(*là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam. Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá" – trích nguồn Wikipedia)
Mạch Thu thẫn thờ đi vào phòng tắm, hai tay chống lên bồn rửa mặt, hít thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên.
Hiện lên trong gương là dáng vẻ bình thường trong quá khứ: tóc tai rối bù, hai mắt thâm quầng vì thức đêm thường xuyên, môi khô khốc, hơn nữa sắc mặt còn tái nhợt. Rất lâu trước đây, cô đã từng duy trì hình tượng này!
Mạch Thu xụ môi, véo phần thịt trên mặt mình. Sau khi kéo ra một nụ cười khó coi, cô liền từ bỏ cầm đồ lên đánh răng rửa mặt. Cô tiến hành các trình tự trong tình trạng vô cảm.
Cô cứ ngây ngẩn vượt qua một ngày, bài tập cũng chỉ hoàn thành một nửa. Xem ra đêm nay phải thức đêm để đẩy nhanh tốc độ rồi.
Mạch Thu chẳng có chút tâm trạng nào, sau lần thứ N mất hồn, cô gập laptop lại, ngã người xuống giường.
Thật sự đã trở lại ư? Cỏ vẻ đúng như vậy! Mạch Thu mệt mỏi cười khổ mấy tiếng. Cô thật sự không biết nên hình dung tâm trạng vào giờ phút này của mình như thế nào, cảm giác như thể Thượng Đế đang đùa giỡn cô một cách độc ác vậy.
Đột nhiên trở lại khi còn bé - không có bất kỳ nguyên nhân và dấu hiệu nào, yêu cầu cô phải đối mặt với mốc khởi điểm không giống trước, sống lại một lần nữa.
Mà cô từ kinh ngạc, kinh hoảng lúc bắt đầu đến dần dần tiếp nhận cuộc sống mới, từ thấp thỏm lúc bắt đầu đến hòa nhập hết mình. . . . .nhưng kết quả thì sao? Khi cô đã hoàn toàn dung nhập vào đó, khi cô đã bỏ ra mọi thứ thì lại được nói cho biết rằng đó chỉ là một giấc mộng mà thôi, sau khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ biến mất. Cái gì thế này? Lừa đảo!
Cô khó chịu lăn lộn trên giường. Thật ra thì cuộc sống kiếp này cũng không phải không tốt. Chờ sau khi Mạch Thu lấy được bằng tiến sỹ rồi cô sẽ có thể ở lại sở nghiên cứu công tác, tiền đồ khẳng định sáng lạn.
Vậy người luôn bên cạnh cô thì sao? Người đàn ông cô yêu một đời lại biến mất vĩnh viễn trong cuộc sống của cô. Nghĩ đến Cố Lãng, trái tim Mạch Thu bỗng thắt chặt lại.
Không ai có thể trải nghiệm cảm giác hiện tại của cô – cái loại cảm giác vốn đã có được nhưng trước giờ nó vẫn chưa thuộc về bạn. Nó còn tàn nhẫn hơn cả khi đánh mất. Cảm giác bất lực cùng cực nhưng không biết làm thế nào.
Không có cảm xúc lên xuống thất thường mà chỉ có trái tim bị khoét mất một lỗ. Trong đầu cô hiện ra gương mặt điển trai, vô cùng dịu dàng và thâm tình nhìn chăm chú vào cô. Trong nháy mắt, loại tình cảm thâm tình chỉ thuộc về cô đó đã tan thành bong bóng.
Nên hình dung tâm trạng này như thế nào đây! Rõ ràng đã quyết định sẽ cùng nhau sống tới già, nhưng trong sinh mệnh của anh không còn có sự góp mặt của cô nữa. Anh còn có thể biết Chu Hiểu Nam, vẫn là anh em tốt với Tống Dụ, thậm chí Tiếu Nhã vẫn là bạn gái đầu tiên của anh, nhưng, nhưng trên hết hoàn toàn không có sự tồn tại của cô. . . . . .
Mắt hơi nóng, hình như có chất lỏng chảy ra. Mạch Thu hít mũi, vùi cả người vào trong chăn. Hiện tại, cô học tiến sỹ ở thành phố B, anh cũng ở thành phố B, bọn họ vẫn hô hấp trong cùng một mảnh trời như trước, nhưng cuối cùng cô vẫn không phải là một phần trong cuộc đời anh, thậm chí ngay cả một chút dấu vết cũng không thể lưu lại.
