A Chiêu kinh ngạc nhìn bàn tay trước mặt, đường chỉ tay rõ ràng, năm ngón tay xương xương, lòng bàn tay tuy có một vết chai mỏng nhưng tuyệt đối không mất phần đẹp mắt.
A Chiêu cúi đầu nhìn năm ngón tay của mình, vừa bẩn vừa đen, trong kẽ móng tay còn có cặn bẩn.
Bả vai cô bé khẽ co lại, không dám nắm lấy tay Vệ Cẩn. Đối với A Chiêu bây giờ, Vệ Cẩn rất giống một vị tiên, cô bé sợ rằng mình sẽ làm bẩn tay vị tiên đó.
Sắc mặt Vệ Cẩn bình tĩnh.
Hắn âm thầm đánh giá A Chiêu nhỏ gầy kia.
Đứa nhỏ trước mắt hắn chỉ khoảng hơn kém năm, sáu tuổi, thậm chí giờ còn đang run rẩy chẳng khác mấy đứa bé ăn mày khác. Một con nhóc như vậy có bản lĩnh gì mà lại là kiếp số của mình?
Cũng không sao, Đại trưởng lão chưa bao giờ xem bói nhầm. Nếu A Chiêu ở bên người hắn, để hắn tự nuôi dạy thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vệ Cẩn vô cùng kiên nhẫn, không hề lên tiếng thúc giục mà chỉ ôn hòa nhìn A Chiêu.
A Chiêu làm ăn mày mấy năm, không biết cái gì chứ giỏi nhất là quan sát sắc mặt người khác. Thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, mà vị tiên trước mắt lại bình thản như vậy, lòng A Chiêu muốn từ chối nhưng rồi vẫn run run vươn tay ra nắm lấy tay Vệ Cẩn.
Trắng và đen tạo nên sự đối lập rõ ràng.
Ý cười thản nhiên hiện trên trong mắt Vệ Cẩn.
Trong lòng A Chiêu đang lo sợ nay đã nhẹ nhõm hơn, vị tiên này… không mắng mình.
Năm ngón tay của Vệ Cẩn nắm chặt, kéo A Chiêu đang ngồi dưới đất. A Chiêu nhút nhát đứng bên cạnh Vệ Cẩn, bị mọi người đánh giá xem xét.
Được làm đồ đệ của Vệ Cẩn, quả thật tiền đồ vô lượng. Dân Hầu của nước Khâu sực tỉnh, cười vang nói: “Chúc mừng Vệ công tử thu được đồ đệ.” Lời còn chưa dứt, tiếng nói khen tặng xung quanh đã vang lên.
Bây giờ Dân Hầu đi thẳng vào vấn đề, chắp tay nói: “Khâu Vương ngưỡng mộ tài năng của Vệ công tử đã lâu. Nay nghe rằng Vệ công tử xuống núi, đặc biệt hạ chỉ cho tại hạ tới nghênh đón. Bệ hạ đã sai người chuẩn bị tốt chỗ ở để Vệ công tử làm việc và nghỉ ngơi.”
Những nhân sĩ đến từ hai nước còn lại cũng rối rít mở miệng thuyết phục.
Vệ Cẩn im lặng nghe, chờ đến khi tất cả đều nói xong, hắn hơi trầm ngâm.
Mọi người đều chờ đợi, nhìn chằm chằm vào Vệ Cẩn. Chiếu bạc chỗ quán trà lại có thêm vào người chọn nước Khâu. Thanh niên áo đen vừa rồi từ xa nhìn Vệ Cẩn và A Chiêu, từ từ uống trà.
Không ngờ rằng Vệ Cẩn lại nói: “A Chiêu, con muôn đi nước nào?”
Vệ Cẩn vừa nói xong, mọi người đã hiểu rằng hắn để cho đồ nhi mới nhận quyết định xem đi đâu. Cùng một lúc, tất cả đều chú ý đến A Chiêu.
Lòng bàn tay của A Chiêu ra đầy mồ hồi, cô bé núp vào người Vệ Cẩn, đôi mắt có chút e sợ.
Các nước thuyết phục A Chiêu, vội vàng đưa ra những điều kiện mê người.
