Mạch Thu tỉnh lại từ trong mộng. Cả đêm ngủ rất ngon. Đã bao lâu mình không được ngủ an ổn như thế này rồi? Cô nhẹ nhàng co người lại trong lòng Cố Lãng, ngửi hương vị chỉ thuộc duy nhất về anh. Mạch Thu thích loại cảm giác này: vào lúc sớm mai yên ả, khi vừa mở mắt ra có thể nhìn thấy đối phương ngay, thân mật hơn bất kỳ hành động nào khác.
Cố Lãng vẫn còn đang ngủ say, Mạch Thu ngẩng đầu lên tỉ mỉ ngắm nhìn dáng vẻ của anh. Đây là lần đầu tiên cô quan sát anh ngủ ở khoảng cách gần như vậy—— lông mi thật dài, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi hồng hồng, ngay cả những đường cong cương nghị trên khuôn mặt cũng dịu đi rất nhiều, toàn thân toát lên vẻ đáng yêu.
"Như dung nhan của thiên sứ khi ngủ", Mạch Thu bị chính câu tổng kết của mình làm cho giật nảy.
Đưa tay xoa nhẹ gương mặt Cố Lãng, nhẹ nhàng vuốt ve quầng thâm mắt nhàn nhạt: công việc bận rộn như vậy, chắc anh cũng không có được mấy ngày ngủ ngon. Ngón tay tiếp tục đi xuống đến cằm Cố Lãng, râu mới mọc ma sát với lòng bàn tay, có cảm giác như bị gai đâm.
"Haizzz. . . . ." Mạch Thu thở dài, "Cố Lãng, nếu như có một ngày sau khi em tỉnh lại tất cả đều đã thay đổi thì em nên làm gì đây? Chỉ còn em nhớ mọi thứ, và trong trí nhớ của anh không còn sự tồn tại của em nữa. Mỗi lần vừa nhắm mắt lại, trong đầu em lại hiện lên khung cảnh trong mơ—— anh đứng trước mặt em, nhưng lại nhìn em như một người xa lạ. Loại cảm giác đó dù một lần thôi nhưng như thể đã đạt tới cực hạn, nếu chuyện đó thực sự xảy ra thì em phải làm sao?"
Dường như buổi sáng là thời điểm khiến sự đề phòng của con người ta yếu nhất. Mạch Thu nói lý nhí, trong giọng nói lại tràn đầy sự bất lực.
Đột nhiên bàn tay lưu luyến trên mặt Cố Lãng bị nắm lấy. Mạch Thu giật mình nhìn về phía khuôn mặt anh, mặc dù mắt vẫn nhắm như cũ nhưng Mạch Thu biết anh đã tỉnh, nếu vậy, anh đã nghe hết tất cả những lời vừa xong?
Cố Lãng nhéo nhẹ lòng bàn tay mềm mại của Mạch Thu, sau đó đưa hai bàn tay cùng dười xuống, cuối cùng dừng lại ở trước ngực, đè chặt lại. Cảm nhận được trái tim đập ổn định và mạnh mẽ, khóe miệng Mạch Thu từ từ cong lên, cuối cùng là cười vui vẻ.
Tất nhiên cô biết hành động này của Cố Lãng biểu đạt cho ý gì —— bất kể xảy ra chuyện gì, trái tim đã trao cho em sẽ không bao giờ thay đổi. Mọi thứ như thể trở nên sáng ngời trong tích tắc. Sao phải rối rắm những chuyện như vậy chứ! Cô có thể khiến anh yêu cô một lần thì sợ gì không làm được lần thứ hai? Cùng lắm thì đánh bất tỉnh xách về nhà là được. Hừ hừ . . . . . anh dám quên, cô liền dám bắt nhốt anh vào chuồng để nuôi!
Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, dường như vẫn còn sớm, Mạch Thu cọ cọ trước ngực Cố Lãng mấy cái, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp giấc nữa. Dù sao cũng là Chủ nhật, lo lắng mất ngủ lâu như vậy, thật vất vả mới nghĩ thông suốt, phải ngủ bù mới đúng.
