Nguồn : Tuyết Liên gia trang
Tạ Thanh Kiều mở ra hộp cơm, đối với tiểu nha hoàn đưa cơm nói:
“Không đủ, lại đi cầm một chút đến.”
Tiểu nha hoàn kia có chút buồn bực, mấy ngày hôm trước không phải đều là ngần ấy sao, huống chi lúc thu thập cũng còn chút ít, như thế nào hôm nay lại không đủ?
Đường Hạo Dương đột nhiên cũng chạy tới, duỗi cái đầu nói:
“A, nương tử gần đây ăn tương đối nhiều.”
Tiểu nha hoàn nháy mắt mấy cái, chỉ nghe Đường Hạo Dương nghiêm túc nói:
“Tốt nhất là mang thêm một chút đồ đến, nhớ có đồ khai vị.”
Tam thiếu phu nhân sức ăn thành lớn, lại còn thêm đồ khai vị ? Tiểu nha hoàn nháy mắt, dĩ vãng trong phủ những lời nói của lão mụ đột nhiên hiện lên ở trong óc.
Ngao, đau ! Đường Hạo Dương mặt đau kêu lên một tiếng, nương tử sở trường chính là nhéo hắn. Chỉ nghe Tạ Thanh Kiều ôn nhu nói:
“Chép sách là 1 công việc cần dùng thể lực, huống chi phải sao mười hai quyển kinh thư. Tốt lắm, em lại đi bưng thêm bốn năm khay đến đây đi.”
Tiểu nha hoàn len lén đánh giá Tạ Thanh Kiều, ánh mắt lại len lén dừng lại trên bụng của nàng, cuối cùng bị Tạ Thanh Kiều một tiếng ho khan hoàn hồn:
“Dạ, nô tỳ lập tức đi lấy, lập tức đi ngay.”
Đóng kín cửa chính Phật đường, Tạ Thanh Kiều trừng Đường Hạo Dương một cái, người này rốt cuộc là cố ý hay là vô tâm ? Ngồi trở lại chỗ của mình, Đường gia đại gia Đường Hạo Nhiên đang nằm ở trên bàn đang ngủ say.
Nói thật đây là lần đầu tiên Tạ Thanh Kiều ở khoảng cách gần nhìn Đường Hạo Nhiên. Gả tiến vào Đường phủ hai năm, tính cả lần này cũng bất quá gặp qua Đường Hạo Nhiên 6 lần. Ấn tượng với hắn, Tạ Thanh Kiều cũng chỉ dừng lại ở trong truyền thuyết của Đường phủ cùng Vân Châu thành: truyền thuyết Đường gia đại gia là một người văn võ toàn tài; truyền thuyết nói Đường gia đại gia tác phong nhanh nhẹn; truyền thuyết nói Đường gia đại gia giống như trích tiên… Chẳng qua nếu như đứng ở góc độ đại tẩu Liễu Mạc Như mà nói, Tạ Thanh Kiều cảm giác mình có thể tặng một câu cho đại tẩu – – yêu một người không trở về nhà.
“Này, chàng muốn làm gì?” Tạ Thanh Kiều cảm thấy trái tim của mình còn cần một lần nữa luyện thêm một chút. Trước mắt Hạo Dương cục cưng đang vẻ mặt cười xấu xa cầm lấy bút lông, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết hắn muốn làm cái gì!
“Hư!” Đường Hạo Dương dựng thẳng lên ngón tay.
Tạ Thanh Kiều nhẹ nhàng động lên miệng nhỏ giọng nói:
“Chàng không phải là muốn tại trên mặt anh trai chàng vẽ đi? “
Đường Hạo Dương nháy cái mắt to thuần khiết vô hại kia, không chút do dự gật gật đầu. Tạ Thanh Kiều một tay lấy tay của hắn bắt lấy:
“Ngoan, đừng bướng bỉnh.”
Đường Hạo Dương lệch nghiêng cái đầu, vẻ mặt khó hiểu:
“Nương tử, chẳng lẽ nàng thích Đại ca?”