Nghe thấy loại thịt mình chưa từng được ăn, A Chiêu nuốt ực một cái, ngước mắt nhìn Vệ Cẩn. Trên mặt Vệ Cẩn cũng không có chút không vui. Bỗng nhiên, A Chiêu nhớ ra cái gì đó, cô bé rút tay ra khỏi tay Vệ Cẩn, đi thẳng về phía quán trà.
Tiểu nhị đã khinh bị A Chiêu cũng không dám thể hiện vẻ mặt như trước. Được Thiên Sơn Vệ Cẩn thu làm đồ nhi, thân phận cũng chuyển biến đến nghiêng trời lệch đất. Tiểu nhị cung kính khẽ khom người tránh ra.
A Chiêu đi đến trước mặt người áo đen, mở miệng nói: “Cho cháu hỏi, ân công là người nước nào vậy?”
Người thiếu niên mặc đồ đen giật mình, nói: “Khâu.”
A Chiêu quay người nói với Vệ Cẩn: “Sư phụ, A Chiêu muốn đi nước Khâu.”
Vệ Cẩn hỏi: “Vì sao?”
A Chiêu nhỏ giọng đáp: “Ân công tặng bánh bao cho A Chiêu.”
Vệ Cẩn mỉm cười. Tính cách cô bé này cũng tốt, còn nhỏ đã hiểu được việc báo ân.
Vệ Cẩn nói: “Được.”
Hắn nói với Dân Hầu: “Mong Dân Hầu có thể chuẩn bị cho ta cùng đứa nhỏ này một chiếc xe.”
Dân Hầu vui sướng vô cùng. Tưởng rằng Vệ Cẩn sẽ tới nước Quỳnh thăm sư huynh trước, không ngờ lại nói là muốn đến nước Khâu. Người đã ở nước Khâu, bọn họ tất có biện pháp khiến Vệ Cẩn ở lại. Hơn nữa, đồ đệ mà Vệ Cẩn vừa nhận hình như cũng có thể nói vài câu với Vệ Cẩn, việc lấy lòng một đứa nhỏ ăn mày cũng dễ dàng hơn nhiều.
Dân Hầu đáp ứng: “Được.”
A Chiêu ngồi trên xe ngựa.
Cô bé nhéo mặt mình, cảm thấy chuyện tốt vừa rồi như ảo giác. Nửa canh giờ trước cô bé còn cùng một ông lão ăn mày tranh giành bánh bao, nửa canh giờ sau đã ngồi trên xe ngựa, tấm nệm dưới mông êm ái tinh xảo, thậm chí còn mềm hơn quần áo mà cô bé mặc thường ngày.
Chợt có một thị nữ bước vào, trong tay là một chậu gỗ đựng nước nóng, quỳ xuống: “Nô tì là Thải Thanh. Công tử sai nô tì tới hầu hạ người rửa mặt. Sau khi vào nước Khâu sẽ có chỗ tắm rửa.”
A Chiêu không quen với việc này, chân tay gượng gạo.
Thải Thanh dùng năm chậu nước rửa sạch mặt và hai tay A Chiêu, đang định kì người cho cô bé thì A Chiêu vội lắc đầu: “Cháu… cháu tự làm được.”
Thải Thanh vâng dạ, để lại một bộ quần áo sạch sẽ rồi khởi khỏi xe. Đến khi A Chiêu thay đồ xong, Thải Thanh thò đầu vào nói: “Công từ mời người qua đó.”
A Chiêu gật đầu.
Sau khi lên xe Vệ Cẩn, trong lòng A Chiêu có chút thấp thỏm, ngồi đối diện Vệ Cẩn, không dám nhúc nhích. Vệ Cẩn đang cầm bút viết gì đó, kể cả sau khi A Chiêu lên xe, Vệ Cẩn vẫn vô cùng chuyên tâm, dường như không nhìn thấy A Chiêu.
A Chiêu vào lúc trời vẫn còn sáng, cô bé ngồi không nhúc nhích, thỉnh thoảng lại lén nhìn Vệ Cẩn. Vệ Cẩn không nói câu nào, cô bé cũng không mở miệng. Hai thầy trò cứ như thế ngồi hết một canh giờ.
Đến khi trời bắt đầu tối dần, Vệ Cẩn ngừng bút, đổ dầu vào chiếc đèn hoa sen bên cạnh. Ngọn đèn dầu từ từ sáng lên.
Vệ Cẩn nhìn về phía A Chiêu, ánh mắt có chút tán thưởng.
Không tệ, biết kiên nhẫn.
