“Cheers!”
“Chia tay vui vẻ!”
Thu vàng tháng chín, hoa đan quế tỏa hương, ánh nắng tươi sáng, gió thu đưa quang đãng, chiêng trống ngập trời, dây pháo rền vang…
Mấy ngày trước tung vài tin đồn chia tay hư hư thực thực, buổi chiều DH đăng thông báo “phản hồi”, tuyên bố Biên Bá Hiền và Ngọc Ân Di bởi vì bận bịu với công việc riêng, đã chấm dứt tình cảm.
Licht đang ở ngoài chụp tạp chí, buổi tối kết thúc lịch trình về khách sạn, năm người ở trong phòng nhóm trưởng bày một bàn thức ăn khai tiệc.
Quá con mẹ nó nên chúc mừng.
Nhất là Biên Bá Hiền, cái đầu lúc trước để người ta mắng muốn teo một vòng luôn rồi.
Kỳ thực đã rất cẩn thận, người sáng suốt ít nhiều cũng nhìn ra được là chuyện gì.
Thường ngày không hợp tác không tương tác không song ca, trường hợp bắt buộc phải đụng mặt cũng chẳng trao đổi ánh mắt, chỉ sợ tài khoản buôn dưa nào đó lại nhìn ra đốm lửa tình yêu.
Ngọc Ân Di thì sợ gây thêm rắc rối, Biên Bá Hiền thì không dám thật.
Phác Xán Liệt con con con con mẹ nó rốt cuộc cũng sa vào lưới tình rồi.
Những chuyện mà đối với hắn trước kia chưa từng để ý, toàn bộ đều chuyển thể thành tinh chất giấm.
Dục vọng chiếm làm của riêng siêu vô địch tới nỗi thấu kính nhỏ xíu cũng đo không ra trị số.
“Chương trình thực tế tuần trước, ở phút ba mươi lăm giây hai mươi chín, em cười vui vẻ với cái người đầu mì gói kia làm gì? Anh có thấy cô ta nói câu nào buồn cười đâu?”
“Quay MV phải hợp tác với nhiều phụ nữ vậy sao? Video tổng cộng chưa đến bốn phút mà họ chiếm gần phân nửa rồi…”
“Cái gì? Đừng nói với anh công ty yêu cầu đi thảm đỏ cùng đồng nghiệp nữ! Nhóm các em có năm người! Sao cô ta không đi cạnh người khác?! Tự tìm nguyên nhân trên người mình đi!”
Còn có thể là nguyên nhân gì… đẹp trai nè… hot nè… có sức quyến rũ nè…
Biên Bá Hiền gãi gãi sau gáy, rất nhiều chuyện nên cậu nhớ không nổi, sao Phác Xán Liệt biết rõ ràng thế, hơn nữa…
“Chủ tịch Phác, ngài bận rộn lắm mà?! Rốt cuộc anh lấy đâu ra thời gian xem em vậy?”
Rất nhanh cậu đã nhận được đáp án từ chỗ Kim Tại Vũ, phó chủ tịch Kim bị công việc hành hạ sứt đầu mẻ trán trực tiếp gọi một cú điện thoại qua cho Biên Bá Hiền,
“Chị dâu nhỏ ơi tôi van xin cậu, có thể khuyên vị tổ tông nhà cậu phê văn kiện xong rồi hẵng đi vote cho cậu được không?”
Biên Bá Hiền nói rằng đó là sự phản nghịch tới muộn của Phác Xán Liệt.
Ba mươi năm trước bị sắp đặt một cách rành mạch, bề ngoài rạng rỡ vô tận, thực tế trói buộc quá nhiều.
Thừa kế gia sản là trách nhiệm của hắn, nhưng tuyệt đối không phải đam mê.
Đi tuần tự từng bước non nửa đời người, chạm đến một đoạn nào đó bỗng nhiên thông suốt, mở mang, cảm thấy nhân sinh không thể trôi qua thế này.
“Cho nên chẳng phải anh ấy thật sự điên cuồng để tâm chuyện của tôi đâu, chỉ là hiện tại anh ấy cảm thấy chuyện gì cũng có ý nghĩa hơn công việc.
Như trẻ con ấy, thứ mới mẻ qua đi là ổn thôi.
Vả lại nhất định là xuất phát từ sự tin tưởng mới yên tâm giao hết công việc cho anh, làm một người bạn, thật ra anh cũng hy vọng anh ấy có dịp thả lỏng một chút đúng không?”