Qua buổi tối thê thảm, hôm sau Mạch Thu vẫn dậy sớm, hoàn thành bài tập, sau đó . . . . .ăn sáng, tới trường học nghe giảng. Dường như cuộc sống nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, Mạch Thu vùi đầu vào học đầy nghiêm túc một cách khác thường, cố gắng để cho cuộc sống của mình trở nên phong phú hơn.
Nhưng cứ đến khoảng thời gian giải lao ngắn ngủi là trong đầu lại không tự chủ được mà hiện ra đủ loại hình ảnh. Nếu đó chỉ là một giấc mộng, vậy thì tại sao lại chân thực khiến cho người ta đau lòng?
oooooo
Một ngày chủ nhật rảnh rỗi, Mạch Thu bị Khanh Hi cưỡng chế lôi ra ngoài giải sầu. Mặc dù vẻ ngoài Mạch Thu biểu hiện bình tĩnh gần như thành mặt không cảm xúc, nhưng những người xung quanh thân quen với cô đều có thể cảm thấy: có loại không khí cực kỳ ưu thương bao phủ xung quanh cô.
Hết nói nổi chính là: Mạch Thu không hề có biểu hiện hành động khác thường, cuộc sống vẫn tuần hoàn theo khuôn phép cũ, làm cho người ta không thể nào hỏi đến chuyện của cô được chứ đừng nói gì tới an ủi hoặc khai thông. Nhìn đi, đây chính là điểm mạnh mẽ của con người: bất kể ở vào tình huống nào đều có thể thích ứng một cách nhanh chóng. Cứ cho là đau đi thì đã sao, đau rồi lại đau, chung quy rồi sẽ thành thói quen thôi, chẳng phải ư?
Có điều cuối cùng Khanh Hi vẫn không chịu nổi kiểu gần như vô cảm của cô nên mượn cớ cưỡng chế cô ra ngoài, làm phong phú cuộc sống sau buổi học.
"Wey, Tiểu Thu, cậu thấy bộ này thế nào?"
Khanh Hi cầm một cái áo kẻ ca-rô lắc lắc trên tay. Mạch Thu chỉ liếc mắt nhìn, ậm ờ nói một câu: "Ừ. . . .đẹp lắm, thật đó."
Khanh Hi bỏ cái áo xuống, vừa không biết nói sao vừa hơi tức giận nói với Mạch Thu, "Tớ bảo này người chị em. Rốt cuộc dạo này cậu làm sao vậy? Càng ngày càng sa sút, chẳng khác nào cái xác biết đi. Có chuyện gì thì cứ nói đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết, bộ dáng như vậy coi sao được? MN, đúng là làm cho người ta nhìn thấy là phát cáu."
Nhìn dáng vẻ tức giận như muốn xả mình một trận của Khanh Hi, Mạch Thu thật sự vừa xúc động vừa xấu hổ. Cô biết bạn tốt của cô có thể nhìn ra tâm trạng gần đây của cô không bình thường, cũng đều rất lo lắng cho cô. Nhưng cô thật sự không sao mở miệng nói chuyện này được. Cô phải nói như thế nào chứ? Rằng mình bị số mệnh đùa bỡn một trận, rằng mình mơ một giấc mộng dài mười tám năm ư? Mọi người sẽ cho rằng cô bị điên mất.
Mạch Thu lấy lại bình tĩnh, cười cười với Khanh Hi: "Không có gì, qua một thời gian ngắn nữa tớ sẽ điều chỉnh tốt thôi, yên tâm đi!"
Vừa mới dứt lời, nét mặt Mạch Thu liền thay đổi trong nháy mắt. Khanh Hi còn chưa phản ứng kịp, Mạch Thu đã chạy lao ra.
Mạch Thu chen lấn qua một cách khó khăn trong đám người đông đúc, cố gắng muốn đến gần người kia. Bóng dáng ấy Mạch Thu đã sớm ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối sẽ không nhận lầm —Cố Lãng – người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong.
Hình như càng ngày càng nhiều người, mà khoảng cách giữa Mạch Thu và Cố Lãng cũng càng ngày càng xa. Mạch Thu gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, rốt cuộc trước khi anh sắp biến mất khỏi tầm mắt liền gọi thật to tên anh.