Vệ Cẩn nói: “A Chiêu, làm đồ đệ của ta sẽ phải chịu khổ được.”
A Chiêu tròn mắt: “Sư phụ đã nói có bánh bao trắng để ăn mà, có thật không ạ?”
Vệ Cẩn nhíu mày, đứa nhỏ này sao chỉ nhớ tới đồ ăn thế? Nhìn thấy vẻ mặt Vệ Cẩn, A Chiêu co người lại, giọng nhỏ như ruồi kêu: “Sư… sư phụ, A Chiêu nói sai rồi sao?”
Vệ Cẩn thấy bộ dạng A Chiêu cũng cảm thấy mình hơi nghiêm khắc. Trước đây A Chiêu phải trải qua cuộc sống không bao giờ no bụng, đương nhiên sẽ nhớ tới cái ăn. Vệ Cẩn trầm giọng nói: “A Chiêu nhớ rằng, vi sư không nuốt lời.”
A Chiêu gật đầu.
Vệ Cẩn xem xét người A Chiêu, nói: “Đợi sau khi đã ổn định, vi sư nhất định sẽ bồi dưỡng tốt cơ thể cho con. Sau đó, vi sư sẽ dạy chữ cho con.”
A Chiêu lại gật đầu.
Vệ Cẩn hỏi: “Con mấy tuổi? Cha mẹ con đâu?”
A Chiêu nghĩ một lúc rồi nói: “A Chiêu không biết.” Từ khi cô bé bắt đầu hiểu chuyện là đã bắt đầu đi ăn xin, chưa từng ai nói cho cô bé biết tuổi của mình. Chuyện từ lúc trước, cô bé chẳng nhớ chút gì.
Vệ Cẩn hiểu được.
Thế gian này không thiếu cha mẹ không nuôi nổi con, Vệ Cẩn nói: “Không sao, từ nay vi sư chính là người thân của con. Con năm nay chắc là sáu tuổi rồi, nhớ chưa?”
A Chiêu biết điều đáp: “A Chiêu đã nhớ.”
Vệ Cẩn hài lòng nói: “Ta đã giao cho Thải Thanh chuẩn bị cơm nước, giờ đi ăn cơm thôi. Hơn hai ngày nữa là đến được nước Khâu rồi.” A Chiêu xuống xe, Vệ Cẩn nhủ thầm người A Chiêu rất gầy, dường như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay cô bé đi.
Một đứa bé trai cũng không được yếu như thế. [Anh ý tưởng bợn Chiêu là nam:v]
Ba ngày sau, xe ngựa đã tới nước Khâu. Chỗ ở đã sắm sửa đủ, ở trong cũng có một đám nô bộc thị nữ. A Chiêu xuống xe xong thì ngước mắt nhìn Vệ Cẩn. Vệ Cẩn lúc ấy đang cùng Dân Hầu nói chuyện.
Cô bé lẳng lặng đứng chờ một bên.
Lát sau, Vệ Cẩn dừng nói, bảo Tiểu Thanh: “Chuẩn bị nước nóng cho A Chiêu tắm đi.”
Thải Thanh vâng đáp lời.
“A Chiêu công tử, xin hãy đi cùng nô tì.”
A Chiêu bước vào một căn phòng. Thị tì cầm trong tay rất nhiều thứ cô bé không biết, đứng trước tấm bình phong. Đằng sau, sương mù mờ ảo, còn có một mùi hương bay thoang thoảng.
Có thị nữ bước tới quỳ trên mặt đất, “A Chiêu công tử, xin để nô tì hầu hạ người.”
A Chiêu sợ phát run.
Thị tì kia giơ tay định cởi áo A Chiêu, không ngờ vừa mới chạm vào thắt lưng, A Chiêu đã như một con nai bị dọa nhảy cẫng lên: “Đừng… đừng.”
Thị nữ nhìn về phía Thải Thanh.
Suốt dọc đường Thải Thanh hầu hạ A Chiêu, cũng biết tính A Chiêu. Nhưng thùng tắm này cao như vậy, một mình A Chiêu công tử làm sao tắm được. Thải Thanh nhẹ nhàng khuyên: “ A Chiêu công tử, chỉ là tắm thôi mà.”
A Chiêu vẫn lắc đầu.
Thải Thanh nhanh trí, nói: “Nô tì sẽ nhắm mắt lại.”