Hả, thích Đại ca? ! Tạ Thanh Kiều thiếu chút nữa đem đầu lưỡi của mình cắn, đây là gì kia! Lời này nếu là truyền ra ngoài nàng nhất định sẽ bị Liễu Mạc Như cùng Vệ Tư Đình băm thành một mạch gió lốc.
“Không phải vấn đề ưa thích!” Tạ Thanh Kiều nỗ lực dùng lời dễ hiểu hướng Đường Hạo Dương tâm trí chỉ có bảy tuổi giải thích:
“Hắn, là đại ca của chàng, phải tôn trọng người tuổi nhiều hơn mình! Ở trên mặt người khác vẽ là không đạo đức, là chuyện không tốt.”
“Nhưng là…” Đường Hạo Dương rất do dự, cơ hội tốt như vậy vẽ rùa đen, hắn thực không muốn buông tha, nhưng nương tử sắc mặt cũng là thật khó coi, trong lòng cân nhắc hồi lâu rốt cục nhịn nói:
“Được rồi, ta không vẽ.”
Tạ Thanh Kiều thoáng buông tay ra, lúc này ngoài cửa tiểu nha hoàn lại gõ gõ, Tạ Thanh Kiều cẩn thận mỗi bước đi nhìn xem Đường Hạo Dương, phát hiện hắn ngoan ngoãn ngồi không động, liền thật nhanh mở cửa đem hộp cơm xách tiến đến, vừa mới chuyển thân đóng cửa trước mắt một màn giống như phim kinh dị – – Đường Hạo Dương cầm lấy bút vẻ mặt thành thật ở trên mặt Đường Hạo Nhiên vẽ bậy.
Tạ Thanh Kiều thật nhanh đi tới, nàng cái gì cũng không biết, nàng thật là làm đến vẻ chứng kiến, nàng tuyệt đối không thừa nhận Đại ca trên mặt đã xuất hiện một cái mắt quầng thâm còn có vài râu mèo.
“A…” Đường Hạo Nhiên duỗi cái lưng mỏi, hù dọa Đường Hạo Dương lập tức đem bút dấu ra phía sau, đi đến bên Tạ Thanh Kiều giúp nàng cầm cái ăn.
“Ngô, nhanh như vậy liền ăn cơm rồi?” Đường Hạo Nhiên ngáp một cái, Tạ Thanh Kiều tận lực không nhìn mặt hắn, cúi đầu đem cái ăn bày ở trên bàn.
“Tam đệ muội, không cần đa lễ như vậy. Đều là người một nhà, nào có tôn ti gì, em cũng cũng nhanh ăn đi.”
Tạ Thanh Kiều có chút ngạc nhiên nhìn Đường Hạo Nhiên, không được… nàng mau nhịn không nổi, rồi lập tức cúi đầu xuống. Không ngờ Đại ca đem động tác nàng vùi đầu lý giải thành tôn ti, một bên Đường Hạo Dương ngược lại vẻ mặt bằng phẳng:
“Đại ca, huynh ăn nhiều đi, còn có tám quyển kinh văn nữa.” Đang gắp thức ănĐường Hạo Nhiên mặt mỉm cười mặt xuất hiện một vết rách.
Cho đến khi uống trà, Đường Hạo Nhiên mới phát hiện mình mặt bị Tam đệ vẽ thành quỷ. Còn Tạ Thanh Kiều chỉ thấy Đường gia đại gia bình tĩnh lấy chậu nước, sau đó cẩn thận rửa mặt, sau đó lại bắt đầu chép kinh sách, cuối cùng chỉ nói một câu:
“Lần sau nhớ rõ vẽ đẹp 1 chút.”
Tạ Thanh Kiều tự đáy lòng cảm thấy Đại ca là 1 vị thần.
Ba người lẳng lặng ở vị trí từng người chép kinh, Đại ca đột nhiên hỏi câu:
“2 em gần đây ai gặp qua Hạo Xa?”
Tạ Thanh Kiều bất động thanh sắc dòm mắt Đường Hạo Dương, người này vùi đầu thấp làm bộ như không nghe thấy lời đồng dạng tiếp tục viết.