Kim Tại Vũ bị chặn họng, cúp máy tiếp tục hì hục vun đắp nền móng.
Biên Bá Hiền tắt điện thoại, miệng nhỏ bĩu ra, cẳng chân khoanh lại, độc thoại một cách ngầu đét, “Đúng là u mê nhan sắc của bố không thể tự kiềm chế rồi, làm sao đây ta ~”
Nhắc tới Lý Thành Hi, sau khi gặp sự cố thì ngủ không ngon.
Suốt ngày lo lắng, lỡ giữa đường xảy ra rắc rối, bị người khác biết Biên Bá Hiền chỉ là thay thế thì sao, thật sự quá khiếp đảm.
Hãy nhìn Ngọc Ân Di bác ái thế nào kìa, yeah, thịt thơm của em trai á.
Năng lực chống trả của thanh niên non trẻ yếu kém, nhưng trí tưởng tượng cực kỳ phong phú, mỗi ngày YY tựa đề tin tức ở trong đầu.
《 Tuồng kịch của năm: bạn trai thật và giả 》
《 Tôi và đồng đội của tôi cùng yêu một người phụ nữ 》
《 Bạn gái tôi là đối tượng ái muội của đồng đội tôi 》
《 Sốc! Thông báo tìm người: rốt cuộc là ai mọc sừng? 》
Mấu chốt là người ta còn phải giả vờ như trước mắt không có chuyện gì, tinh thần thì sắp nứt ra.
Bây giờ khỏe rồi, cuối cùng cũng kết thúc.
Mỗi tay một chai soju, liên tục uống đến vuốt lưỡi không thẳng, ôm Biên Bá Hiền khóc nước mắt nước mũi tèm lem.
Khoảng thời gian âu lo, áy náy này, còn có áp lực không kham nổi của y và Ngọc Ân Di rốt cuộc cũng tan đi, tất cả đều sung sướng phát tiết.
Biên Bá Hiền cái có cái không vỗ lưng y, thật ra thì mình cũng không tỉnh táo lắm, uống chưa được hai chai đã ngã trái ngã phải.
Chẳng biết di động chạy xuống dưới mông từ lúc nào, rung tê cả mông.
Móc ra xem, trên màn hình chỉ có một hàng chữ —— anh đang ở phòng em.
Biên Bá Hiền tỉnh rượu hơn nửa.
“Ờm… tôi mệt, đi ngủ trước, các cậu ăn đi há ~”
Lắc lư đứng dậy, gần đi tới cửa lại lộn trở về.
Cầm mấy món đoán chừng Phác Xán Liệt thích ăn, xách thêm rượu, quà vặt hai bên cũng cầm đi một ít.
Thao tác một trận mạnh mẽ như hổ, ôm cả đống lớn, thỏa dạ về phòng.
Bốn người còn dư lại trố mắt nhìn nhau, “Cậu ấy về ngủ á?”
Thông thường chạy lịch trình, cần ở khách sạn, công ty sẽ bao trọn một tầng.
Không phải lo dáng vẻ mặc quần cộc áo ba lỗ bị người khác bắt gặp.
Đạp cửa ra, không thấy ai.
Ngó nghiêng thử, đang tắm trong nhà vệ sinh thì phải.
Đặt đồ lên bàn, định bóc tôm trước, Phác Xán Liệt đi ra là có sẵn ăn luôn.
Uống nhiều nên tay không lanh lẹ, run run, tôm bóc chưa được mấy con, nước sốt đã chảy khắp tay khắp người.
Nhớp nhúa dán sát lên thân khó chịu, dứt khoát cởi hết sạch quần áo.
Phác Xán Liệt lau tóc bước ra, liền trông thấy Biên Bá Hiền chỉ mặc mỗi quần lót, đang tự mút đùi mình.
Cả kinh đến khăn lông phải rớt, “Không đến nỗi đói khát thành vậy đi?”
“Gì đấy… xì xụp…” (tiếng mút nước sốt tôm nhó =)))
Biên Bá Hiền không rảnh ngẩng đầu, giọng mũi say khướt rất nặng, như đang nhõng nhẽo, “Bóc tôm nước chảy khắp người em, xì xụp…”
“Là vì miệng linh động nên cái gì cũng muốn dùng miệng giải quyết sao.”
Phác Xán Liệt cười, rõ ràng bên cạnh có khăn ướt.