Có rất nhiều người quay đầu lại vì tiếng gọi của cô, nhưng Mạch Thu chẳng nhìn thấy bất kỳ thứ gì hết, thế giới của cô chỉ còn lại một người. Cô nhìn chăm chú vào từng cử động của người kia: nhìn anh quay đầu lại, nhìn anh đang tìm kiếm trong đám đông sau đó dừng mắt lại trên mặt cô.
Vào giây phút ánh mắt hai người giao nhau, Mạch Thu cảm thấy trái tim mình như sắp ngừng đập. Nhưng sau một giây, cả người như thể rơi xuống vực thẳm, toàn thân rét run, bởi vì Cố Lãng chỉ đơn giản nhìn cô một cái, nhíu mày, sau đó liền quay đầu đi không chút lưu luyến, hoàn toàn biến mất trong đám người.
Hai tay Mạch Thu bụm mặt, từ từ ngồi xổm xuống đất, khóc rống lên đầy nhếch nhác. Cuối cùng bức tường xây dựng trong nội tâm đã bị biểu tình lạnh nhạt của Cố Lãng làm cho hoàn toàn sụp đổ. Dây thần kinh trong cả cơ thể cô đều phát ra tiếng kêu lớn: chúng đang đứt lìa. Mạch Thu run rẩy ôm chặt thân mình. Cô chỉ cảm thấy như thể có một bàn tay bóp chặt cổ cô, càng ngày hô hấp càng khó khăn. . . . .
oooooo
"Kẽo kẹt" một tiếng, Mạch Thu ngồi dậy từ trên giường, ván giường lắc lắc phát ra tiếng chói tai, có vẻ cực kỳ đột ngột trong màn đêm yên tĩnh.
"Ưmh . . . . Lúa mỳ? Sao vậy?" Giọng nói của Lý Tuyết truyền từ phía giường đối diện đến
"Lúa mỳ?” Sau một lúc không nghe thấy tiếng trả lời, Lý Tuyết lại hỏi thêm lần nữa.
"À, ờ. . . .không có gì đâu."
Mạch Thu ngây ngẩn thật lâu mới vội vàng đáp lời. Lúc mở miệng mới phát hiện ra cổ họng mình cực kỳ khô rát. Sau khi ổn định lại tâm trạng, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình thường, Mạch Thu mới tiếp tục nói: "Mơ thấy ác mộng thôi. Cậu cứ ngủ tiếp đi, đừng lo lắng."
Lý Tuyết mơ màng đáp lời, sau đó tiếng hít thở trở nên đều đặn.
Mạch Thu trợn to hai mắt nằm thẳng đơ trên giường, mượn ánh đèn đường yếu ớt nơi xa nhìn không gian xung quanh, sau đó thở phào một hơi thật dài. Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy khung cảnh mờ mờ nhưng cô cũng có thể khẳng định chắc chắc rằng: đây là ký túc xá của khoa y.
Sau khi lăn qua lộn lại mấy vòng trên giường, Mạch Thu lặng lẽ leo xuống, rót một chén nước rồi uống cạn. Cảm giác sự lạnh lẽo truyền từ thực quản xuống đến dạ dày khiến cả người cô tỉnh táo trong chớp mắt.
Mạch Thu tựa lưng vào ghế ngồi, lúc này mới phát hiện ra áo ngủ trên người đã ướt đẫm mồ hôi. Cô giơ tay lên nhéo mặt mình, cảm giác đau đớn rõ ràng làm cho trái tim - đang trong tình trạng thấp thỏm - đập chậm lại rất nhiều. May mà đây là thế giới thật.
Mạch Thu ngồi một mình bên dưới một lát rồi lại trèo lên giường, lẳng lặng nằm nghiên đối mặt với vách tường, cứ mở to hai mắt cho tới tận khi trời sáng.
Lại một ngày mới đến. Mạch Thu đang đứng trên sân thượng thoa sữa rửa mặt. Lý Tuyết cầm bản chải đánh răng lại gần, dùng cùi chỏ huých huých Mạch Thu: "Wey, Lúa mỳ, tối qua cậu nằm mơ thấy ác mộng rất khủng bố hả, cảm giác như cậu bị dọa sợ chết khiếp ấy!”