A Chiêu do dự, Thải Thanh liếc nhìn các thị nữ khác, các nàng cũng đồng thanh nói: “Nô tì sẽ nhắm mắt lại.”
Bấy giờ A Chiêu mới nói: “Cô… mấy cô không được mở mắt nhé!”
Thải Thanh đáp: “Nô tì đã biết.”
Các thị nữ đều buộc vải trắng lên mắt. A Chiêu cởi đồ ra, Thải Thanh ôm A Chiêu vào thùng tắm, các thị nữ khác đứng xung quanh. A Chiêu cảnh giác nhìn các nàng, sợ rằng tấm vải trắng trên mắt sẽ rơi xuống.
Nước nóng vừa phải, A Chiêu ngâm một lúc cảm thấy cả người như rã rời.
Thải Thanh đang dùng khăn khẽ lau cánh tay A Chiêu thì đột nhiên tấm vải trắng trên mắt một thị nữ tuột ra, rơi đúng vào tầm mắt A Chiêu.
A Chiêu rụt người lại trốn vào trong nước.
Thị nữ bị dọa cho sợ, vội vàng nói: “A Chiêu công tử, A Chiêu công tử.”
Những thị nữ khác nghe thấy, tay thử sờ nhưng cũng không thấy người, vội vàng kéo vải trắng xuống. Họ thấy A Chiêu ở trong nước, luống cuống muốn kéo A Chiêu lên. A Chiêu càu nhàu trong lòng, nổi lên trên mặt nước, lưng dí vào vách thùng tắm, nổi giận nói: “Đại gia cô! Nhắm mắt nhắm mắt nhắm mắt!!!!”
Đúng lúc này, Vệ Cẩn đã nói chuyện cùng Dân Hầu xong, muốn tới nhìn xem đồ đệ của mình ra sao, không ngờ vừa bước chân vào đã nghe thấy tiếng hét của A Chiêu: ——– “Đại gia cô!”
Vệ Cẩn đen mặt, vội bước nhanh tới.
Các thị nữ sợ hãi quỳ xuống: “Công tử.”
Vệ Cẩn hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Thải Thanh trả lời. Vệ Cẩn nghe xong thì khoát tay: “Các cô lui ra đi.” Hắn bước tới trước thùng tắm, nhìn A Chiêu co rúm người. A Chiêu mở to đôi mắt dính nước không hề chớp lấy một cái.
Vệ Cẩn nói: “Tuổi con còn nhỏ thì có động chạm nam nữ cũng không sao. Vi sư từ nay không muốn nghe những lời thô tục như vừa nãy con nói nữa.”
A Chiêu gật đầu.
Vệ Cẩn liếc nhìn, xắn tay áo lên, “Vươn tay ra.”
A Chiêu nghe thấy Vệ Cẩn định lau người cho mình, trong lòng thấy sợ hãi định rút tay về. Nhưng Vệ Cẩn nắm chặt lấy cổ tay cô bé, cười dịu dàng nói: “Không sao, ở Thiên Sơn phái vi sư từng nuôi mèo, cũng từng tự tắm cho nó. Nào, tay còn lại.”
Vệ Cẩn còn nói: “Ngày mai vi sư sẽ sai mấy nam bộc tới chăm sóc con hàng ngày.”
A Chiêu lắc đầu mạnh.
Vệ Cẩn nói: “Con không cần?”
A Chiêu nói: “Sư phụ, A Chiêu tự chăm sóc mình là được ạ.”
“Con còn nhỏ sao tự chăm sóc bản thân được? Thân là nam nhi sao lại…” Ánh mắt Vệ Cẩn liếc nhìn, đột nhiên ngây ngẩn người. Nước trong thùng tắm trong suốt, cả người A Chiêu đều nhìn rõ được.
Vải lau người rơi ùm vào trong nước.
Vệ Cẩn nói: “Con… là con gái?”
A Chiêu nói: “Vâng ạ.”
Vệ Cẩn cảm thấy đau khổ.
Hắn từng nuôi mèo con, từng nuôi chim, nhưng cũng đều là đực. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nuôi một đứa bé gái nào. Mới vừa rồi hắn còn muốn để A Chiêu trải nghiệm đắng cay đau khổ, trải qua rồi hơn người được. Nhưng A Chiêu bây giờ lại là một cô bé.
Con gái, hẳn là nên được nuông chiều mới đúng.
