Nguồn : Tuyết Liên gia trang
Hoa Hồng một đường vội vội vàng vàng, ngày xưa mặt tròn nhỏ nhắn luôn sơ lược mang theo chút ít hồng phấn mà nay nhưng lại trắng bệch một mảnh. Một đường xông về sân nhỏ trông thấy Tạ Thanh Kiều đang chậm rãi thong thả phơi nắng ấm ngủ trưa, bất chấp cái lễ nghi đã đi tới. Nghĩ tới bản thân phải nói chuyện quá mức nghiêm trọng liền đem chung quanh hai tiểu nha hoàn lui ra, nói mình hầu hạ tam thiếu phu nhân là tốt rồi.
Nhưng Tạ Thanh Kiều ngủ đang say, hoa hồng cuống cuồng hơi có chút tình thế khó xử. Cũng may Tạ Thanh Kiều tựa hồ nghe động tĩnh chung quanh, mơ mơ màng màng mở mắt ra:
“Hoa Hồng?”
Nghe được Tạ Thanh Kiều gọi, Hoa hồng lập tức xoay người lại đem nàng vội vàng đỡ dậy:
“Thiếu phu nhân, xảy ra chuyện lớn!”
Tạ Thanh Kiều chưa có tỉnh ngủ, lười biếng ngáp một cái. Hoa hồng thấy nàng bộ dạng bại hoại này càng cuống cuồng :
“Thiếu phu nhân, thiếu gia không thấy!”
Thật giống như đất bằng phẳngt nổi lên một đạo sấm sét, Tạ Thanh Kiều buồn ngủ hoàn toàn không thấy, vội vàng ngồi thẳng người:
“Em nói cái gì, thiếu gia không thấy? Thiếu gia nào không thấy? Đại gia hay Tứ gia…”
Hoa hồng biết rõ chủ tử không muốn suy nghĩ cái xấu nhất, nhưng sự thật liền bày ngay trước mắt, Hoa hồng chỉ có thể gian nan lắc lắc đầu. Trong nháy mắt đó Tạ Thanh Kiều nhảy xuống giường:
“Hạo Dương… em là nói Hạo Dương không thấy? “
Hoa Hồng bưng kín miệng Tạ Thanh Kiều:
“Thiếu phu nhân ngài nhỏ giọng một chút.”
Tạ Thanh Kiều gật đầu một cách máy móc.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Hoa hồng ánh mắt phức tạp: “Nay lúc sáng (7 -9 h), thiếu gia muốn xuất phủ lại không dám van cầu ngài. Thúy nhi mềm lòng liền tự chủ đem thiếu gia dẫn theo đi ra ngoài. Vốn tưởng rằng thiếu gia chỉ là nổi lên ý chơi nghĩ đi trên đường xem một chút, chưa từng nghĩ cùng Thúy nhi chạy đi.”
Hoa Hồng trộm liếc mắt nhìn Tạ Thanh Kiều, tuy vị thiếu phu nhân này không lên tiếng. Nhưng là nàng đi theo Tạ Thanh Kiều mau hai năm từ sắc mặt của Tạ Thanh Kiều liền cũng biết thiếu phu nhân là thật nổi giận!
Hoa hồng cổ họng cô lỗ, tiếp tục nói:
“Vừa rồi Thúy nhi chạy về đến nói với nô tỳ việc này, nói với nô tỳ nếu như tìm không thấy thiếu gia, cô ấy cũng không trở lại.”
“Hiện tại giờ nào?”
“Buổi trưa.”
Buổi trưa, nói cách khác cách Đường Hạo Dương mất tích đã một canh giờ !
Tạ Thanh Kiều đầu muốn sung huyết. Khá lắm Thúy nhi, ỷ là nha hoàn của đại phu nhân, ngày thường ngôn ngữ kém nàng không để trong lòng, không nghĩ tới lá gan càng ngày càng mập!
Tạ Thanh Kiều gác tay ở trong sân đi tới đi lui, nàng rất táo bạo. Nhưng tại trong Đường phủ ngoại trừ dùng phương thức nổ lên phát tiết nàng tìm không ra loại thứ hai.