"Hả? Cậu cũng mơ thấy ác mộng?" Một trong những bạn cùng phòng mới nghe thấy Lý Tuyết nói thế, lập tức bu lại, "Tớ và Hân Hân ( một người bạn cùng phòng khác của Mạch Thu ) cũng vậy đó. Haizzz, đều là do cái môn giải phẫu kia hại, chính là thi thể tớ giải phẫu ấy, nhảy như cương thi tới chỗ tớ ở trong mơ. Cái bụng thì bị phanh ra, anh ta cứ nhảy nhảy, những thứ nào gan nào phổi. . . .tất cả đều rớt ra bên ngoài luôn! Ụa! Nhớ lại thôi mà tớ đã thấy buồn nôn rồi. . . . "
Cô nàng nói đến độ nước miếng văng tung tóe, mắt nhìn thoáng thấy bộ dáng rối rắm "cậu khẳng định rằng không phải cố ý nói ra để tớ buồn nôn thêm lần nữa đó chứ" của Lý Tuyết mà cười cười có chút xấu hổ: cũng đúng ha, tự nói xong cũng thấy rùng mình. (*chém!!!)
Cô gãi gãi đầu mấy nhát rồi nói sang chuyện khác với Mạch Thu: "Nhưng Lúa mỳ này, sao cậu cũng gặp ác mộng thế? Tớ nhớ rõ ràng lúc ấy cậu còn cực kỳ bình tĩnh mà?"
"Ha, báo ứng thôi!" Mạch Thu còn chưa kịp trả lời, liền bị Lý Tuyết giành nói: "Xem đi, hôm qua cậu ấy vênh váo* biết bao nhiêu, chẳng phải vẫn gặp ác mộng đó thôi. Đây chính là án lệ điển hình nhất: giả tạo là phải bị sét đánh đó. . . . " (*nguyên văn嘚瑟. Ý chỉ làm được chút chuyện chẳng đáng gì hoặc hoàn thành chuyện to bằng hạt vừng mà cũng kiêu căng vênh váo)
Lời còn chưa nói hết, Mạch Thu liền bôi toàn bộ bọt chưa rửa sạch lên mặt Lý Tuyết. Mấy người quậy một lúc mới rửa mặt xong, sau đó vội vã chạy tới phòng học.
Tác giả có lời muốn nói: nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chương kế tiếp sẽ có canh uống nha!!!
(là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam. Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá" – trích nguồn Wikipedia)
Mạch Thu thẫn thờ đi vào phòng tắm, hai tay chống lên bồn rửa mặt, hít thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên.
Hiện lên trong gương là dáng vẻ bình thường trong quá khứ: tóc tai rối bù, hai mắt thâm quầng vì thức đêm thường xuyên, môi khô khốc, hơn nữa sắc mặt còn tái nhợt. Rất lâu trước đây, cô đã từng duy trì hình tượng này!
Mạch Thu xụ môi, véo phần thịt trên mặt mình. Sau khi kéo ra một nụ cười khó coi, cô liền từ bỏ cầm đồ lên đánh răng rửa mặt. Cô tiến hành các trình tự trong tình trạng vô cảm.
Cô cứ ngây ngẩn vượt qua một ngày, bài tập cũng chỉ hoàn thành một nửa. Xem ra đêm nay phải thức đêm để đẩy nhanh tốc độ rồi.
Mạch Thu chẳng có chút tâm trạng nào, sau lần thứ N mất hồn, cô gập laptop lại, ngã người xuống giường.
Thật sự đã trở lại ư? Cỏ vẻ đúng như vậy! Mạch Thu mệt mỏi cười khổ mấy tiếng. Cô thật sự không biết nên hình dung tâm trạng vào giờ phút này của mình như thế nào, cảm giác như thể Thượng Đế đang đùa giỡn cô một cách độc ác vậy.
Đột nhiên trở lại khi còn bé - không có bất kỳ nguyên nhân và dấu hiệu nào, yêu cầu cô phải đối mặt với mốc khởi điểm không giống trước, sống lại một lần nữa.
Mà cô từ kinh ngạc, kinh hoảng lúc bắt đầu đến dần dần tiếp nhận cuộc sống mới, từ thấp thỏm lúc bắt đầu đến hòa nhập hết mình. . . . .nhưng kết quả thì sao? Khi cô đã hoàn toàn dung nhập vào đó, khi cô đã bỏ ra mọi thứ thì lại được nói cho biết rằng đó chỉ là một giấc mộng mà thôi, sau khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ biến mất. Cái gì thế này? Lừa đảo!
