Nguồn : Tuyết Liên gia trang
Bị Tạ Thanh Kiều ôn nhu nhìn chăm chăm Đường Hạo Dương rốt cục nhận mệnh kêu rên một tiếng, nằm sấp ở trên bàn viết bắt đầu viết gia pháp Đường gia.
“Nhưng là nương tử…” Đường Hạo Dương mới vừa cầm lấy bút lại ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói ra:
“Hạo Dương nếu như không có bút lông Thanh Châu là viết không tốt chữ. Còn có phải có điểm taanm hoa quế ăn nó mới có khí lực, còn có…”
Tạ Thanh Kiều phủi tay, vài nha hoàn rối rít bưng đồ đi lên trước đến.
“Nhìn, này không phải là bút lông Thanh Châu triều hồ nghiên mực sao; giấy Tuyên Thành của Đông thành mực Khánh Châu sao?” Tạ Thanh Kiều đem giấy và bút mực từng cái đặt tới trước Đường Hạo Dương, lại bưng lên mấy thứ:
“Đây đều là hoa quế cao Hạo Dương ngày thường khi học thích ăn nhất, trà đào đó sao.”
Đường Hạo Dương cắn môi, ý đồ chiếm được một tia đồng tình cuối cùng của Tạ Thanh Kiều, liền nghe nàng nói:
“Chàng liền ngoan ngoãn chép gia pháp đi!” hu hu nương tử quá âm hiểm!
Lưu lại hai gia đinh tại cửa thư phòng coi chừng, Tạ Thanh Kiều nhìn chung quanh, nghĩ thầm lần này có nên ra cái nhiễu loạn gì không. Hoa hồng thừa cơ hỏi có phải hay không cần phải nói cho thiếu gia Lâm công tử tới tìm? Lúc trước Lâm Mặc nói nhất định là người quen biết mang Đường Hạo Dương đi chơi khi đó Tạ Thanh Kiều cảm thấy hắn nói đùa hướng phía hắn phát hỏa. Hôm nay xem ra, Lâm Mặc nói không sai. Tạ Thanh Kiều sững sờ, cúi đầu nhìn cũng không nói tiếp, Hoa hồng biết mình nói nhiều, liền không hỏi nhiều.
Lúc này đã mau đầu mùa hè, đi một lát lại ra một chút mồ hôi. Trở lại tiểu viện Tạ Thanh Kiều liền một lòng tư bổ nhào vào những thứ hoa thảo kia. Chứng kiến vài bồn Quân tử lan tựa hồ có chút vô tình Tạ Thanh Kiều vội vàng gọi Hoa hồng: “Kêu vài nha hoàn đem quân tử lan đi, còn có không cần quá sáng kia đều để vào trong phòng đi.”
Tạ Thanh Kiều trong phòng bọn nha hoàn đi theo nàng thời gian dài, đối với những thứ hoa kia đều có chút ấn tượng, những thứ như ánh sáng độ ẩm lại càng quen thuộc, thuần thục đem bọn họ thành phòng chuyên môn làm vườn.
“Thanh Kiều muội thật sự là rất lịch sự tao nhã.”
Tạ Thanh Kiều nghe tiếng quay đầu lại, lại là Vệ Tư Đình. Như cũ là mang theo lão ma ma của mình cùng hai nha hoàn, Tạ Thanh Kiều thỉnh nàng tiến vào nhà lớn ngồi, gọi bọn nha hoàn dâng trà.
“Đại tẩu hôm nay như thế nào rỗi rảnh đến nơi này của muội rồi? Tẩu nhìn nơi này của muội đang loạn, khiến tẩu chê cười rồi.” Vệ Tư Đình che miệng cười một tiếng:
“Không có như vậy, lần này ta là ngược lại là tới làm phiền, không ngại đi?”
Tạ Thanh Kiều sờ không cho mục đích đến, đành phải nói không có gì đáng ngại không có gì đáng ngại. Uống chút ít trà, Vệ Tư Đình nói rõ nguyên là tới hỏi chuyện tiền bạc trong viện của Tạ Thanh Kiều. Những chuyện này từ trước đến nay là Hoa hồng quản lại để cho tiểu nha hoàn ở trong phòng vội vàng gọi Hoa hồng tới.