Cho đến khi tiếng hít thở của Mạch Thu tiếng trở nên đều đều, Cố Lãng mới mở mắt, kéo chăn đắp kín hai người. Máy điều hòa không khí ở nhiệt độ thấp lại mở cả đêm, nếu vào loại thời tiết này mà hai người ôm nhau không bị nóng mới lạ!
Nhẹ nhàng ôm sát người trong ngực vào lòng, hôn lên mái tóc cô, Cố Lãng không khỏi cười khổ: cứ như vậy cả đêm, sự tự chủ của anh đã đạt đến một tầm cao mới. Không phải là không muốn chạm vào cô, mà là không thể. Mặc dù anh tin chắc sau này sẽ nắm tay nhau cả đời, nhưng bây giờ cô mới chỉ gần 20, còn chưa phải lầ một thiếu nữ. Mặc dù với người khác có lẽ không có gì, nhưng dù sao đây vẫn là cô gái mà mình nhìn lớn lên từ nhỏ, nếu thực sự làm loại chuyện đó thì ngay cả anh cũng sẽ cảm thấy mình không bằng cầm thú. . . .
Cố Lãng nhìn gương mặt khi ngủ của Mạch Thu, tròng mắt dần dần thâm thúy: may mà tối qua có cú điện thoại kia, nếu không . . . . .không nói trước được anh thực sự có thể làm ra chuyện gì. Anh nhớ lại hình ảnh Mạch Thu quyến rũ mình -ngây ngô mà quyến rũ, nhưng suy cho cùng cô vẫn sợ hãi, chôn người trong ngực anh khẽ run. Chắc là tại anh đã khiến cho cô lo lắng, nếu không tại sao sau một giấc mơ lại có hành động bất lực như vậy?
Đều là nghiệp chướng do chính anh tạo ra nhưng lại toàn gây đau khổ cho người anh yêu nhất. Nhưng bất kể như thế nào, anh chắc chắn sẽ không buông tay một làn nữa. Lo lắng cũng được, đau lòng cũng được, một ngày nào đó anh sẽ khiến cô đưa tay ra cho anh mà không hề do dự, khiến cô mãi mãi dựa vào anh.
oooooo
Lại một lần nữa tỉnh dậy sau giấc ngủ, Mạch Thu thoải mái hé mắt, không khỏi cảm thán: cuộc sống ấy mà, quả nhiên không có gì gì khiến người ta cảm thấy hạnh phúc hơn so với một giấc ngủ ngon!
Vị trí bên cạnh trống không, xem ra Cố Lãng đã dậy rồi. Mạch Thu ngồi thẳng, thoải mái duỗi người một cái, xem thời gian một chú, hài lòng gật đầu: ừ . . . . mười rưỡi, đúng là một giấc ngủ sâu!
Đột nhiên trong đầu hiện lên một loại hình ảnh, Mạch Thu lập tức trợn to hai mắt: MƯỜI GIỜ RƯỠI! Hình như. . . .ngày hôm qua cô hứa với ‘mẫu thân đại nhân’ là sẽ về ăn cơm?
Sau khi nhớ lại tất cả mọi chuyện, Mạch Thu lập tức hét lên một tiếng, vội vàng bò dậy từ trên giường, tóc rối bù vọt vào phòng khách, sau đó "Bốp" một tiếng đụng vào một lồng ngực cứng rắn. Cố Lãng nghe tiếng chạy tới vội vàng ôm hông của cô, ổn định thân thể đang ngã về phía sau của cô, nhìn Mạch Thu đang đứng giữa ranh rới ‘phát điên’, có chút nghi ngờ hỏi: "Sao vậy? Đây là?"
"A . . . . . làm sao bây giờ làm sao bây giờ, buổi trưa hôm nay em phải đi gặp bạn của mẹ em, nhưng em vẫn chưa chuẩn bị gì cả. . . .hơn nữa ngay cả quần áo cũng đều nhăn nhúm hết rồi, hu hu. . . . em cũng chưa tắm nữa. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"
Mạch Thu nhìn quần áo, ặc. . . .hình như hôm qua cứ vậy ôm ai đó ngủ, chẳng tắm rửa gì, quần áo cũng không thay, cứ như vậy bị giày xéo cả đêm, đã bị nhăm nhúm không còn hình dạng từ lâu.