Rút vài tờ, ngồi xổm trước mặt cậu, tốt tính lau cho.
Lau từng ngón tay một, kẽ tay cũng chùi sạch sẽ.
“Em đang lột tôm hay bắt tôm nhảy trong đĩa vậy? Cả người đều là…”
Lau đến bụng, trong đôi mắt to của Phác Xán Liệt lóe lên nghi ngờ, “Anh nhớ hình như em có chút cơ bụng mà? Đi đâu rồi?”
“Anh có là được, kêu em có chi nữa…”
Biên Bá Hiền dứt lời sờ mó trên người Phác Xán Liệt, xúc cảm tốt ghê hồn.
Nếu không ai quản lý, cậu có thể chơi thâu đêm luôn.
Hồi thì móc móc rốn hồi thì gãi gãi ngưa ngứa, Phác Xán Liệt bị làm cho không thoải mái, đổi tư thế nửa quỳ lau chân cho cậu.
Quỳ hầu hạ còn được nghịch cơ bụng, Biên Bá Hiền tha hồ tưởng tượng cốt truyện về minh tinh nam nổi tiếng bao nuôi người mẫu nam cơ bụng.
Càng nghĩ càng hăng, sắp chảy cả nước dãi, nói hớ ra suy nghĩ trong lòng, “Đừng lau nữa đừng lau nữa… liếm sạch cho em…”
Bắp đùi bị nhéo một cái bèn đàng hoàng lại, bưng đĩa nhỏ đựng tôm lên, tìm nửa ngày không thấy nĩa, bàn tay mới vừa chùi sạch sẽ lại bốc tôm đút vào miệng Phác Xán Liệt, “Chưa hỏi nhỉ… sao anh tới đây?”
“Tạt ngang qua.” Phác Xán Liệt mặt không đỏ tim không đập mạnh.
“Gạt quỷ à.” Bản thân Biên Bá Hiền cũng ăn một con, thơm ghê.
Ban nãy chẳng thèm ăn, lúc này đột nhiên lại đói.
“Tại sao em uống rượu? Uống với ai?”
“Ừm… nãy uống chút xíu ở phòng nhóm trưởng… mở party nhỏ… Hì hì ~ anh đoán xem tại sao bọn em lại uống?” Biên Bá Hiền điên cuồng nháy mắt ám chỉ.
“Không biết.”
Giả bộ vừa thôi.
Ngay cả lúc cậu ghi hình bị sút chỉ đôi vớ cũng biết mà không biết chuyện này à?
Tám mươi phần trăm là đọc tin tức xong rất vui vẻ, tra tờ lịch trình của Licht, muốn chạy tới khách sạn cậu trú ngụ để cùng nhau happy đây mà.
Đồ không có bản lĩnh.
Biên Bá Hiền cũng không vạch trần, rót hai ly rượu, cực kỳ ra dáng, “Nâng ly! Em kính anh!”
Thủy tinh đụng nhau phát ra tiếng vang vui tai, trong lòng cũng tấu nhạc điệu leng keng.
“Chúc mừng vợ chồng hôm nay lại độc thân rồi! Em cạn trước kính anh nhé!”
Hào hùng vỗ đùi, ngửa cổ hất đầu, điệu bộ rất chuẩn, nhưng ly còn chưa chạm mép, đã bị Phác Xán Liệt đụng cánh tay, không nghiêng không lệch, rượu vẩy hết lên đũng quần.
Ơ, Biên Bá Hiền bĩu môi, tên này tuyệt đối là cố ý.
“Uống bao nhiêu rồi, đổi chỗ uống đi…”
Quần lót ước đẫm quấn ra hình dạng của bộ phận nào đó, Phác Xán Liệt nắm lấy cách lớp vải, tuốt như có như không.
“Này có phải hơi nhanh không… chúng mình ăn thêm tán gẫu thêm nha… A —— ha a… shh… nhanh chút…”
Cảm giác quen thuộc vừa dâng trào mới biết mình muốn tới đòi mạng, ghé ngực vào người Phác Xán Liệt tìm kiếm khoái cảm, “Anh sờ sờ chỗ này của em nữa… sắp chết rồi nè…”
“Em biết hưởng thụ nhỉ.”
Phác Xán Liệt cười khẽ, bóp điểm ấy vặn một vòng.
Biên Bá Hiền bị kích thích giật mình, mềm nhũn thành bãi nước, ôm cánh tay Phác Xán Liệt xin tha, “Hức… đau… đừng nhéo mà…”
“Vậy còn sờ hay không?”