Phải tỉnh táo, tỉnh táo! Tạ Thanh Kiều không ngừng báo cho chính mình, chỉ có tỉnh táo lại mới có thể nghĩ ra biện pháp. Bất quá bây giờ nàng là thật muốn nói tục, mẹ nó lại không phải là cái thánh nhân, người khác nhiễu loạn dựa vào cái gì bắt nàng tới thu thập. Nhưng loại ý nghĩ này cũng chỉ là ý tưởng mà thôi, Tạ Thanh Kiều rõ ràng hiểu mình cùng Đường Hạo Dương là châu chấu trên một sợi dây, thậm chí tại trong Đường phủ, nàng là phụ thuộc vào Đường Hạo Dương mà tồn tại. Nếu như Đường Hạo Dương xảy ra chuyện nàng chỉ sợ sẽ chịu không nổi.
“Thiếu…” Hoa hồng nghĩ giữ chặt Tạ Thanh Kiều, Tạ Thanh Kiều chính mình ngừng lại, tận lực dùng đến giọng nói bình tĩnh không giận chó đánh mèo người khác:
“Hoa Hồng, tìm một nha hoàn em tin được thủ trong phủ. Nếu có người hỏi tới nói ta cùng với thiếu gia đi chỗ Trần Bảo Bảo la cà.”
Hoa Hồng gật gật đầu.
Tạ Thanh Kiều lại nói:
“Em cùng ta cùng đi ra ngoài tìm người.”
“Nhưng Vân Châu thành lớn như vậy, chúng ta phải đi nơi nào tìm?” Hoa hồng một đường đi theo Tạ Thanh Kiều, rất không yên tâm.
“Bằng hai người chúng ta khẳng định là không thể nào. Nhưng người Đường phủ không thể nói, chúng ta trước đi chỗ Trần Bảo Bảo, tìm nàng mượn một ít người.”
“Vâng!”
Tạ Thanh Kiều cũng không dám từ cửa chính Đường phủ nghênh ngang đi ra ngoài, lần trước mang Đường Hạo Dương chuồn ra ngoài cái cửa nhỏ kia vẫn còn ở đó, ngoại trừ vài cái lão mụ tử nhìn xem cơ hồ không có người từ nơi này qua. Tạ Thanh Kiều nhìn thấy lão mụ tử trở về phòng, lôi kéo Hoa hồng cuồng chạy ra ngoài. Mướn cái kiệu liền hướng nhà chồng của Trần Bảo Bảo a Chu phủ mà đi.
Đến Chu phủ, người làm nghe là tới tìm Thiếu phu nhân, vội vàng dẫn đường, Tạ Thanh Kiều không khỏi cảm khái. Chu phủ là một thư hương môn đệ, mà Trần Bảo Bảo trình độ văn hóa thậm chí còn dưới Tạ Thanh Kiều. Lúc trước Trần Bảo Bảo mới vừa gả đến người làm không có vài kẻ đem nàng để vào mắt. Nhưng nàng tác phong mạnh mẽ vang dội thêm lại điều vài đệ tử võ quán trong nhà mình làm Chu phủ hộ vệ, nên hạ nhân sẽ nhất thời dễ bảo.
Tạ Thanh Kiều khi đó còn đối với tác phong của Trần Bảo Bảo không đồng ý, dù sao võ lực trấn áp chắc sẽ không bền bỉ. Nhưng bây giờ nhìn lại: có vài người, bạn không bạo lực là không được!
Trông thấy Tạ Thanh Kiều, Trần Bảo Bảo có bao nhiêu giật mình:
“Làm sao muội lại rỗi rảnh đến nơi này của tỷ thế?” Đường phủ nhiều quy củ, nữ quyến cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài. Thêm Tạ Thanh Kiều lại không như tính tình giống mình, không thể nào to gan như vậy chạy ra ngoài.
Tạ Thanh Kiều lôi kéo Trần Bảo Bảo nháy mắt. Trần Bảo Bảo ngầm hiểu, làm cho bọn nha hoàn chung quanh lui xuống.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nhìn xem Tạ Thanh Kiều bất thường nghiêm túc, Trần Bảo Bảo biết rõ chuyện tám phần không nhỏ.
Tạ Thanh Kiều đơn giản đem chuyện cáo sau “Pằng” một tiếng, chén trà trong tay Trần Bảo Bảo hung hăng vỡ đến trên đất.