Cố Lãng thấy dáng vẻ vừa gấp vừa tủi của Mạch Thu nên vội vàng vỗ lưng cô trấn an, "Được rồi, đừng căng thẳng, còn có thời gian mà, chúng ta từ từ làm từng cái một."
"Hic. . . . nhưng quần áo thì sao? Em không thể cứ mặc quần áo nhăn nhúm như thế này mà xuất hiện chứ?" Mạch Thu tiếp tục làm ầm ĩ, cô vẫn luôn có tính cách ẩn: "nổi xung khi thức dậy" - chỉ cần ngay tại lúc đó có việc gì vượt ra ngoài phạm vi kế hoạch là cô sẽ lập tức phát điên.
Biết rõ điểm này nên Cố Lãng chỉ có thể sửa lại mái tóc dài của cô để trấn an, sau đó kéo tay cô vào phòng ngủ, lấy một bộ quần áo mới vẫn còn bọc trong túi nilong từ trong tủ quần áo ra, đưa cho Mạch Thu rồi nói: "Em xem cái này có vừa không."
Mạch Thu nhận lấy, nhanh chóng mở túi, giở quần áo ra. Một chiếc đầm phong cách rất công sở - thiết kế đơn giản nhưng không mất cá tính là phong cách mà Mạch Thu thích nhất từ trước tới giờ. Mạch Thu hài lòng gật đầu rồi ôm chiếc đầm vào ngực nói: "Mua cho em à?"
Cố Lãng im lặng. . . .
"Nhưng . . . .sao anh lại biết mua quần áo cho con gái? Chắc không phải là đồ của con hồ li tinh nào đó quên không cầm đi chứ!" Nét mặt Mạch Thu trở nên dữ tợn trong nháy mắt.
Cố Lãng kinh ngạc nhìn Mạch Thu, sau đó bất đắc dĩ nói: "Nói linh tinh gì vậy, chiếc đầm còn mới, ngay cả mác còn chưa xé kìa. Cũng chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy, cảm thấy rất hợp với em nên liền mua."
Mạch Thu nghe xong cười cười ha ha nói: "Ui cha, không cần nghiêm túc như vậy đâu mà, em chỉ đùa chút thôi. Nhưng . . . ." Mạch Thu chôn nửa khuôn mặt trong quần áo, lộ ra đôi mắt to vô tội: "Chắc anh sẽ không biến thái mà đi mua mấy thứ đồ nội y đầy tình thú đấy chứ. Em sợ đó nha!"
Vừa mới dứt lời, một trận trời đất quay cuồng, bạn Mạch nào đó còn đang trọng trạng thái động kinh đã bị bạn Cố Lãng thẹn quá hóa giận khiêng lên ném vào phòng tắm, sau đó . . . . . đóng cửa . . . .bỏ đi . . . .
Nhìn cửa phòng đóng chặt, sau một hồi sửng sốt Mạch Thu mới len lén bật cười, sau đó cắn y phục ra vẻ thẹn thùng: Chậc chậc. . . . hành động vừa xong thật là khí phách. Người ta chỉ thích kiểu đàn ông vừa mạnh mẽ vừa bá đạo như thế này thôi ~~~
Mạch Thu nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo Cố Lãng chuẩn bị cho cô rồi xoay một vòng trước gương: quả nhiên rất vừa người ! Mạch Thu chau mày: anh chàng nhà cô quả nhiên có cái nhìn tinh tế về phương diện quần áo cho con gái.
Trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, che kín đôi mắt hơi sưng vì ngủ nhiều – đây là bộ trang điểm du lịch mợ út nhà cô mới gửi cho, còn chưa kịp mang về ký túc xá, không ngờ thế mà lại đúng lúc có công dụng.
Đánh xong kem nền, Mạch Thu lại gần gương đang chuẩn bị đánh phấn lên mặt, đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh. Bấy giờ cô mới phát hiện ra, xương quai xanh phía dưới của mình có nhiều dấu hôm mập mờ, mặc dù cổ váy này không thấp, nhưng không chú ý vẫn sẽ để lộ ra ngoài. Nếu như dấu vết này mà bị ‘mẫu thân đại nhân’ - có thể nhìn thấy mọi việc - của cô thấy, cho dù là có thông tình đạt lý đến mấy mình cũng khó thoát khỏi một kiếp chứ đừng nói đến người ba ‘anh minh thần võ’ của cô.