Cô khó chịu lăn lộn trên giường. Thật ra thì cuộc sống kiếp này cũng không phải không tốt. Chờ sau khi Mạch Thu lấy được bằng tiến sỹ rồi cô sẽ có thể ở lại sở nghiên cứu công tác, tiền đồ khẳng định sáng lạn.
Vậy người luôn bên cạnh cô thì sao? Người đàn ông cô yêu một đời lại biến mất vĩnh viễn trong cuộc sống của cô. Nghĩ đến Cố Lãng, trái tim Mạch Thu bỗng thắt chặt lại.
Không ai có thể trải nghiệm cảm giác hiện tại của cô – cái loại cảm giác vốn đã có được nhưng trước giờ nó vẫn chưa thuộc về bạn. Nó còn tàn nhẫn hơn cả khi đánh mất. Cảm giác bất lực cùng cực nhưng không biết làm thế nào.
Không có cảm xúc lên xuống thất thường mà chỉ có trái tim bị khoét mất một lỗ. Trong đầu cô hiện ra gương mặt điển trai, vô cùng dịu dàng và thâm tình nhìn chăm chú vào cô. Trong nháy mắt, loại tình cảm thâm tình chỉ thuộc về cô đó đã tan thành bong bóng.
Nên hình dung tâm trạng này như thế nào đây! Rõ ràng đã quyết định sẽ cùng nhau sống tới già, nhưng trong sinh mệnh của anh không còn có sự góp mặt của cô nữa. Anh còn có thể biết Chu Hiểu Nam, vẫn là anh em tốt với Tống Dụ, thậm chí Tiếu Nhã vẫn là bạn gái đầu tiên của anh, nhưng, nhưng trên hết hoàn toàn không có sự tồn tại của cô. . . . . .
Mắt hơi nóng, hình như có chất lỏng chảy ra. Mạch Thu hít mũi, vùi cả người vào trong chăn. Hiện tại, cô học tiến sỹ ở thành phố B, anh cũng ở thành phố B, bọn họ vẫn hô hấp trong cùng một mảnh trời như trước, nhưng cuối cùng cô vẫn không phải là một phần trong cuộc đời anh, thậm chí ngay cả một chút dấu vết cũng không thể lưu lại.
Qua buổi tối thê thảm, hôm sau Mạch Thu vẫn dậy sớm, hoàn thành bài tập, sau đó . . . . .ăn sáng, tới trường học nghe giảng. Dường như cuộc sống nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, Mạch Thu vùi đầu vào học đầy nghiêm túc một cách khác thường, cố gắng để cho cuộc sống của mình trở nên phong phú hơn.
Nhưng cứ đến khoảng thời gian giải lao ngắn ngủi là trong đầu lại không tự chủ được mà hiện ra đủ loại hình ảnh. Nếu đó chỉ là một giấc mộng, vậy thì tại sao lại chân thực khiến cho người ta đau lòng?
oooooo
Một ngày chủ nhật rảnh rỗi, Mạch Thu bị Khanh Hi cưỡng chế lôi ra ngoài giải sầu. Mặc dù vẻ ngoài Mạch Thu biểu hiện bình tĩnh gần như thành mặt không cảm xúc, nhưng những người xung quanh thân quen với cô đều có thể cảm thấy: có loại không khí cực kỳ ưu thương bao phủ xung quanh cô.
Hết nói nổi chính là: Mạch Thu không hề có biểu hiện hành động khác thường, cuộc sống vẫn tuần hoàn theo khuôn phép cũ, làm cho người ta không thể nào hỏi đến chuyện của cô được chứ đừng nói gì tới an ủi hoặc khai thông. Nhìn đi, đây chính là điểm mạnh mẽ của con người: bất kể ở vào tình huống nào đều có thể thích ứng một cách nhanh chóng. Cứ cho là đau đi thì đã sao, đau rồi lại đau, chung quy rồi sẽ thành thói quen thôi, chẳng phải ư?
Có điều cuối cùng Khanh Hi vẫn không chịu nổi kiểu gần như vô cảm của cô nên mượn cớ cưỡng chế cô ra ngoài, làm phong phú cuộc sống sau buổi học.
"Wey, Tiểu Thu, cậu thấy bộ này thế nào?"