A Chiêu kinh ngạc nhìn bàn tay trước mặt, đường chỉ tay rõ ràng, năm ngón tay xương xương, lòng bàn tay tuy có một vết chai mỏng nhưng tuyệt đối không mất phần đẹp mắt.
A Chiêu cúi đầu nhìn năm ngón tay của mình, vừa bẩn vừa đen, trong kẽ móng tay còn có cặn bẩn.
Bả vai cô bé khẽ co lại, không dám nắm lấy tay Vệ Cẩn. Đối với A Chiêu bây giờ, Vệ Cẩn rất giống một vị tiên, cô bé sợ rằng mình sẽ làm bẩn tay vị tiên đó.
Sắc mặt Vệ Cẩn bình tĩnh.
Hắn âm thầm đánh giá A Chiêu nhỏ gầy kia.
Đứa nhỏ trước mắt hắn chỉ khoảng hơn kém năm, sáu tuổi, thậm chí giờ còn đang run rẩy chẳng khác mấy đứa bé ăn mày khác. Một con nhóc như vậy có bản lĩnh gì mà lại là kiếp số của mình?
Cũng không sao, Đại trưởng lão chưa bao giờ xem bói nhầm. Nếu A Chiêu ở bên người hắn, để hắn tự nuôi dạy thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vệ Cẩn vô cùng kiên nhẫn, không hề lên tiếng thúc giục mà chỉ ôn hòa nhìn A Chiêu.
A Chiêu làm ăn mày mấy năm, không biết cái gì chứ giỏi nhất là quan sát sắc mặt người khác. Thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, mà vị tiên trước mắt lại bình thản như vậy, lòng A Chiêu muốn từ chối nhưng rồi vẫn run run vươn tay ra nắm lấy tay Vệ Cẩn.
Trắng và đen tạo nên sự đối lập rõ ràng.
Ý cười thản nhiên hiện trên trong mắt Vệ Cẩn.
Trong lòng A Chiêu đang lo sợ nay đã nhẹ nhõm hơn, vị tiên này… không mắng mình.
Năm ngón tay của Vệ Cẩn nắm chặt, kéo A Chiêu đang ngồi dưới đất. A Chiêu nhút nhát đứng bên cạnh Vệ Cẩn, bị mọi người đánh giá xem xét.
Được làm đồ đệ của Vệ Cẩn, quả thật tiền đồ vô lượng. Dân Hầu của nước Khâu sực tỉnh, cười vang nói: “Chúc mừng Vệ công tử thu được đồ đệ.” Lời còn chưa dứt, tiếng nói khen tặng xung quanh đã vang lên.
Bây giờ Dân Hầu đi thẳng vào vấn đề, chắp tay nói: “Khâu Vương ngưỡng mộ tài năng của Vệ công tử đã lâu. Nay nghe rằng Vệ công tử xuống núi, đặc biệt hạ chỉ cho tại hạ tới nghênh đón. Bệ hạ đã sai người chuẩn bị tốt chỗ ở để Vệ công tử làm việc và nghỉ ngơi.”
Những nhân sĩ đến từ hai nước còn lại cũng rối rít mở miệng thuyết phục.
Vệ Cẩn im lặng nghe, chờ đến khi tất cả đều nói xong, hắn hơi trầm ngâm.
Mọi người đều chờ đợi, nhìn chằm chằm vào Vệ Cẩn. Chiếu bạc chỗ quán trà lại có thêm vào người chọn nước Khâu. Thanh niên áo đen vừa rồi từ xa nhìn Vệ Cẩn và A Chiêu, từ từ uống trà.
Không ngờ rằng Vệ Cẩn lại nói: “A Chiêu, con muôn đi nước nào?”
Vệ Cẩn vừa nói xong, mọi người đã hiểu rằng hắn để cho đồ nhi mới nhận quyết định xem đi đâu. Cùng một lúc, tất cả đều chú ý đến A Chiêu.
Lòng bàn tay của A Chiêu ra đầy mồ hồi, cô bé núp vào người Vệ Cẩn, đôi mắt có chút e sợ.
Các nước thuyết phục A Chiêu, vội vàng đưa ra những điều kiện mê người.