“Không có, Nhị ca không phải là cùng Bái Nhi cùng nhau thay mặt Nhị phu nhân về nhà mẹ đẻ thăm viếng sao?”
Đường Hạo Nhiên như có điều suy nghĩ gật đầu, Tạ Thanh Kiều tiếp tục nói:
“Chứ không phải là Nhị ca cũng muốn trở về? Cũng đúng… tết Trung Nguyên đã tới rồi.”
Đường Hạo Nhiên ha ha cười một tiếng:
“Đúng vậy, tết Trung Nguyên năm nay sẽ rất náo nhiệt đi.” Dứt lời, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn phương xa…
Nhìn xem Đại ca vẻ mặt cô đơn, Tạ Thanh Kiều cảm thấy có câu thi từ thật sự là quá hợp với tình hình – – hai người nương tử kêu liễu biếc, một Đại ca thượng Tây Thiên…
“Năm nay tết Trung Nguyên nhất định sẽ rất náo nhiệt, dù cũng không muốn nghĩ đại ca đệ lại về nhà!”
Trần sảng khoái không nói gì nhìn nhìn Đường Hạo xa vẻ mặt hưng phấn, hắn sao cảm thấy từ trên mặt đối phương nhìn ra một loại cười vẻ mặt là cười trên nỗi đau của người khác.
“Ta nói, đệ dự định tại đây ở bao lâu? Cũng đã bảy ngày !” Trần sảng khoái liền không rõ, người trước mắt này đều trở lại Vân Châu thành, Đường phủ lớn như vậy không đi ở, hết lần này tới lần khác muốn ở tại cái võ quán này của hắn.
“Lại để cho đệ ở đây mấy ngày, mấy ngày nữa đệ liền đi.” Đường Hạo Xa mặt tràn đầy tươi cười:
“Huynh biết, đệ tự tiện lui cửa hôn sự nương định cho, nương đệ nếu là biết rõ không tức chết mới lạ. Để cho đệ tạm thời ở đây mấy ngày đi, có thể trốn ngày nào hay ngày đó.”
“Ta nói tiểu tử này!” Trần sảng khoái vẻ mặt không hiểu nhìn Đường Hạo Xa:
“Ta nhớ được đệ cùng cái Kim gia cô nương kia là đính hôn từ nhỏ đi, này từ hôn chính là việc đại sự, đệ cứ như vậy dễ dàng lui?”
Kim gia cũng là danh môn thế gia, nghe nói Kim tiểu thư cũng là một người có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài nữ cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông.
Đường Hạo xa: “Kỳ thật cũng không tính là lui, đệ chỉ là cho Kim tiểu thư hiểu gả cho Đường Hạo xa đệ là không có hạnh phúc. Làm cho nàng biết khó mà lui. Chỉ là, những hành vi kia của đệ nếu là truyền tới trong tai mẹ, phỏng đoán…” Đường Hạo xa cau mày, vì an toàn cuộc sống của mình, hắn cảm thấy qua hết lần này tết Trung Nguyên đại khái sẽ có hai năm không nên về nhà.
“Kia muội muội đệ thì sao? Đệ không phải là cùng nàng cùng nhau về nhà thăm viếng sao?”
“Cậu mợ đã lâu đều chưa gặp qua Bái Nhi, hết sức nhớ. Bái Nhi liền ở lại nơi đó sống thêm mấy ngày, sau cậu sẽ phái người đưa nàng trở về, hình như cũng ở mấy ngày đi.” Đường Hạo xa nâng má, muội muội kia nếu như biết rõ hắn tự tiện lui hôn không biết có hay không cùng mẫu thân đứng ở cùng một cái chiến tuyến không?
Hai người đang trò chuyện, một người mặc áo màu xanh dáng thư sinh đập vào mi mắt – – rõ ràng lại là Lâm Mặc lười biếng đi ra đi dạo.
Đường Hạo Xa cau mày nhỏ giọng hỏi:
“Châu chúng ta năm gần đây không có cái án oan nào xử sai chứ?”