“Đại tẩu muốn kiểm tra như thế nào?” Không phải là đầu tuần cũng không phải cuối tháng, Tạ Thanh Kiều tựa hồ đánh hơi được một hương vị mưa gió nổi lên.
Vệ Tư Đình không để ý nói: “Vốn là ý của đại phu nhân, gần đây trong phủ một nhóm nha hoàn mới muốn phân cho các phòng. Nên muốn nhân cơ hội này coi nhân số, thuận tiện điều tra thêm sổ sách. Miễn cho tại cuối tháng chồng chất nợ mới nợ cũ lẫn vào cùng một chỗ, cũng tốt mà.”
“Đây thật là chuyện phiền toái, bất quá có đại tẩu tận tâm giúp đỡ như vậy, đại phu nhân chắc nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”
Đang trò chuyện, Hoa hồng đến đây. Vệ Tư Đình gọi lão ma ma đi theo Hoa hồng đi xem sổ sách, vừa tiếp tục nói:
“Đâu có đâu có.” Dừng một chút, lại nói:
“Ta mới vừa thấy nơi này của muội trồng hoa cỏ đều là hoa lan chiếm đa số, nghĩ đến Thanh Kiều cũng là hướng tới quân tử chi đạo đi.”
Tạ Thanh Kiều chỉ là cười, tùy ý để Vệ Tư Đình nói. Cái gì quân tử chi đạo, hoàn toàn là bởi vì hoa lan dễ nuôi. Dạo này, lại không muốn bị bồn cây tiên nhân làm cho nàng lăn qua lăn lại, cũng chỉ lui mà cầu xin lựa chọn hoa Lan.
“Mỗi lần đến nơi này, đều cảm giác như nơi thần tiên ở.”
Ôi chao? Như thế nào cảm giác đề tài đang từ từ chuyển đổi, Tạ Thanh Kiều không khỏi lên tinh thần. Chỉ nghe thấy Vệ Tư Đình tiếp tục nói:
“Ta lúc còn ở trong nhà, mẫu thân cũng thích hoa cỏ, mẹ nói hoa cỏ đều có linh tính. Nuôi lòng người nuôi phẩm tính, còn có giữa hoa là quân tử, không quyến rũ tự mình cống hiến có một phong cách riêng.”
“Ha ha, đại tẩu khen nhầm rồi, ta bất quá là trùng hợp thích hoa cỏ, chỉ là vậy mà thôi.” Vệ Tư Đình đem nhân cách nàng tăng lên độ cao vậy rốt cuộc muốn làm cái gì?
“Lúc trước ta cũng vậy muốn học chăm hoa cỏ, nhưng mẫu thân lại nói với ta, con chớ có giày xéo sinh linh.” Nói, Vệ Tư Đình không khỏi cười cười.
Tạ Thanh Kiều biết thời biết thế:
“Nếu đại tẩu thích, vậy muội tặng cho tẩu vài chậu hoa.”
Vệ Tư Đình liên tục xua tay: “Vốn là đến nơi này của muội nói chuyện, kết quả chuyện còn chưa nói hết liền cầm đồ mất.”
“Là Thanh Kiều cân nhắc không chu toàn.”
Thấy Tạ Thanh Kiều khẩu khí sầu lo, Vệ Tư Đình vội vàng nói:
“Ta vốn cũng không phải là người có thể làm vườn, phong cảnh trong phủ chúng ta vô hạn, ta chỉ thưởng thức là tốt rồi.”
“A đúng rồi” Tạ Thanh Kiều thấy nàng không nói chuyện hôm qua, chỉ thấy mình nổi lên:
“Thấy tẩu hôm qua đưa tới đồ may vá, Thanh Kiều còn chưa kịp đi nói lời cảm tạ đây.”
Vệ Tư Đình cũng sững sờ: “Không cần không cần…. Ta gả tới đây cũng một đoạn thời gian, lại chưa từng mang lễ vật cho mọi người. Vừa vặn hôm qua được đại phu nhân cho phép liền đi trên đường qua lại một lát. Một chút đồ của nữ nhân dùng may vá mà thôi, sợ là Thanh Kiều còn chướng mắt.”
