Ống kính lại một lần nữa chuyển hướng về nữ chính của chúng ta. Lại nói, Mạch Thu - cònd/đ/l/q/đ buồn ngủ - đến nhà họ Cố, ngã xuống ghế sofa trong phòng khách rồi lại lăn ra ngủ tiếp. Sau khi Phương Mẫn - vợ Cố Lâm – tiễn chồng và Mạch Tử Kiệt đi, trở về thì thấy cảnh này, đầu tiên là ngẩn người một chút, dần dần biết thành thương xót cho bé con.
Bởi vì từ trước tới nay hai nhà Cố - Mạch quan hệ rất tốt, hoàn cảnh nhà họ Mạch Phương Mẫn cũng có biết và tất nhiên là cô rất yêu quý Mạch Thu – vốn được mẹ chăm sóc. Phương Mẫn bế Mạch Thu ngủ say như chết vào giường trong phòng ngủ, đắp chăn cho bé con, kép rèm cửa rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Gần trưa Mạch Thu tỉnh dậy. Cô thoải mái duỗi người một cái, đang định bật dậy như cá chép thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Phương Mẫn đi vào.
"Nào Tiểu Thu, mau dậy ăn cơm trưa nào, đừng để bị đói bụng."
Mạch Thu đang lăn qua lộn lại, đột nhiên bị một giọng nói xa lạ dọa giật mình, không điều chỉnh được nên ngã nhào xuống. Mạch Thu nằm trên đất chôn mặt giữa hai cánh tay, đau đến nỗi không kêu lên được.
Fuck! Lại ngã từ trên giường xuống! Kiếp này bà đây cũng có thù với giường à?? Ném tiền, ném tiền (chỗ này k hiểu lắm, chắc là quẳng tiền để giải xui)!
"Sao vậy tiểu Thu, có phải ngã đau lắm không?"
Phương Mẫn thấy Mạch Thu nằm bất động trên mặt đất, liền vội vàng tới bế Mạch Thu lên, kiểm tra cẩn thận thấy không có sây sát mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ơ. . . cô là. . ."
Mạch Thu nhìn cô gái xa lạ trước mặt, ngập ngừng hỏi.
"Cô là bạn của bad.đ.l.q.đ con. Ba con có việc phải đi nên gửi con ở tạm đây. Sao, ba con không có nói cho con biết à?"
Bấy giờ Mạch Thu mới nhớ tối hôm qua ba có nhắc đến chuyện này. Ba mẹ có chuyện gì chăng? Hay là muốn có thế giới riêng của hai người?
Không nghĩ ra được vì sao, Mạch Thu cũng không tiếp tục lãng phí tế bào não nữa. Cô nói chuyện với Phương Mẫn để lộ ra những chiếc răng bé bằng hạt gạo: "Ba đã nói với con rồi ạ, trong khoảng thời gian này phải quấy rầy cô rồi!"
Xem này xem này, đúng là một bé con lễ phép! Phương Mẫn thầm cảm thán, càng yêu thích Mạch Thu hơn.
Phương Mẫn sửa soạn đơn giản rồi dẫn Mạch Thu vào phòng khách, đặt cô ngồi xuống ghế dựa xong mới vào bếp bưng thức ăn ra.
Mạch Thu nói cám ơn xong mới phát hiện vị quân nhân –lớn tuổi hơn ba mình - ngồi ở vị trí chính trên bàn ăn. Người này mặt chữ quốc (国), mày rậm mắt tam giác, có vẻ vô cùng uy nghiêm. Mạch Thu nghĩ thầm: ừm, mặc dù không đẹp trai bằng ba già nhà mình nhưng phong thái lại mạnh mẽ, chắc hẳn đây là bác Cố rồi.