Trần sảng khoái nghe đùa giỡn nghe đến mê mẩn:
“Chưa nghe nói qua cái án oan nào, như thế nào hỏi như vậy?”
Đường Hạo xa bất động thần sắc đánh giá Lâm Mặc, cái người được phân phối sư gia nha môn Hình bộ là tân khoa trạng nguyên thỉnh thoảng đi muộn về sớm vô cớ bỏ bê công việc, rõ ràng không có tạo thành cái án oan sai nào? ! Xem ra, trong nha môn thực là nhân tài đông đúc, mới có thể dung kẻ lười nhác như vậy. Cũng khó trách thân là trạng nguyên rõ ràng không có được lưu ở kinh thành.
Trên thực tế, nếu như Đường Hạo xa biết rõ biểu hiện hai năm trước của Lâm Mặc, hắn sẽ lý giải Lâm Mặc tình huống hôm nay.
Ngay lúc được làm tân khoa trạng nguyên Lâm Mặc ở trên triều đình tiếp nhận sự khảo sát của đương kim hoàng đế, tại triều đình gần hai canh giờ. Người bình thường tại thời điểm tiếp kiến người to lớn đều là nội tâm vô cùng kích động, nhưng Lâm Mặc chí lại không có ở lần này. Hắn chỉ cảm giác từ từ, nếu có thể uống trà lạnh, lắc lắc quạt hương bồ, vểnh lên hai chân bắt chéo nằm ở chiếu thì ngày hôm đó qua đích thực là vô cùng nhanh sống.
Rốt cục sau khi ngáp không biết bao nhiêu cái, đương kim hoàng đế rốt cục lộ ra mặt. Lâm Mặc nhìn thẳng, gì là diện mạo tinh thần, nhắc nhở phải đứng giống như một gốc cây tất cả đều quên đến chín từng mây. Lặng lẽ lui về phía sau nhìn, phát hiện hoàng đế còn cách mình có đoạn, liền nắm chặt thời gian ngáp một cái. Ai ngờ cái ngáp này quả thực dài quá cuối cùng lại đúng lúc hoàng đế bệ hạ nhìn chăm chú sau Lâm Mặc yên lặng im lặng.
Bởi vì vì ngáp một cái vốn là tân khoa trạng nguyên được lưu lại kinh thành có chực vụ trong nội các bị trực tiếp đóng gói đưa đến Vân Châu thành làm sư gia tư luật cho nha môn, lộ phí đi đường còn phải tự mình bỏ ra.
Lâm Mặc cũng không thèm để ý hơn nữa khi hắn biết được đại nhân châu phủ Vân Châu là người thanh minh đầy hứa hẹn, nha môn đồng nghiệp tận trung tại cương vị công tác, vụ án trong dân chúng càng ngày càng ít, lại càng mừng rỡ. Thêm bản lĩnh từ nhỏ luyện trốn học chuồn êm nên quản sự đại nhân đến nay không có phát hiện trợ thủ của đại nhân hắn thường xuyên vô cớ mất tích.
Khi Đường Hạo xa đang cảm thán quan lại triều đại, đột nhiên ánh mắt sáng lên – – cách đó không xa 1 cô gái mặc váy dài vàng nhạt không phải là em gái ruột bảo bối của hắn – – Đường Bái Nguyệt sao? !
Chỉ thấy cô em vẻ mặt tha thiết cười nói đi về hướng Lâm Mặc, hai người trò chuyện với nhau thật vui giống như quen biết đã lâu. Hai người bọn họ cử động như vậy làm cho Đường Hạo nhìn từ xa đến, không thể nghi ngờ sẽ hiện lên chàng là gió em là cát quấn quýt với nhau đến chân trời…
Phàm là kẻ làm huynh trưởng, nhất là anh ruột, hoặc ít nhiều người có chút yêu thương em mình thì lúc này Đường Hạo xa chỉ cảm thấy có một cổ ngọn lửa vô danh “Vụt” bốc lên trong đầu.