Sáng sớm, trong phòng khách.
Hạ Du Huyên ngồi trong lòng Lãnh Liệt Hàn, chỉ là. . . .
Hạ Du Huyên chu chu cái miệng nhỏ nhắn, dường như rất không vui.
Đường Sâm từ trên lầu đi xuống, cười ha hả, cặp mắt mông lung nhìn chằm chằm vào Hạ Du Huyên "Huyên Huyên, cô không vui sao?"
Hạ Du Huyên bất mãn liếc nhìn Lãnh Liệt Hàn, hôm qua đã nói muốn đưa cô đi nghịch súng, ai biết, têng đàn ông này lại vô sỉ hỏi ngược lại cô:
Chẳng lẽ em không biết ý của anh là ở trên giường chơi 'súng' hay sao?
Hạ Du Huyên hung hăng chợn mắt liếc nhìn Lãnh Liệt Hàn, không nói gì.
Đường Sâm đã hiểu "Cô muốn đi chơi súng?"
Hai mắt Hạ Du Huyên sáng ngời, gật gật đầu "Ừm ừm ừm."
Ánh mắt u ám của Lãnh Liệt Hàn khẽ liếc qua Đường Sâm, không phải hắn không muốn đưa cô đi, mà là đi đến nơi đó rất nguy hiểm. Hắn biết, nơi mà bảo bối của hắn muốn đến. . . chính là trường bắn súng, nơi mà hắn chuyên đào tạo và huấn luyện sát thủ.
Trường bắn súng, đó là một khuôn viên rộng lớn bằng thuỷ tinh trong suốt ở ngoài trời, xung quanh đều là thuỷ tinh công nghiệp, cho dù bạn có dùng đại pháo cũng không thể xuyên thủng. Có thể vào đó, đều là những tay súng thiên phú, ở bên trong, không có thứ gì có thể bảo vệ bạn, duy chỉ có một cây súng lục và những viên đạn phù hợp với bản thân.
Nếu như bạn không may mắn bị trúng đạn, bên trong sẽ có một gian phòng chuyên để chữa bệnh, thuốc ở trong đó a, rượu thuốc có một đống lớn, cái gì cần có thì đều có đầy đủ. Chỉ là, muốn nhìn xem bản thân bạn tự chữa trị cho chính mình như thế nào mà thôi.
Mỗi lần đi vào đều chỉ có mười người, mà trong mười người đó chỉ có một người duy nhất có thể sống sót ra ngoài, không phân biệt nam nữ. Người có may mắn sống sót đó, cũng không thể cứ đi ra ngoài đơn giản như vậy, mà bên trong còn ẩn dấu năm tay bắn súng lão luyện với thực lực cao ngang nhau, năm người này đều là những tay súng thiện xạ. Chỉ có đánh bại năm người bọn họ, bạn mới có thể đi ra ngoài.
Cho nên, hắn làm sao có thể nhẫn tâm để cho bảo bối của mình đi mạo hiểm như vậy?
Đường Sâm thoáng nhìn qua Lãnh Liệt Hàn, anh biết anh ta đang lo lắng cái gì, thế nhưng con mèo hoang nhỏ bé này cũng không dễ thuần hoá như vậy, vì vậy mở miệng nói "Huyên Huyên, trường bắn súng rất nguy hiểm."
"Thế nhưng. . . " Hạ Du Huyên uỷ khuất nhìn thoáng qua Lãnh Liệt Hàn, cô chính là muốn đi nha, cô không biết tại sao, từ nhỏ đã rất thích bắn súng, thế nhưng mẹ lại không cho cô chạm vào dù chỉ một chút xíu, chính là nhìn một chút thôi cũng không được.
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nhìn khuôn mặt đau khổ của Hạ Du Huyên, anh làm sao không biết, bảo bối của anh rất thích súng? Thế nhưng nơi nguy hiểm như vậy, anh sẽ không để cô đi.
"Bảo bối, không đi có được hay không? Trong đó rất nguy hiểm, nếu như em xảy ra chuyện gì, anh sẽ điên lên mất, anh sẽ không nhịn được mà phá huỷ tất cả." Lãnh Liệt Hàn ôn nhu nói, ngay cả Đường Sâm cũng yên lặng không nói lời nào, chăm chú nhìn vào hai người.
Một giọt nước mắt trong suốt rốt cuộc cũng rơi xuống, Hạ Du Huyên khóc, ghé sát vào trong lòng Lãnh Liệt Hàn "Ô ô ô, Hàn, người ta là thật sự muốn đi a."
Đường Sâm biết, lúc này hẳn là nên để cho hai người có không gian riêng, vì vậy đi ra khỏi biệt thự.
"Bảo bối, không khóc. Nói cho anh biết, em chỉ đơn thuần là thích súng như vậy thôi sao?" giọng nói nhẹ nhàng của Lãnh Liệt Hàn càng làm cho nước mắt của Hạ Du Huyên cuộn trào mãnh liệt.
Lãnh Liệt Hàn nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn toàn nước mắt của cô, trong tim đều là đau đớn. Cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn. Nhẹ nhàng hôn.
Hồi lâu sau, Lãnh Liệt Hàn buông người con gái vẫn còn đang thấp giọng nức nở trong lòng anh ra.
"Hàn, em không biết, em chỉ là cảm thấy, chỉ cần đi vào trong đó, giống như là có thể đến gần với cha của mình hơn một chút." Hạ Du Huyên tựa vào trong ngực người đàn ông, nhẹ giọng nói.
Trong ngực giống như có một giọng nói, đang kêu cô đi vào trong đó.