Vệ Tư Đình hôm qua ra phố! Tạ Thanh Kiều trong lòng trầm xuống nhưng vẫn là cười nói:
“Chị dâu chê cười rồi. Chúng ta trong phủ ai chẳng biết là đại tẩu là cao thủ thuê thùa.”
“Đúng vậy, tẩu thủ công cực khéo. Hôm qua tặng đồ may vá, nhìn tẩu thêu “Hỉ Thước liền cành” thật thật làm cho người ta hâm mộ đi.”
“Không biết chỉ này là tẩu mua ở nơi nào? Muội thấy màu sắc thật tốt, ngày khác cũng đi xem một chút.”
Vệ Tư Đình nhìn nàng, chậm rãi nói:
“Ta mới đến Vân Châu, đối với đường còn chưa quen thuộc. Nhưng nghe nói đến Túy Tiên Lâu của Vân Châu thành. Lúc ấy hình như là cách Túy Tiên Lâu không xa đi. Muội thấy đó trí nhớ của ta… Thanh Kiều chớ trách, ta nha từ nhỏ cũng không nhớ đường.”
Hảo một cái Vệ Tư Đình không nhớ đường, lại cứ chỉ ra Túy Tiên Lâu. Vệ Tư Đình không nhớ rõ, Tạ Thanh Kiều nàng sẽ nhớ rõ, hôm qua nàng đúng là cùng Lâm Mặc cùng nhau hướng Túy Tiên Lâu chạy đi tìm người.
Lúc này lão ma ma cùng Hoa hồng đi đến, nói tam thiếu phu nhân nơi này sổ sách không sai. Vệ Tư Đình đứng lên:
“Hôm nay thật sự là làm phiền, Thanh Kiều chớ có chê ta.”
“Đâu có đâu có, tẩu cũng là chấp hành làm việc. Muôi đây còn có hoa cỏ còn không có xử lý cũng không tự mình tiễn đại tẩu được.” Gọi 1 nhất đẳng nha hoàn cùng Vệ Tư Đình đi.
Trên đường xuất viện, Vệ Tư Đình tâm tình không tệ:
“Tam thiếu phu nhân thật là người thích hoa cỏ.”
Đại nha hoàn cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Vâng.”
“Ta nghe nói tam thiếu phu nhân đến Đường phủ hai năm, sân nhỏ vẫn luôn là xanh um tươi tốt như vậy sao?”
Đại nha hoàn vẫn như cũ đáp Dạ.
Vệ Tư Đình nhìn nàng một cái:
“Tốt lắm, đưa đến này đi.” Quay đầu lại lại nhìn mắt tiểu viện của Tạ Thanh Kiều, hoa đào còn không có héo tàn, một bên ao nhỏ trong hoa sen đã có xu thế nở, còn thật sự cảm giác thực sự nơi thế ngoại đào viên.
“Đại tẩu thật hỏi như vậy?”
“Bẩm thiếu phu nhân, xác thực hỏi như vậy.”
Tạ Thanh Kiều khoát khoát tay, ra hiệu nàng đi xuống. Hoa hồng đã đi tới:
“Thiếu phu nhân, người xem?”
Tạ Thanh Kiều xoa xoa mi tâm:
“Nhìn cái gì? Cái gì cũng nhìn không ra?” Nàng duy nhất vui mừng đúng là đại tiểu nha hoàn trong viện rất tốt thi hành phương châm của nàng. Đối mặt với người khác hỏi lên vấn đề, vĩnh viễn chỉ có sáu chữ – – “Dạ, không phải thế, không biết.”
Kỳ thật Tạ Thanh Kiều ngay từ đầu cũng không thích làm vườn, nói cho đúng tại trước khi nàng gả vào Đường phủ không có nghĩ qua những thứ phong nhã này. Cho đến khi gả cho Đường Hạo Dương lần đầu tiên lúc đi gặp Đường gia lão phu nhân, lão phu nhân hỏi nàng trong ngày thường đều thích làm những gì?