Nghĩ tới đây, Mạch Thu lập tức ngồi nghiêm chỉnh, vô cùng lễ phép chào hỏi vị ‘chủ nhân gia đình’ này. Cố Lâm từ ái cười cười với Mạch Thu, đúng lúc định nói gì đó thì cửa phòng mở ra, một đứa trẻ tám chín tuổi và một đứa bé sáu bảy tuổi ôm quả bóng rổ đi vào.
Đứa bé nhỏ hơn một chút nhìn có vẻ rất vui, không ngừng liếng thoắng với đứa lớn hơn. Nhưng sau khi Cố Lâm ho hai tiếng liền im bặt, thằng bé như thể một đứa trẻ mắc phải sai lầm vô cùng cung kính nói với Cố Lâm: "Con chào ba."
Đứa trẻ lớn hơn cũng chào: "Con chào bác." Mặc dù giọng nói lễ phép, nhưng không hề kiêu ngạo không hề tự ti, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi phong thái mạnh mẽ của Cố Lâm.
"Ừ, hai đứa làm quen với em gái con chú Mạch trước, sau đó đi rửa tay rồi vào ăn cơm."
Chủ nhà đã lên tiếng, Mạch Thu đành phải thu hồi ánh mắt thèm khát với cao lương mỹ vị trên bàn, đang định nhảy xuống ghế thì đứa bé nhỏ hơn vộng vàng chạy lên ngăn lại, nói: "Không cần xuống đâu, em cứ ngồi đó đi, anh tên là Cố Khôn, em chắc là Mạch Thu rồi. Mẹ anh rất hay nhắc đến em!" Nói xong còn gãi đầu một cách rất đáng yêu.
"Ha ha, chào anh."
Ôi, đúng là một đứa bé ngoan! Hai mắt Mạch Thu sáng lấp lánh. Tiếp đó là dời tầm mắt đến cậu thiếu niên vẫn im lặng. Kết quả của cái nhìn lướt qua này lại làm cho Mạch Thu cảm giác như ‘sét đánh giữa trời quang’, bị đánh thành ngoài khét trong sống, thất thanh hét lên: "Cố Lãng?"
Không sai, người này chính là anh lính mà bạn nhỏ Mạch của chúng ta vẫn mê mẩn ở kiếp trước. Đừng thắc mắc tại sao Mạch Thu có thể nhận ra người này. Đối với thời đại Internet phát triển mạnh mẽ, Mạch Thu không chỉ đào bới được ảnh từ bé đến lớn của anh chàng Cố đẹp trai mà ngay cả đến chuyện bí mật như cái nốt rồi to bằng quả ô mai trên mông người ta cô còn biết nữa là.
"Ah, em biết anh họ à?"
Cố Khôn lại gãi gãi cái đầu đáng yêu của mình.
"Ơ. . ." Mạch Thu hơi luống cuống! Giải thích thế nào giờ, chẳng lẽ phải nói ở kiếp trước Cố Lãng còn nổi tiếng hơn cả Lý Cương* à? (*Nam, Phó Cục Trưởng Cục Công An thành phố Bảo Định, tỉnh Hà Bắc. Nôm na là ông này có đứa con đâm vào người ta xong chả có trách nhiệm, bị cảnh sát dừng lại hỏi thì bảo rằng : bố tôi là Lý Cương. Các bạn lên GG để tìm hiểu rõ hơn, giải thích ra rất dài)
Đang lúc Mạch Thu khó xử thì Phương Mẫn xách nồi cơm điện đi ra, nhìn hai đứa trẻ, nói: "Các con về rồi à, mau đi rửa tay rồi ra ăn cơm."
Cố Khôn không hỏi tới nữa, ngoan ngoãn đến phòng vệ sinh rửa tay. Cố Lãng cười như không cười nhìn Mạch Thu rồi cũng đi theo. Mạch Thu đang thầm cảm thấy may mắn, lại bị cái nhìn của Cố Lãng làm cho sợ run cầm cập.