Sáng sớm, trong phòng khách.
Hạ Du Huyên ngồi trong lòng Lãnh Liệt Hàn, chỉ là. . . .
Hạ Du Huyên chu chu cái miệng nhỏ nhắn, dường như rất không vui.
Đường Sâm từ trên lầu đi xuống, cười ha hả, cặp mắt mông lung nhìn chằm chằm vào Hạ Du Huyên "Huyên Huyên, cô không vui sao?"
Hạ Du Huyên bất mãn liếc nhìn Lãnh Liệt Hàn, hôm qua đã nói muốn đưa cô đi nghịch súng, ai biết, têng đàn ông này lại vô sỉ hỏi ngược lại cô:
Chẳng lẽ em không biết ý của anh là ở trên giường chơi 'súng' hay sao?
Hạ Du Huyên hung hăng chợn mắt liếc nhìn Lãnh Liệt Hàn, không nói gì.
Đường Sâm đã hiểu "Cô muốn đi chơi súng?"
Hai mắt Hạ Du Huyên sáng ngời, gật gật đầu "Ừm ừm ừm."
Ánh mắt u ám của Lãnh Liệt Hàn khẽ liếc qua Đường Sâm, không phải hắn không muốn đưa cô đi, mà là đi đến nơi đó rất nguy hiểm. Hắn biết, nơi mà bảo bối của hắn muốn đến. . . chính là trường bắn súng, nơi mà hắn chuyên đào tạo và huấn luyện sát thủ.
Trường bắn súng, đó là một khuôn viên rộng lớn bằng thuỷ tinh trong suốt ở ngoài trời, xung quanh đều là thuỷ tinh công nghiệp, cho dù bạn có dùng đại pháo cũng không thể xuyên thủng. Có thể vào đó, đều là những tay súng thiên phú, ở bên trong, không có thứ gì có thể bảo vệ bạn, duy chỉ có một cây súng lục và những viên đạn phù hợp với bản thân.
Nếu như bạn không may mắn bị trúng đạn, bên trong sẽ có một gian phòng chuyên để chữa bệnh, thuốc ở trong đó a, rượu thuốc có một đống lớn, cái gì cần có thì đều có đầy đủ. Chỉ là, muốn nhìn xem bản thân bạn tự chữa trị cho chính mình như thế nào mà thôi.
Mỗi lần đi vào đều chỉ có mười người, mà trong mười người đó chỉ có một người duy nhất có thể sống sót ra ngoài, không phân biệt nam nữ. Người có may mắn sống sót đó, cũng không thể cứ đi ra ngoài đơn giản như vậy, mà bên trong còn ẩn dấu năm tay bắn súng lão luyện với thực lực cao ngang nhau, năm người này đều là những tay súng thiện xạ. Chỉ có đánh bại năm người bọn họ, bạn mới có thể đi ra ngoài.
Cho nên, hắn làm sao có thể nhẫn tâm để cho bảo bối của mình đi mạo hiểm như vậy?
Đường Sâm thoáng nhìn qua Lãnh Liệt Hàn, anh biết anh ta đang lo lắng cái gì, thế nhưng con mèo hoang nhỏ bé này cũng không dễ thuần hoá như vậy, vì vậy mở miệng nói "Huyên Huyên, trường bắn súng rất nguy hiểm."
"Thế nhưng. . . " Hạ Du Huyên uỷ khuất nhìn thoáng qua Lãnh Liệt Hàn, cô chính là muốn đi nha, cô không biết tại sao, từ nhỏ đã rất thích bắn súng, thế nhưng mẹ lại không cho cô chạm vào dù chỉ một chút xíu, chính là nhìn một chút thôi cũng không được.
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nhìn khuôn mặt đau khổ của Hạ Du Huyên, anh làm sao không biết, bảo bối của anh rất thích súng? Thế nhưng nơi nguy hiểm như vậy, anh sẽ không để cô đi.
"Bảo bối, không đi có được hay không? Trong đó rất nguy hiểm, nếu như em xảy ra chuyện gì, anh sẽ điên lên mất, anh sẽ không nhịn được mà phá huỷ tất cả." Lãnh Liệt Hàn ôn nhu nói, ngay cả Đường Sâm cũng yên lặng không nói lời nào, chăm chú nhìn vào hai người.
Một giọt nước mắt trong suốt rốt cuộc cũng rơi xuống, Hạ Du Huyên khóc, ghé sát vào trong lòng Lãnh Liệt Hàn "Ô ô ô, Hàn, người ta là thật sự muốn đi a."
Đường Sâm biết, lúc này hẳn là nên để cho hai người có không gian riêng, vì vậy đi ra khỏi biệt thự.
"Bảo bối, không khóc. Nói cho anh biết, em chỉ đơn thuần là thích súng như vậy thôi sao?" giọng nói nhẹ nhàng của Lãnh Liệt Hàn càng làm cho nước mắt của Hạ Du Huyên cuộn trào mãnh liệt.
Lãnh Liệt Hàn nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn toàn nước mắt của cô, trong tim đều là đau đớn. Cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn. Nhẹ nhàng hôn.
Hồi lâu sau, Lãnh Liệt Hàn buông người con gái vẫn còn đang thấp giọng nức nở trong lòng anh ra.
"Hàn, em không biết, em chỉ là cảm thấy, chỉ cần đi vào trong đó, giống như là có thể đến gần với cha của mình hơn một chút." Hạ Du Huyên tựa vào trong ngực người đàn ông, nhẹ giọng nói.
Trong ngực giống như có một giọng nói, đang kêu cô đi vào trong đó.