Tạ Thanh Kiều nhìn lão phu nhân, có chút buồn bực. Trong ngày thường ngoại trừ làm đậu hũ nàng còn có thể làm cái gì? Lão ma ma bên cạnh lão phu nhân là một có người nhãn lực mạnh mẽ, biết rõ Tạ Thanh Kiều có chút lúng túng. Lão phu nhân cũng không thèm để ý chỉ là nhẹ nhàng nói:
“Ngày thường nhàn rỗi không chuyện gì dưỡng hoa cỏ cũng là chuyện vui sống. Vừa vặn, nơi này ta có vài bồn hoa lan, cháu lại cầm đi đi.”
Tạ Thanh Kiều lúc này mới đi lên con đường “Hoa tượng”. Chờ sau này đến thời gian lâu dài Tạ Thanh Kiều lại từ từ thích những thứ hoa cỏ này. Dù sao, có đôi khi có mấy lời không thể đối với người nói cũng cũng chỉ có thể đối với những thứ hoa kia nói.
Không nhớ tới cái hoa gì cỏ gì, Tạ Thanh Kiều tiếp tục cùng Hoa hồng nói:
“A, vừa rồi em nói với ta là Hoa sen sao?” Nàng đối với người này rất có ấn tượng, hôm qua thật sự là đa tạ người này ở trong phủ tiếp ứng, nếu không bọn họ chạy vào trong phủ thật đúng là không phải là dễ dàng như vậy.
Hoa hồng hạ tinh thần tỉnh táo:
“Cô ấy là cùng với em vào phủ, thành thật chịu khó nhưng ăn nói vụng về. Bởi vì đánh nát chén dĩa trong phủ bị phạt đến phòng bếp. Cho tới bây giờ cũng liên tục ở tại phòng bếp.”
Tạ Thanh Kiều suy nghĩ một chút, trong phủ một nhóm nha hoàn mới đến, thừa dịp lúc này đem Hoa sen đến bên cạnh mình thế thân vị trí Thúy nhi cũng có lý. Tiện đà hỏi:
“Thúy nhi đâu?”
Vừa dứt lời, người phái canh giữ ở bên Đường đại phu nhân đem một người phong trần mệt mỏi mang về. Tạ Thanh Kiều trong lòng lộp bộp, quả nhiên là đi tìm đại phu nhân sao?
Nha hoàn đem Thúy nhi ném trên mặt đất, Thúy nhi toàn thân run, nàng biết mình là phạm vào tội lớn. Hoa hồng mặc dù không thích nàng nhưng là không tính là hận. Đều là nha hoàn, đáy lòng ít nhất còn có đồng mệnh tương liên.
Bất quá Tạ Thanh Kiều rất buồn bực, dùng tính toán của nàng tốt nhất chính là làm cho Thúy nhi lá gan mập đá cao bay xa chạy. Hiện tại nô tỳ kia rõ ràng đã trở lại, lần này có thể không dễ làm.
Mấy người nói xem ta nên làm thánh mẫu, đem nàng tiếp tục lưu lại bên cạnh Đường Hạo Dương như vậy trừ phi Tạ Thanh Kiều ta đầu bị cửa kẹp. Lưu tại bên cạnh mình, Tạ Thanh Kiều cũng không là không có suy nghĩ qua. Nhưng là vốn là tại trước mặt người Đường phủ kia muốn diễn trò, nếu khiến Thúy nhi hầu hạ mình thì nàng vẫn không thể ngày ngày diễn trò diễn thế sẽ mệt chết a
Nếu không làm thánh mẫu, xử phạt nàng. Dầu gì cũng là người của đại phu nhân đưa tới, nếu ngày nào đó đại phu nhân hỏi Tạ Thanh Kiều thật đúng là không có trả lời thuyết phục. Làm thánh mẫu? Không làm thánh mẫu? Có thể hay không dùng 1 đóa hoa, cánh hoa để quyết định đi!
Ai, nhìn xem Thúy nhi quỳ rạp trên mặt đất, Tạ Thanh Kiều chỉ muốn đối với nàng nói một câu:
“Thúy nhi, em thật là mệt nhọc, ta nên xử lý em ra sao?”