“Hay cho một tiểu nha hoàn, lá gan lại lớn như vậy! Nếu là tỷ không làm cho kẻ đó khổ mà chết thì không xong!”
Tạ Thanh Kiều xoa xoa mi tâm, đem Trần Bảo Bảo kéo về ngồi: “Mặc dù muội cũng rất giận, nhưng bây giờ thực không phải là lúc nổi giận. Muội muốn nhờ tỷ giúp một chuyện.”
“Nói!”
“Tìm vài gia đinh hoặc là nha hoàn tin được giúp em ở Vân Châu thành này tìm được chàng. Nhưng là không thể lộ ra, tất yếu phải vào trước giờ Dậu hôm nay (17:00 – -19:00 ) tìm được, nếu không người chịu không nổi chính là muội!”
Trần Bảo Bảo cũng hiểu việc cấp bách là tìm được Đường Hạo Dương, trầm tư một lát:
“Việc này không thể lộ ra. Huynh đệ tỷ có thể tin được chính xác à ta tám vị huynh đệ tỷ mang đến nhà chồng này. Bọn họ đều là người lăn lộn giang hồ, giao thiệp rộng, muội tuyệt đối yên tâm.”
“Tốt, vậy tỷ cho muội mượn?”
Trần Bảo Bảo hào khí nói: “Toàn bộ nghe sắp xếp của muội.”
Tạ Thanh Kiều vạn phần cảm kích:
“Như vậy tám vị huynh đệ kia chia làm bốn tổ, lấy 4 hướng Đông Tây Nam Bắc đi tìm, dùng nơi này làm điểm liên lạc.”
“Không thành vấn đề, vậy còn muội?”
“Muội cũng đi tìm.”
“Vậy tỷ…” Không đợi Trần Bảo Bảo nói xong, Tạ Thanh Kiều đem nàng ngồi ở trên ghế:
“Tỷ đợi trong phủ. Nếu có người Đường phủ tới tìm, còn phải phiền tỷ ứng phó.”
Trần Bảo Bảo gật gật đầu. Tạ Thanh Kiều cũng không nói thêm, cáo từ, mang theo Hoa hồng đi trên đường.
Hoa Hồng nói Thúy nhi cùng Đường Hạo Dương lạc nhau ở 1 cửa hàng đồ ngọt mới khai trương. Đứng ở chỗ này không xa hai người liền chứng kiến người chung quanh cửa hàng đầu toàn động.
Một thân ảnh quen thuộc từ trong đám người ra ngoài, trên tay giống như bảo ôm một túi đồ ăn. Người nọ hiển nhiên cũng nhìn thấy Tạ Thanh Kiều, không khỏi cao hứng đi tới.
“Hôm nay lại là trộm ra ngoài ?” Tân khoa trạng nguyên Lâm Mặc nhìn chung quanh, có chút buồn bực:
“Hạo Dương đâu?”
Tạ Thanh Kiều hữu khí vô lực nói:
“Không thấy.”
“Cái gì? “
“Đúng vậy, không thấy. Bọn muội đang tìm, không nói nhiều nữa!” Tạ Thanh Kiều vội vội vàng vàng rời đi, lại bị Lâm Mặc kéo lại.
” Vậy ta cũng đi giúp một chuyến.”
Tạ Thanh Kiều nhìn hắn một cái: “Ngài không cần đi nha môn trình diện sao?”
Lâm Mặc cười hắc hắc: “Hôm nay bụng không thoải mái, sớm một chút xin nghỉ.”
Tạ Thanh Kiều không nói gì, Lâm Mặc này vì lười biếng cớ gì cũng có thể dùng tới. Cũng được, nhiều người cũng coi như nhiều thêm một phần hi vọng.
“Lần trước lúc 2 người đi ra, Hạo Dương có hay không đã nói qua chỗ nào hắn đặc biệt nhớ không?”
Tạ Thanh Kiều sững sờ, nàng tại sao không có nghĩ đến?
“Nói là muốn ăn tôm ở Túy Tiên Lâu.”
Lâm Mặc vỗ vỗ vai của nàng:
“Vậy thì đi Túy Tiên Lâu xem một chút.”
Nhìn xem Lâm Mặc, Tạ Thanh Kiều đột nhiên có một tia an tâm, ba người cùng nhau hướng Túy Tiên Lâu chạy tới.
