. Trong ảo giác bấy giờ toàn là những hình ảnh con người mặt những bộ y phục dày cộm. Và anh, đúng_chính anh trong bộ uy bào oai vệ của mình đang sánh bước cùng một nữ nhân khác. Cô ấy không phải là Vũ Đằng, tuyệt nhiên không phải.
Răng cắn chặt lấy môi đến nỗi bật máu, tay chân anh vô thức trở nên run rẩy và bủn rủn cả người. Toàn thân anh tỏa nhiệt cực kỳ nóng bức, trong lòng cứ khó chịu như bị lửa thiêu trụi.
Vũ Đằng thất thần bên giường của anh suốt đêm đến nỗi mệt lả người và thiếp đi ngay bên cạnh. Cô không thể hình dung được mọi thứ sẽ ra sao nếu như cả hai phải rời xa nhau. Rõ ràng vài hôm trước anh còn khỏe mạnh, còn vui đùa với cô, còn bảo sẽ chờ đến ngày cưới của hai đứa kia mà. Thế mà giờ đây, trên chiếc giường này, vẫn là anh, vẫn là dung mạo, vẫn là hình hài đó nhưng tất cả đều đã biến mất. Từ nụ cười, giọng nói, ánh mắt và cả những cái ôm ấm áp mỗi khi cô làm nũng đã tan biến như bọt biển. Tất cả là do cô, là lỗi của cô. Nếu cô không động lòng yêu anh, ở bên cạnh anh thì anh sẽ không như thế này. Nước mắt của Vũ Đằng cứ thế lại không ngừng chảy xuống.
Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng bắt đầu len lỏi qua rèm cửa, ngự trị trên gương mặt tỉ mỉ của Vũ Đằng. Cô nhíu mày, vội vàng giật mình tỉnh dậy. Điều đầu tiên cô trông thấy chính là Lan Phong, anh đã biến mất không một dấu vết. Cô hoảng hốt nhìn xung quanh, tất cả những thứ liên quan đến anh cũng đều biến đâu cả. Cô chạy đến mở tủ quần áo, đồ của anh không còn một bộ nào. Trong căn phòng, cô chỉ thấy còn lại một chiếc giường và chiếc ghế mà cô ngồi. Vũ Đằng chạy thật nhanh xuống lầu, cô nhìn xung quanh, đặc biệt là bức ảnh mà Lan Phong chụp cùng với Tiết phu nhân, bây giờ trong đó cũng còn lại chỉ một mình bà. Cô vội lấy điện thoại, ấn số và gọi.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ chưa đăng ký..."
Vũ Đằng trừng mắt, cô vội gọi đến Tiết gia.
"Xin chào đây là Tiết gia, cho hỏi muốn tìm ai ạ?"
"Tôi là Đông Vũ Đằng, muốn tìm Tiết Lan Phong."
"Tiết Lan Phong? Xin lỗi, chắc cô nhầm lẫn rồi, Tiết gia không có ai tên Tiết Lan Phong cả, chỉ có thiếu gia Tiết Tịnh Xương thôi."
"Sao vậy được? Rõ ràng...à cảm ơn cô!"
Vũ Đằng ngắt máy. Cô mím chặt môi rồi chạy ra ngoài, đến đường lộ, cô bắt taxi và đến ngay tập đoàn AMOV. Vừa xuống xe, cô liền vào trong hỏi lễ tân.
-Xin chào, cho tôi gặp CEO.
-CEO của chúng tôi vừa ra ngoài họp với đối tác, hẹn cô giờ khác vậy. Nếu cô có việc gấp thì gọi vào số này.
Cô lễ tân cẩn trọng đưa danh thiếp cho Vũ Đằng bằng cả hai tay.
Vũ Đằng nhìn danh thiếp, lại là Tiết Tịnh Xương, mọi thứ đều không phải, không hề liên quan đến Lan Phong một chút nào. Vũ Đằng như chôn chân tại chỗ, cô không tin mọi thứ đều là thật.
Trên đoạn đường trải đầy nắng, Vũ Đằng như một con ngốc, lang thang trên nẻo đường. Cố kiềm nén những mất mát, đau thương trong lòng.
-Hey!- Bỗng có ai đó vỗ vai cô.- Suy nghĩ đã thấu đáo chưa đó?
Vũ Đằng nhìn lại, thì ra là Di Bối Bối. Vũ Đằng lại bật khóc, cô quỳ hẳn xuống đất van xin Di Bối Bối.
-Tôi xin cô đấy, cô muốn tôi phải đi tôi sẽ chấp thuận nhưng cô làm ơn đừng mang Lan Phong đi được không? Để anh ấy sống bình yên ở đây đi mà!
-Thôi được, nhìn cô như thế tôi không cầm lòng được. Bây giờ cô hãy về nhà đi, anh ấy đang đợi cô đó.
-Thật không?- Vũ Đằng mừng quýnh, cô đứng dậy, nắm tay của Bối Bối.- Cảm ơn cô, đại ân đại đức này tôi sẽ không quên đâu.
Vũ Đằng nhanh chóng bắt taxi và về nhà thật nhanh. Đẩy cổng chạy vào, cô nhìn thấy ở cửa chính thấp thoáng bóng dáng một người con trai. Vũ Đằng mỉm cười trong nước mắt. Cô vội vã chạy đến, nhìn anh thật lâu. Đây chính là Lan Phong nhưng anh lại trong bộ đồng phục năm học cấp ba.
Lan Phong nhíu mày nhìn cô rồi cất tiếng.
-Cô muốn tìm Tiết Lan Phong?
-Ơ...vâng!- Vũ Đằng gượng gạo gật đầu.
-Đi theo tôi!- Anh quay lưng và bước lên bậc thang, đi lên lầu.
Vũ Đằng lập tức thức tỉnh, cô chạy theo phía sau anh. Lan Phong đến trước cửa phòng riêng của mình và chờ đợi cô. Khi Vũ Đằng đến, anh nhìn cô rồi mở cửa.
-Lan Phong của cô đó!
Bên trong căn phòng tối om, Vũ Đằng lại thấy Lan Phong, anh đang nằm tựa vào tường. Cô liền chạy đến ôm lấy anh thật chặt.
-Lan Phong...anh nhìn em đi anh...
Cô gọi mãi gọi mãi mà chẳng thấy anh có một phản ứng nào làm cô thêm phần lo lắng.
-Em...em là...công chúa Vỹ Ái...ở một thế giới rất xa với nơi này. Do em...em không biết tại sao mình lại ở đây và...yêu anh. Sau này, em sẽ không ở đây nữa, em sẽ cố quên anh và cầu mong cho anh sống thật tốt. Nếu có cơ hội, em tin chắc rằng mình sẽ gặp lại nhau.
Nói rồi, cô cúi xuống và hôn nhẹ lên môi anh. Lan Phong cử động hai mắt, trước mắt anh mọi thứ đều mờ nhạt. Đôi môi anh mấp máy, gọi tên cô.
-Em đang ở đây, ngay trước mặt anh nè!
Anh giật mình ngồi dậy thì thấy mình đang nằm trên giường, cả người lấm tấm mồ hôi.
-Vũ Đằng, em đâu rồi? Em đi đâu rồi hả?
Ngay bên cạnh anh, cô thất thần, chỉ nhẹ nhàng thốt ra.
-Em vẫn ở đây mà!...