“Sờ sờ sờ… sờ thì vẫn phải sờ…”
Tóm lấy cái tay ra vẻ muốn rời đi đặt lên phía còn lại, say rồi miệng càng thêm khó cản, cũng chẳng quan tâm có xấu hổ hay không, đần độn nói toạc ra, “Anh bóp đi… đau một chút sẽ sướng ngay…”
“Yêu tinh.”
đầu v được khoang miệng ấm áp bao bọc, cắn cái viên nho nhỏ nhay qua nhay lại giữa răng môi.
Cảm giác tê rần lan truyền toàn thân, rầm rì muốn hắn mút nhẹ hơn, lại có thể hưởng thụ khoái cảm giữa đau đớn.
Đầu óc tê dại chẳng những do chất cồn, trải nghiệm giác quan dần leo thang ngày càng nghiêm trọng, còn phải bị Phác Xán Liệt đang ngậm thứ trong miệng mơ hồ hỏi, “Tiểu Ba, thích không?…”
Thích ạ.
Rất là thích con mẹ nó thích muốn khóc, thích chết.
Hạ thân lần nữa bị cầm lấy, ma sát, hoạt động có tiết tấu, vải vóc lạnh buốt chậm rãi biến thành nhiệt độ dịu êm.
Chẳng qua dù cho sảng khoái cũng cứ như gãi không đúng chỗ ngứa, giới hạn lên đỉnh nhấp nhô, luôn cảm thấy còn thiếu đôi chút.
“Chủ tịch… a ưm… Xán Liệt… bỏ ra…”
Đuôi mắt ửng nước, chóp mũi hồng hồng.
Nhưng Biên Bá Hiền phải thừa nhận, cậu thích loại cảm giác bị chi phối này.
“Mới nói cái gì? Độc thân? Em?”
Phác Xán Liệt vẫn ghim vụ này, giọng mang vẻ uy hiếp, trong mắt lóe mũi nhọn, động tác trên tay vẫn nhu hòa như cũ.
“Chia tay rồi đương nhiên là độc thân…”
Thằng nhỏ đang nằm trong tay người khác, Biên Bá Hiền vẫn không sợ chết.
Khí còn chưa đủ để thở, thân trên cũng nhũn quá đỗi.
Vịn vai Phác Xán Liệt ghé tới cái tai yêu tinh của hắn, đầu lưỡi đảo một vòng dái tai rồi ngậm trong miệng, âm lượng miễn cưỡng đủ để hai người nghe, là ngôn ngữ bí mật giữa yêu tinh.
“Chủ tịch ơi, anh theo đuổi em nhé.”
“Bắt đầu lại ấy… từ nắm tay đến hôn môi… nói chuyện yêu đương với em đàng hoàng…”
Thi thoảng Phác Xán Liệt thật sự không hiểu nổi Biên Bá Hiền suy nghĩ gì, lúc thì muốn về nhà gặp ‘mẹ chúng mình’, lúc thì lại độc thân cầu theo đuổi.
Mạch tư duy của đám thanh niên đều nhảy cóc vậy sao.
Có điều hiện tại cũng không cần nghĩ nhiều, chỉ biết Biên Bá Hiền vừa cắn tai hắn xong, dưới đũng quần bỗng hơi phồng.
Thứ nóng hừng hực cách quần lót chống lên khe mông, Biên Bá Hiền theo bản năng muốn kẹp chặc.
“Được.”
Không có cảnh tượng trong dự liệu, bị lột sạch làm đến cuối, trái lại ngay cả bàn tay an ủi gậy tht cũng rút lui.
Cảm giác ấy như bị muỗi cắn vào lòng bàn chân, ngứa tới tim gan.
Đã nâng mông lên thuận lợi cho hắn cởi, lại lúng túng ngồi xuống.
Phía trước bứt rứt khó chịu phía sau đói khát khó chịu, quần lót ướt sũng còn treo trên người cũng không được cởi, giờ phút này đang là bé mèo Hiền ba ngày chưa được chủ nhân vuốt lông, toàn thân mất tự nhiên.
Không rõ nguyên nhân muốn nhìn biểu cảm của hắn, Phác Xán Liệt đã nhịn cười trưng gương mặt nghiêm túc,
“Chính em nói muốn bắt đầu từ nắm tay mà, vậy bây giờ trèo xuống khỏi người anh đi.”.