Nghe thấy loại thịt mình chưa từng được ăn, A Chiêu nuốt ực một cái, ngước mắt nhìn Vệ Cẩn. Trên mặt Vệ Cẩn cũng không có chút không vui. Bỗng nhiên, A Chiêu nhớ ra cái gì đó, cô bé rút tay ra khỏi tay Vệ Cẩn, đi thẳng về phía quán trà.
Tiểu nhị đã khinh bị A Chiêu cũng không dám thể hiện vẻ mặt như trước. Được Thiên Sơn Vệ Cẩn thu làm đồ nhi, thân phận cũng chuyển biến đến nghiêng trời lệch đất. Tiểu nhị cung kính khẽ khom người tránh ra.
A Chiêu đi đến trước mặt người áo đen, mở miệng nói: “Cho cháu hỏi, ân công là người nước nào vậy?”
Người thiếu niên mặc đồ đen giật mình, nói: “Khâu.”A Chiêu quay người nói với Vệ Cẩn: “Sư phụ, A Chiêu muốn đi nước Khâu.”
Vệ Cẩn hỏi: “Vì sao?”
A Chiêu nhỏ giọng đáp: “Ân công tặng bánh bao cho A Chiêu.”
Vệ Cẩn mỉm cười. Tính cách cô bé này cũng tốt, còn nhỏ đã hiểu được việc báo ân.
Vệ Cẩn nói: “Được.”
Hắn nói với Dân Hầu: “Mong Dân Hầu có thể chuẩn bị cho ta cùng đứa nhỏ này một chiếc xe.”
Dân Hầu vui sướng vô cùng. Tưởng rằng Vệ Cẩn sẽ tới nước Quỳnh thăm sư huynh trước, không ngờ lại nói là muốn đến nước Khâu. Người đã ở nước Khâu, bọn họ tất có biện pháp khiến Vệ Cẩn ở lại. Hơn nữa, đồ đệ mà Vệ Cẩn vừa nhận hình như cũng có thể nói vài câu với Vệ Cẩn, việc lấy lòng một đứa nhỏ ăn mày cũng dễ dàng hơn nhiều.
Dân Hầu đáp ứng: “Được.”
A Chiêu ngồi trên xe ngựa.
Cô bé nhéo mặt mình, cảm thấy chuyện tốt vừa rồi như ảo giác. Nửa canh giờ trước cô bé còn cùng một ông lão ăn mày tranh giành bánh bao, nửa canh giờ sau đã ngồi trên xe ngựa, tấm nệm dưới mông êm ái tinh xảo, thậm chí còn mềm hơn quần áo mà cô bé mặc thường ngày.
Chợt có một thị nữ bước vào, trong tay là một chậu gỗ đựng nước nóng, quỳ xuống: “Nô tì là Thải Thanh. Công tử sai nô tì tới hầu hạ người rửa mặt. Sau khi vào nước Khâu sẽ có chỗ tắm rửa.”
A Chiêu không quen với việc này, chân tay gượng gạo.
Thải Thanh dùng năm chậu nước rửa sạch mặt và hai tay A Chiêu, đang định kì người cho cô bé thì A Chiêu vội lắc đầu: “Cháu… cháu tự làm được.”
Thải Thanh vâng dạ, để lại một bộ quần áo sạch sẽ rồi khởi khỏi xe. Đến khi A Chiêu thay đồ xong, Thải Thanh thò đầu vào nói: “Công từ mời người qua đó.”
A Chiêu gật đầu.
Sau khi lên xe Vệ Cẩn, trong lòng A Chiêu có chút thấp thỏm, ngồi đối diện Vệ Cẩn, không dám nhúc nhích. Vệ Cẩn đang cầm bút viết gì đó, kể cả sau khi A Chiêu lên xe, Vệ Cẩn vẫn vô cùng chuyên tâm, dường như không nhìn thấy A Chiêu.
A Chiêu vào lúc trời vẫn còn sáng, cô bé ngồi không nhúc nhích, thỉnh thoảng lại lén nhìn Vệ Cẩn. Vệ Cẩn không nói câu nào, cô bé cũng không mở miệng. Hai thầy trò cứ như thế ngồi hết một canh giờ.
Đến khi trời bắt đầu tối dần, Vệ Cẩn ngừng bút, đổ dầu vào chiếc đèn hoa sen bên cạnh. Ngọn đèn dầu từ từ sáng lên.
Vệ Cẩn nhìn về phía A Chiêu, ánh mắt có chút tán thưởng.
Không tệ, biết kiên nhẫn.