Bữa cơm trưa kết thúc trong bầu không quái lạ. Lần đầu tiên Mạch Thu – đang vi vu ngoài không gian – biết đến cảm giác "ăn không biết ngon" là gì.
Thật ra tình cảm Mạch Thu dành cho Cố Lãng rất phức tạp. Mặc dù nói đây là nhân vật mà mình say mê nhiều năm, nhưng chẳng qua cũng chỉ coi như thần tượng thôi, chứ chưa bào giờ nghĩ sẽ có ngày gặp mặt thật, hay là cứ dùng cách ‘thân dân’ *như trước. (*明明德-Minh minh đức, 亲民-Thân dân, 止于至善-Chỉ vu chí thiện. Đây là tam cương trong nho giáo, trong đó, cái gọi là ‘tại thân dân-在亲民’ chính là khiến người ta bỏ cái cũ tìm đến cái mới. ‘亲 – thân’ ở đây cùng nghĩa với ‘新 – Tân’; ý là bỏ đi cái cũ, tìm đến cái mới, cái tân tiến )
Nhưng nếu như bởi vậy mà khiến Mạch Thu " không để ý tới những thứ khác " thì Mạch Thu không làm được. Đùa à, kiếp này ông trời đã ưu ái cô như thế, cô mà không biến mình thành bà Cố được quả đúng là cô quá có lỗi với sự ưu ái này!
Vì vậy, trong mấy ngày tiếp theo, Mạch Thu cậy mình còn nhỏ da mặt dày, bắt đầu dốc toàn lực quấy rầy bạn Cố Lãng. Trừ ngủ và đi vệ sinh, Mạch Thu đều tìm kiếm tất cả cơ hội đi theo Cố Lãng, còn phải thỉnh thoảng sùng bái mải móng mắt lấp lánh: "Anh Cố Lãng thật là giỏi!". Buồn nôn . . . .
Bạn nhỏ Cố lại cảm thấy Mạch Thu dính như kẹo kéo dất ra không ra, phiền chết đi được. Kết quả là, Cố Lãng quyết định về nhà sớm hơn dự định, đồng thời cũng dặn dò Cố Khôn không được nói chuyện này cho Mạch Thu biết.
Vì vậy, khi máy bay chở Cố Lãng cất cánh thì Mạch Thu vẫn còn ngủ trên giường không biết Đông Tây Nam Bắc ở đâu. Tỉnh lại mới biết "Cố lang" của mình đã đi rồi, hại nàng làm "Tường Lâm tẩu"* đã hơn nửa ngày. (*đây là nhân vật hư cấu trong truyện ngắn《 chúc phúc 》của Lỗ Tấn. “Tường Lâm” 祥林 được dùng làm tên người, mang ý nghĩa “cát tường như lâm” 吉祥如林, vận mệnh rất tốt. Cho nên, trong xã hội Trung Quốc cũ, không ít người dùng nó. Nhưng, với thím Tường Lâm, từ ý nghĩa mặt chữ, tác giả đã dùng với ý nghĩa ngược lại. Những gì mà thím Tường Lâm gặp phải trong cuộc đời hoàn toàn là những nạn tai, bất tường, chẳng phải “cát tường như lâm”, “vận khí đặc hảo” gì cả. Vì thế, tên gọi “Tường Lâm tẩu” càng phản ánh một cách sâu sắc tính bi kịch của nhân vật và câu chuyện)
Hai ngày sau, Mạch Tử Kiệt và Đinh Ninh trở lại thành phố J, từ đó, những ngày tháng náo lạo của Mạch Thu ở nhà họ Cố coi như là chính thức kết thúc.
Tác giả có lời muốn nói: rốt cuộc thi xong rồi, mặc dù làm sai câu hỏi chính rất là buồn nhưng cứ nghĩ đến chuyện sắp được về nhà là lại thấy sung sướng. Dự tính là hơn 10h sẽ về đến nhà, đến lúc đó sẽ cố gắng hết sức cho ra nhiều chương hơn.