“Thiếu phu nhân, kia là tam thiếu phu nhân đi?”
Bên đường chỗ bán sạp may vá, một lão ma ma dụi mắt. Vừa rồi vài người chạy tới tốc độ rất nhanh, bất quá một người trong đó thân ảnh cô gái thoạt nhìn là rất giống Tạ Thanh Kiều.
Cũng không phải nói Tạ Thanh Kiều lớn lên xuất chúng cỡ nào, bất quá là hôm đó lão phu nhân kiểm tra công khóa khi đó làm cho người ta lưu lại ấn tượng quá mức khắc sâu.
Vệ Tư Đình nghe tiếng hướng chỗ lão ma ma chỉ nhìn lại, giống như thật sự là Tạ Thanh Kiều. Một cô gái khác hẳn là nha hoàn của nàng Hoa hồng, bất quá… Nam tử kia là ai?
“Thiếu phu nhân, ngài xem?”
Vệ Tư Đình quay đầu đi, tiếp tục chọn nàng muốn may vá:
“Lão hẳn là nhìn lầm rồi.”
Lão ma ma suy nghĩ một chút nói:
“Cũng đúng. Ta nghe nói cái tam thiếu phu nhân kia mấy tháng trước bởi vì tự mình ra cửa bị phạt, nói lại người ngốc nàng cũng biết sai rồi.”
Vệ Tư Đình chọn xong đồ may vá, lão ma ma vội vàng lấy bạc thanh toán đi. Bọn họ hôm nay ra cửa là trước xin chỉ thị đại phu nhân, đại phu nhân cũng là sáng suốt nói Vệ Tư Đình đến Vân Châu thành là cần phải đi ra ngoài đi dạo xem một chút phong cảnh nơi này.
“Thiếu phu nhân chúng ta bây giờ đi nơi nào?”
Vệ Tư Đình ngồi vào trong kiệu nhẹ giọng nói: “Đi Quan Âm miếu đi.”
Lão ma ma gật đầu đáp vâng, gọi kiệu phu liền hướng Quan Âm miếu đi.
Tạ Thanh Kiều cõi lòng đầy hy vọng đi vào Túy Tiên Lâu, Đường Hạo Dương quả nhiên đã tới nơi này.
“Hắn đi nơi nào rồi?” Tạ Thanh Kiều bắt được 1 tiểu nhị.
Tiểu nhị gặp cô gái trước mắt mặc đẹp, chưa từng nghĩ hung hãn như vậy. Ngượng ngùng nói:
“Vị công tử kia gọi cả bàn ăn, ăn no lại không có tiền giao, chưởng quỹ nói muốn giáo huấn hắn một chút.”
“Cái gì !”
Lâm Mặc đem Tạ Thanh Kiều lôi trở lại:
“Đừng nóng vội, nghe hắn nói hết lời.”
Tiểu nhị cảm kích nhìn Lâm Mặc, nhanh chóng nói ra:
“Sau đó một người công tử khác đã đi tới giúp đỡ đem tiền thanh toán, về sau hai người bọn họ liền cùng đi.”
“Bọn họ đi nơi nào?” Lâm Mặc căng hỏi tiếp.
“Này… tiểu nhân cũng không biết.” Tiểu nhị vô vị nhún nhún vai, trông thấy Tạ Thanh Kiều mặt muốn phun lửa vội vàng nói:
“Bất quá người kia mặc đồ rất đẹp, dáng người rất nhã nhặn. Tôi nghe hắn nói muốn mang người kia cùng đi chơi 1 nơi rất thích thú, sau đó bọn họ ra khỏi cửa hàng. Đi nơi nào tôi cũng vậy không có biết, dù sao khách nhân tửu lâu thật sự là rất nhiều.”
“Đa tạ.”
Lâm Mặc mang theo Tạ Thanh Kiều từ trong cửa hàng đi ra. Kết quả hỏi nửa ngày cũng không hỏi ra cái manh mối có giá trị. Mắt nhìn thấy thời gian càng ngày càng gấp, Tạ Thanh Kiều vô lực tựa ở trên người hoa hồng, lẩm bẩm nói nhỏ:
“Đường Hạo Dương, chàng rốt cuộc ở nơi nào?”