Vệ Cẩn nói: “A Chiêu, làm đồ đệ của ta sẽ phải chịu khổ được.”
A Chiêu tròn mắt: “Sư phụ đã nói có bánh bao trắng để ăn mà, có thật không ạ?”
Vệ Cẩn nhíu mày, đứa nhỏ này sao chỉ nhớ tới đồ ăn thế? Nhìn thấy vẻ mặt Vệ Cẩn, A Chiêu co người lại, giọng nhỏ như ruồi kêu: “Sư… sư phụ, A Chiêu nói sai rồi sao?”
Vệ Cẩn thấy bộ dạng A Chiêu cũng cảm thấy mình hơi nghiêm khắc. Trước đây A Chiêu phải trải qua cuộc sống không bao giờ no bụng, đương nhiên sẽ nhớ tới cái ăn. Vệ Cẩn trầm giọng nói: “A Chiêu nhớ rằng, vi sư không nuốt lời.”
A Chiêu gật đầu.
Vệ Cẩn xem xét người A Chiêu, nói: “Đợi sau khi đã ổn định, vi sư nhất định sẽ bồi dưỡng tốt cơ thể cho con. Sau đó, vi sư sẽ dạy chữ cho con.”
A Chiêu lại gật đầu.
Vệ Cẩn hỏi: “Con mấy tuổi? Cha mẹ con đâu?”
A Chiêu nghĩ một lúc rồi nói: “A Chiêu không biết.” Từ khi cô bé bắt đầu hiểu chuyện là đã bắt đầu đi ăn xin, chưa từng ai nói cho cô bé biết tuổi của mình. Chuyện từ lúc trước, cô bé chẳng nhớ chút gì.
Vệ Cẩn hiểu được.
Thế gian này không thiếu cha mẹ không nuôi nổi con, Vệ Cẩn nói: “Không sao, từ nay vi sư chính là người thân của con. Con năm nay chắc là sáu tuổi rồi, nhớ chưa?”
A Chiêu biết điều đáp: “A Chiêu đã nhớ.”
Vệ Cẩn hài lòng nói: “Ta đã giao cho Thải Thanh chuẩn bị cơm nước, giờ đi ăn cơm thôi. Hơn hai ngày nữa là đến được nước Khâu rồi.” A Chiêu xuống xe, Vệ Cẩn nhủ thầm người A Chiêu rất gầy, dường như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay cô bé đi.
Một đứa bé trai cũng không được yếu như thế. [Anh ý tưởng bợn Chiêu là nam:v]
Ba ngày sau, xe ngựa đã tới nước Khâu. Chỗ ở đã sắm sửa đủ, ở trong cũng có một đám nô bộc thị nữ. A Chiêu xuống xe xong thì ngước mắt nhìn Vệ Cẩn. Vệ Cẩn lúc ấy đang cùng Dân Hầu nói chuyện.
Cô bé lẳng lặng đứng chờ một bên.
Lát sau, Vệ Cẩn dừng nói, bảo Tiểu Thanh: “Chuẩn bị nước nóng cho A Chiêu tắm đi.”
Thải Thanh vâng đáp lời.
“A Chiêu công tử, xin hãy đi cùng nô tì.”
A Chiêu bước vào một căn phòng. Thị tì cầm trong tay rất nhiều thứ cô bé không biết, đứng trước tấm bình phong. Đằng sau, sương mù mờ ảo, còn có một mùi hương bay thoang thoảng.
Có thị nữ bước tới quỳ trên mặt đất, “A Chiêu công tử, xin để nô tì hầu hạ người.”
A Chiêu sợ phát run.
Thị tì kia giơ tay định cởi áo A Chiêu, không ngờ vừa mới chạm vào thắt lưng, A Chiêu đã như một con nai bị dọa nhảy cẫng lên: “Đừng… đừng.”
Thị nữ nhìn về phía Thải Thanh.
Suốt dọc đường Thải Thanh hầu hạ A Chiêu, cũng biết tính A Chiêu. Nhưng thùng tắm này cao như vậy, một mình A Chiêu công tử làm sao tắm được. Thải Thanh nhẹ nhàng khuyên: “ A Chiêu công tử, chỉ là tắm thôi mà.”
A Chiêu vẫn lắc đầu.
Thải Thanh nhanh trí, nói: “Nô tì sẽ nhắm mắt lại.”