Khanh Hi cầm một cái áo kẻ ca-rô lắc lắc trên tay. Mạch Thu chỉ liếc mắt nhìn, ậm ờ nói một câu: "Ừ. . . .đẹp lắm, thật đó."
Khanh Hi bỏ cái áo xuống, vừa không biết nói sao vừa hơi tức giận nói với Mạch Thu, "Tớ bảo này người chị em. Rốt cuộc dạo này cậu làm sao vậy? Càng ngày càng sa sút, chẳng khác nào cái xác biết đi. Có chuyện gì thì cứ nói đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết, bộ dáng như vậy coi sao được? MN, đúng là làm cho người ta nhìn thấy là phát cáu."
Nhìn dáng vẻ tức giận như muốn xả mình một trận của Khanh Hi, Mạch Thu thật sự vừa xúc động vừa xấu hổ. Cô biết bạn tốt của cô có thể nhìn ra tâm trạng gần đây của cô không bình thường, cũng đều rất lo lắng cho cô. Nhưng cô thật sự không sao mở miệng nói chuyện này được. Cô phải nói như thế nào chứ? Rằng mình bị số mệnh đùa bỡn một trận, rằng mình mơ một giấc mộng dài mười tám năm ư? Mọi người sẽ cho rằng cô bị điên mất.
Mạch Thu lấy lại bình tĩnh, cười cười với Khanh Hi: "Không có gì, qua một thời gian ngắn nữa tớ sẽ điều chỉnh tốt thôi, yên tâm đi!"
Vừa mới dứt lời, nét mặt Mạch Thu liền thay đổi trong nháy mắt. Khanh Hi còn chưa phản ứng kịp, Mạch Thu đã chạy lao ra.
Mạch Thu chen lấn qua một cách khó khăn trong đám người đông đúc, cố gắng muốn đến gần người kia. Bóng dáng ấy Mạch Thu đã sớm ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối sẽ không nhận lầm —Cố Lãng – người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong.
Hình như càng ngày càng nhiều người, mà khoảng cách giữa Mạch Thu và Cố Lãng cũng càng ngày càng xa. Mạch Thu gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, rốt cuộc trước khi anh sắp biến mất khỏi tầm mắt liền gọi thật to tên anh.
Có rất nhiều người quay đầu lại vì tiếng gọi của cô, nhưng Mạch Thu chẳng nhìn thấy bất kỳ thứ gì hết, thế giới của cô chỉ còn lại một người. Cô nhìn chăm chú vào từng cử động của người kia: nhìn anh quay đầu lại, nhìn anh đang tìm kiếm trong đám đông sau đó dừng mắt lại trên mặt cô.
Vào giây phút ánh mắt hai người giao nhau, Mạch Thu cảm thấy trái tim mình như sắp ngừng đập. Nhưng sau một giây, cả người như thể rơi xuống vực thẳm, toàn thân rét run, bởi vì Cố Lãng chỉ đơn giản nhìn cô một cái, nhíu mày, sau đó liền quay đầu đi không chút lưu luyến, hoàn toàn biến mất trong đám người.
Hai tay Mạch Thu bụm mặt, từ từ ngồi xổm xuống đất, khóc rống lên đầy nhếch nhác. Cuối cùng bức tường xây dựng trong nội tâm đã bị biểu tình lạnh nhạt của Cố Lãng làm cho hoàn toàn sụp đổ. Dây thần kinh trong cả cơ thể cô đều phát ra tiếng kêu lớn: chúng đang đứt lìa. Mạch Thu run rẩy ôm chặt thân mình. Cô chỉ cảm thấy như thể có một bàn tay bóp chặt cổ cô, càng ngày hô hấp càng khó khăn. . . . .
oooooo
"Kẽo kẹt" một tiếng, Mạch Thu ngồi dậy từ trên giường, ván giường lắc lắc phát ra tiếng chói tai, có vẻ cực kỳ đột ngột trong màn đêm yên tĩnh.
"Ưmh . . . . Lúa mỳ? Sao vậy?" Giọng nói của Lý Tuyết truyền từ phía giường đối diện đến
"Lúa mỳ?” Sau một lúc không nghe thấy tiếng trả lời, Lý Tuyết lại hỏi thêm lần nữa.
"À, ờ. . . .không có gì đâu."