Ống kính lại một lần nữa chuyển hướng về nữ chính của chúng ta. Lại nói, Mạch Thu - cònd/đ/l/q/đ buồn ngủ - đến nhà họ Cố, ngã xuống ghế sofa trong phòng khách rồi lại lăn ra ngủ tiếp. Sau khi Phương Mẫn - vợ Cố Lâm – tiễn chồng và Mạch Tử Kiệt đi, trở về thì thấy cảnh này, đầu tiên là ngẩn người một chút, dần dần biết thành thương xót cho bé con.
Bởi vì từ trước tới nay hai nhà Cố - Mạch quan hệ rất tốt, hoàn cảnh nhà họ Mạch Phương Mẫn cũng có biết và tất nhiên là cô rất yêu quý Mạch Thu – vốn được mẹ chăm sóc. Phương Mẫn bế Mạch Thu ngủ say như chết vào giường trong phòng ngủ, đắp chăn cho bé con, kép rèm cửa rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Gần trưa Mạch Thu tỉnh dậy. Cô thoải mái duỗi người một cái, đang định bật dậy như cá chép thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Phương Mẫn đi vào.
"Nào Tiểu Thu, mau dậy ăn cơm trưa nào, đừng để bị đói bụng."
Mạch Thu đang lăn qua lộn lại, đột nhiên bị một giọng nói xa lạ dọa giật mình, không điều chỉnh được nên ngã nhào xuống. Mạch Thu nằm trên đất chôn mặt giữa hai cánh tay, đau đến nỗi không kêu lên được.
Fuck! Lại ngã từ trên giường xuống! Kiếp này bà đây cũng có thù với giường à?? Ném tiền, ném tiền (chỗ này k hiểu lắm, chắc là quẳng tiền để giải xui)!
"Sao vậy tiểu Thu, có phải ngã đau lắm không?"
Phương Mẫn thấy Mạch Thu nằm bất động trên mặt đất, liền vội vàng tới bế Mạch Thu lên, kiểm tra cẩn thận thấy không có sây sát mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ơ. . . cô là. . ."
Mạch Thu nhìn cô gái xa lạ trước mặt, ngập ngừng hỏi.
"Cô là bạn của bad.đ.l.q.đ con. Ba con có việc phải đi nên gửi con ở tạm đây. Sao, ba con không có nói cho con biết à?"
Bấy giờ Mạch Thu mới nhớ tối hôm qua ba có nhắc đến chuyện này. Ba mẹ có chuyện gì chăng? Hay là muốn có thế giới riêng của hai người?
Không nghĩ ra được vì sao, Mạch Thu cũng không tiếp tục lãng phí tế bào não nữa. Cô nói chuyện với Phương Mẫn để lộ ra những chiếc răng bé bằng hạt gạo: "Ba đã nói với con rồi ạ, trong khoảng thời gian này phải quấy rầy cô rồi!"
Xem này xem này, đúng là một bé con lễ phép! Phương Mẫn thầm cảm thán, càng yêu thích Mạch Thu hơn.
Phương Mẫn sửa soạn đơn giản rồi dẫn Mạch Thu vào phòng khách, đặt cô ngồi xuống ghế dựa xong mới vào bếp bưng thức ăn ra.
Mạch Thu nói cám ơn xong mới phát hiện vị quân nhân –lớn tuổi hơn ba mình - ngồi ở vị trí chính trên bàn ăn. Người này mặt chữ quốc (国), mày rậm mắt tam giác, có vẻ vô cùng uy nghiêm. Mạch Thu nghĩ thầm: ừm, mặc dù không đẹp trai bằng ba già nhà mình nhưng phong thái lại mạnh mẽ, chắc hẳn đây là bác Cố rồi.