A Chiêu do dự, Thải Thanh liếc nhìn các thị nữ khác, các nàng cũng đồng thanh nói: “Nô tì sẽ nhắm mắt lại.”
Bấy giờ A Chiêu mới nói: “Cô… mấy cô không được mở mắt nhé!”
Thải Thanh đáp: “Nô tì đã biết.”
Các thị nữ đều buộc vải trắng lên mắt. A Chiêu cởi đồ ra, Thải Thanh ôm A Chiêu vào thùng tắm, các thị nữ khác đứng xung quanh. A Chiêu cảnh giác nhìn các nàng, sợ rằng tấm vải trắng trên mắt sẽ rơi xuống.
Nước nóng vừa phải, A Chiêu ngâm một lúc cảm thấy cả người như rã rời.
Thải Thanh đang dùng khăn khẽ lau cánh tay A Chiêu thì đột nhiên tấm vải trắng trên mắt một thị nữ tuột ra, rơi đúng vào tầm mắt A Chiêu.
A Chiêu rụt người lại trốn vào trong nước.
Thị nữ bị dọa cho sợ, vội vàng nói: “A Chiêu công tử, A Chiêu công tử.”
Những thị nữ khác nghe thấy, tay thử sờ nhưng cũng không thấy người, vội vàng kéo vải trắng xuống. Họ thấy A Chiêu ở trong nước, luống cuống muốn kéo A Chiêu lên. A Chiêu càu nhàu trong lòng, nổi lên trên mặt nước, lưng dí vào vách thùng tắm, nổi giận nói: “Đại gia cô! Nhắm mắt nhắm mắt nhắm mắt!!!!”
Đúng lúc này, Vệ Cẩn đã nói chuyện cùng Dân Hầu xong, muốn tới nhìn xem đồ đệ của mình ra sao, không ngờ vừa bước chân vào đã nghe thấy tiếng hét của A Chiêu: ——– “Đại gia cô!”
Vệ Cẩn đen mặt, vội bước nhanh tới.
Các thị nữ sợ hãi quỳ xuống: “Công tử.”
Vệ Cẩn hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Thải Thanh trả lời. Vệ Cẩn nghe xong thì khoát tay: “Các cô lui ra đi.” Hắn bước tới trước thùng tắm, nhìn A Chiêu co rúm người. A Chiêu mở to đôi mắt dính nước không hề chớp lấy một cái.
Vệ Cẩn nói: “Tuổi con còn nhỏ thì có động chạm nam nữ cũng không sao. Vi sư từ nay không muốn nghe những lời thô tục như vừa nãy con nói nữa.”
A Chiêu gật đầu.
Vệ Cẩn liếc nhìn, xắn tay áo lên, “Vươn tay ra.”
A Chiêu nghe thấy Vệ Cẩn định lau người cho mình, trong lòng thấy sợ hãi định rút tay về. Nhưng Vệ Cẩn nắm chặt lấy cổ tay cô bé, cười dịu dàng nói: “Không sao, ở Thiên Sơn phái vi sư từng nuôi mèo, cũng từng tự tắm cho nó. Nào, tay còn lại.”
Vệ Cẩn còn nói: “Ngày mai vi sư sẽ sai mấy nam bộc tới chăm sóc con hàng ngày.”
A Chiêu lắc đầu mạnh.
Vệ Cẩn nói: “Con không cần?”
A Chiêu nói: “Sư phụ, A Chiêu tự chăm sóc mình là được ạ.”
“Con còn nhỏ sao tự chăm sóc bản thân được? Thân là nam nhi sao lại…” Ánh mắt Vệ Cẩn liếc nhìn, đột nhiên ngây ngẩn người. Nước trong thùng tắm trong suốt, cả người A Chiêu đều nhìn rõ được.
Vải lau người rơi ùm vào trong nước.
Vệ Cẩn nói: “Con… là con gái?”
A Chiêu nói: “Vâng ạ.”
Vệ Cẩn cảm thấy đau khổ.
Hắn từng nuôi mèo con, từng nuôi chim, nhưng cũng đều là đực. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nuôi một đứa bé gái nào. Mới vừa rồi hắn còn muốn để A Chiêu trải nghiệm đắng cay đau khổ, trải qua rồi hơn người được. Nhưng A Chiêu bây giờ lại là một cô bé.
Con gái, hẳn là nên được nuông chiều mới đúng.