Mạch Thu ngây ngẩn thật lâu mới vội vàng đáp lời. Lúc mở miệng mới phát hiện ra cổ họng mình cực kỳ khô rát. Sau khi ổn định lại tâm trạng, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình thường, Mạch Thu mới tiếp tục nói: "Mơ thấy ác mộng thôi. Cậu cứ ngủ tiếp đi, đừng lo lắng."
Lý Tuyết mơ màng đáp lời, sau đó tiếng hít thở trở nên đều đặn.
Mạch Thu trợn to hai mắt nằm thẳng đơ trên giường, mượn ánh đèn đường yếu ớt nơi xa nhìn không gian xung quanh, sau đó thở phào một hơi thật dài. Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy khung cảnh mờ mờ nhưng cô cũng có thể khẳng định chắc chắc rằng: đây là ký túc xá của khoa y.
Sau khi lăn qua lộn lại mấy vòng trên giường, Mạch Thu lặng lẽ leo xuống, rót một chén nước rồi uống cạn. Cảm giác sự lạnh lẽo truyền từ thực quản xuống đến dạ dày khiến cả người cô tỉnh táo trong chớp mắt.
Mạch Thu tựa lưng vào ghế ngồi, lúc này mới phát hiện ra áo ngủ trên người đã ướt đẫm mồ hôi. Cô giơ tay lên nhéo mặt mình, cảm giác đau đớn rõ ràng làm cho trái tim - đang trong tình trạng thấp thỏm - đập chậm lại rất nhiều. May mà đây là thế giới thật.
Mạch Thu ngồi một mình bên dưới một lát rồi lại trèo lên giường, lẳng lặng nằm nghiên đối mặt với vách tường, cứ mở to hai mắt cho tới tận khi trời sáng.
Lại một ngày mới đến. Mạch Thu đang đứng trên sân thượng thoa sữa rửa mặt. Lý Tuyết cầm bản chải đánh răng lại gần, dùng cùi chỏ huých huých Mạch Thu: "Wey, Lúa mỳ, tối qua cậu nằm mơ thấy ác mộng rất khủng bố hả, cảm giác như cậu bị dọa sợ chết khiếp ấy!”
"Hả? Cậu cũng mơ thấy ác mộng?" Một trong những bạn cùng phòng mới nghe thấy Lý Tuyết nói thế, lập tức bu lại, "Tớ và Hân Hân ( một người bạn cùng phòng khác của Mạch Thu ) cũng vậy đó. Haizzz, đều là do cái môn giải phẫu kia hại, chính là thi thể tớ giải phẫu ấy, nhảy như cương thi tới chỗ tớ ở trong mơ. Cái bụng thì bị phanh ra, anh ta cứ nhảy nhảy, những thứ nào gan nào phổi. . . .tất cả đều rớt ra bên ngoài luôn! Ụa! Nhớ lại thôi mà tớ đã thấy buồn nôn rồi. . . . "
Cô nàng nói đến độ nước miếng văng tung tóe, mắt nhìn thoáng thấy bộ dáng rối rắm "cậu khẳng định rằng không phải cố ý nói ra để tớ buồn nôn thêm lần nữa đó chứ" của Lý Tuyết mà cười cười có chút xấu hổ: cũng đúng ha, tự nói xong cũng thấy rùng mình. (chém!!!)
Cô gãi gãi đầu mấy nhát rồi nói sang chuyện khác với Mạch Thu: "Nhưng Lúa mỳ này, sao cậu cũng gặp ác mộng thế? Tớ nhớ rõ ràng lúc ấy cậu còn cực kỳ bình tĩnh mà?"
"Ha, báo ứng thôi!" Mạch Thu còn chưa kịp trả lời, liền bị Lý Tuyết giành nói: "Xem đi, hôm qua cậu ấy vênh váo biết bao nhiêu, chẳng phải vẫn gặp ác mộng đó thôi. Đây chính là án lệ điển hình nhất: giả tạo là phải bị sét đánh đó. . . . " (nguyên văn嘚瑟. Ý chỉ làm được chút chuyện chẳng đáng gì hoặc hoàn thành chuyện to bằng hạt vừng mà cũng kiêu căng vênh váo)
Lời còn chưa nói hết, Mạch Thu liền bôi toàn bộ bọt chưa rửa sạch lên mặt Lý Tuyết. Mấy người quậy một lúc mới rửa mặt xong, sau đó vội vã chạy tới phòng học.
Tác giả có lời muốn nói: nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chương kế tiếp sẽ có canh uống nha!!!