Nghĩ tới đây, Mạch Thu lập tức ngồi nghiêm chỉnh, vô cùng lễ phép chào hỏi vị ‘chủ nhân gia đình’ này. Cố Lâm từ ái cười cười với Mạch Thu, đúng lúc định nói gì đó thì cửa phòng mở ra, một đứa trẻ tám chín tuổi và một đứa bé sáu bảy tuổi ôm quả bóng rổ đi vào.
Đứa bé nhỏ hơn một chút nhìn có vẻ rất vui, không ngừng liếng thoắng với đứa lớn hơn. Nhưng sau khi Cố Lâm ho hai tiếng liền im bặt, thằng bé như thể một đứa trẻ mắc phải sai lầm vô cùng cung kính nói với Cố Lâm: "Con chào ba."
Đứa trẻ lớn hơn cũng chào: "Con chào bác." Mặc dù giọng nói lễ phép, nhưng không hề kiêu ngạo không hề tự ti, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi phong thái mạnh mẽ của Cố Lâm.
"Ừ, hai đứa làm quen với em gái con chú Mạch trước, sau đó đi rửa tay rồi vào ăn cơm."
Chủ nhà đã lên tiếng, Mạch Thu đành phải thu hồi ánh mắt thèm khát với cao lương mỹ vị trên bàn, đang định nhảy xuống ghế thì đứa bé nhỏ hơn vộng vàng chạy lên ngăn lại, nói: "Không cần xuống đâu, em cứ ngồi đó đi, anh tên là Cố Khôn, em chắc là Mạch Thu rồi. Mẹ anh rất hay nhắc đến em!" Nói xong còn gãi đầu một cách rất đáng yêu.
"Ha ha, chào anh."
Ôi, đúng là một đứa bé ngoan! Hai mắt Mạch Thu sáng lấp lánh. Tiếp đó là dời tầm mắt đến cậu thiếu niên vẫn im lặng. Kết quả của cái nhìn lướt qua này lại làm cho Mạch Thu cảm giác như ‘sét đánh giữa trời quang’, bị đánh thành ngoài khét trong sống, thất thanh hét lên: "Cố Lãng?"
Không sai, người này chính là anh lính mà bạn nhỏ Mạch của chúng ta vẫn mê mẩn ở kiếp trước. Đừng thắc mắc tại sao Mạch Thu có thể nhận ra người này. Đối với thời đại Internet phát triển mạnh mẽ, Mạch Thu không chỉ đào bới được ảnh từ bé đến lớn của anh chàng Cố đẹp trai mà ngay cả đến chuyện bí mật như cái nốt rồi to bằng quả ô mai trên mông người ta cô còn biết nữa là.
"Ah, em biết anh họ à?"
Cố Khôn lại gãi gãi cái đầu đáng yêu của mình.
"Ơ. . ." Mạch Thu hơi luống cuống! Giải thích thế nào giờ, chẳng lẽ phải nói ở kiếp trước Cố Lãng còn nổi tiếng hơn cả Lý Cương à? (Nam, Phó Cục Trưởng Cục Công An thành phố Bảo Định, tỉnh Hà Bắc. Nôm na là ông này có đứa con đâm vào người ta xong chả có trách nhiệm, bị cảnh sát dừng lại hỏi thì bảo rằng : bố tôi là Lý Cương. Các bạn lên GG để tìm hiểu rõ hơn, giải thích ra rất dài)
Đang lúc Mạch Thu khó xử thì Phương Mẫn xách nồi cơm điện đi ra, nhìn hai đứa trẻ, nói: "Các con về rồi à, mau đi rửa tay rồi ra ăn cơm."
Cố Khôn không hỏi tới nữa, ngoan ngoãn đến phòng vệ sinh rửa tay. Cố Lãng cười như không cười nhìn Mạch Thu rồi cũng đi theo. Mạch Thu đang thầm cảm thấy may mắn, lại bị cái nhìn của Cố Lãng làm cho sợ run cầm cập.
Bữa cơm trưa kết thúc trong bầu không quái lạ. Lần đầu tiên Mạch Thu – đang vi vu ngoài không gian – biết đến cảm giác "ăn không biết ngon" là gì.
Thật ra tình cảm Mạch Thu dành cho Cố Lãng rất phức tạp. Mặc dù nói đây là nhân vật mà mình say mê nhiều năm, nhưng chẳng qua cũng chỉ coi như thần tượng thôi, chứ chưa bào giờ nghĩ sẽ có ngày gặp mặt thật, hay là cứ dùng cách ‘thân dân’ như trước. (明明德-Minh minh đức, 亲民-Thân dân, 止于至善-Chỉ vu chí thiện. Đây là tam cương trong nho giáo, trong đó, cái gọi là ‘tại thân dân-在亲民’ chính là khiến người ta bỏ cái cũ tìm đến cái mới. ‘亲 – thân’ ở đây cùng nghĩa với ‘新 – Tân’; ý là bỏ đi cái cũ, tìm đến cái mới, cái tân tiến )
Nhưng nếu như bởi vậy mà khiến Mạch Thu " không để ý tới những thứ khác " thì Mạch Thu không làm được. Đùa à, kiếp này ông trời đã ưu ái cô như thế, cô mà không biến mình thành bà Cố được quả đúng là cô quá có lỗi với sự ưu ái này!
Vì vậy, trong mấy ngày tiếp theo, Mạch Thu cậy mình còn nhỏ da mặt dày, bắt đầu dốc toàn lực quấy rầy bạn Cố Lãng. Trừ ngủ và đi vệ sinh, Mạch Thu đều tìm kiếm tất cả cơ hội đi theo Cố Lãng, còn phải thỉnh thoảng sùng bái mải móng mắt lấp lánh: "Anh Cố Lãng thật là giỏi!". Buồn nôn . . . .
Bạn nhỏ Cố lại cảm thấy Mạch Thu dính như kẹo kéo dất ra không ra, phiền chết đi được. Kết quả là, Cố Lãng quyết định về nhà sớm hơn dự định, đồng thời cũng dặn dò Cố Khôn không được nói chuyện này cho Mạch Thu biết.
Vì vậy, khi máy bay chở Cố Lãng cất cánh thì Mạch Thu vẫn còn ngủ trên giường không biết Đông Tây Nam Bắc ở đâu. Tỉnh lại mới biết "Cố lang" của mình đã đi rồi, hại nàng làm "Tường Lâm tẩu" đã hơn nửa ngày. (đây là nhân vật hư cấu trong truyện ngắn《 chúc phúc 》của Lỗ Tấn. “Tường Lâm” 祥林 được dùng làm tên người, mang ý nghĩa “cát tường như lâm” 吉祥如林, vận mệnh rất tốt. Cho nên, trong xã hội Trung Quốc cũ, không ít người dùng nó. Nhưng, với thím Tường Lâm, từ ý nghĩa mặt chữ, tác giả đã dùng với ý nghĩa ngược lại. Những gì mà thím Tường Lâm gặp phải trong cuộc đời hoàn toàn là những nạn tai, bất tường, chẳng phải “cát tường như lâm”, “vận khí đặc hảo” gì cả. Vì thế, tên gọi “Tường Lâm tẩu” càng phản ánh một cách sâu sắc tính bi kịch của nhân vật và câu chuyện)
Hai ngày sau, Mạch Tử Kiệt và Đinh Ninh trở lại thành phố J, từ đó, những ngày tháng náo lạo của Mạch Thu ở nhà họ Cố coi như là chính thức kết thúc.
Tác giả có lời muốn nói: rốt cuộc thi xong rồi, mặc dù làm sai câu hỏi chính rất là buồn nhưng cứ nghĩ đến chuyện sắp được về nhà là lại thấy sung sướng. Dự tính là hơn h sẽ về đến nhà, đến lúc đó sẽ cố gắng hết sức cho ra nhiều chương hơn.