Ngẫm lại đã lâu chưa trải nghiệm qua "nam nữ đánh kết hợp", Mạch Thu không khỏi rùng mình một cái, vội vàng lấy kem che khuyết điểm các loại ra, tỉ mỉ thoa lên trên, cho đến khi không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào tới mới thoáng thở nhẹ một hơi. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hay là lát nữa cứ đi mua một lọ tiêm viêm cho chắc. Loại chuyện như vậy nhất định phải cẩn thận và cẩn thận hơn nữa, mặc dù quả thật giữa bọn họ không có xảy ra chuyện gì, nhưng môt khi loại chuyện như vậy bị nhìn ra, thật đúng là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Tất cả đều đã giải quyết xong, Mạch Thu cười khanh khách đẩy cửa đi ra phòng khách, xoay một vòng trước mặt Cố Lãng, sau đó mở to hai mắt hỏi "Sao? Nhìn có đẹp không?"
Cố Lãng tiến lên trước ôm chặt hông của Mạch Thu, sau khi gặp một cái trên mặt cô, mới nhẹ giọng cười nói: "Đẹp!"
Mạch Thu lau lau chỗ bị hôn, căm giận bất bình nghĩ: chiếm tiện nghi của em, anh đó nha, lại chiếm tiện nghi của em nữa rồi! Lần sau nhất định phải dùng mỹ phẩm kém chất lượng nhất, để anh gặp đầy miệng phấn trắng luôn!
Mặc dù giờ phút này cô nhăn mặt nhíu mày, trừng mắt với Cố Lãng, nhưng khóe miệng lại từ từ mở rộng, bất kỳ ai cũng đều có thể nhìn ra tậm trạng hiện giờ của cô: rất vui vẻ.
Mạch Thu tỉnh lại từ trong mộng. Cả đêm ngủ rất ngon. Đã bao lâu mình không được ngủ an ổn như thế này rồi? Cô nhẹ nhàng co người lại trong lòng Cố Lãng, ngửi hương vị chỉ thuộc duy nhất về anh. Mạch Thu thích loại cảm giác này: vào lúc sớm mai yên ả, khi vừa mở mắt ra có thể nhìn thấy đối phương ngay, thân mật hơn bất kỳ hành động nào khác.
Cố Lãng vẫn còn đang ngủ say, Mạch Thu ngẩng đầu lên tỉ mỉ ngắm nhìn dáng vẻ của anh. Đây là lần đầu tiên cô quan sát anh ngủ ở khoảng cách gần như vậy—— lông mi thật dài, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi hồng hồng, ngay cả những đường cong cương nghị trên khuôn mặt cũng dịu đi rất nhiều, toàn thân toát lên vẻ đáng yêu.
"Như dung nhan của thiên sứ khi ngủ", Mạch Thu bị chính câu tổng kết của mình làm cho giật nảy.
Đưa tay xoa nhẹ gương mặt Cố Lãng, nhẹ nhàng vuốt ve quầng thâm mắt nhàn nhạt: công việc bận rộn như vậy, chắc anh cũng không có được mấy ngày ngủ ngon. Ngón tay tiếp tục đi xuống đến cằm Cố Lãng, râu mới mọc ma sát với lòng bàn tay, có cảm giác như bị gai đâm.
"Haizzz. . . . ." Mạch Thu thở dài, "Cố Lãng, nếu như có một ngày sau khi em tỉnh lại tất cả đều đã thay đổi thì em nên làm gì đây? Chỉ còn em nhớ mọi thứ, và trong trí nhớ của anh không còn sự tồn tại của em nữa. Mỗi lần vừa nhắm mắt lại, trong đầu em lại hiện lên khung cảnh trong mơ—— anh đứng trước mặt em, nhưng lại nhìn em như một người xa lạ. Loại cảm giác đó dù một lần thôi nhưng như thể đã đạt tới cực hạn, nếu chuyện đó thực sự xảy ra thì em phải làm sao?"
Dường như buổi sáng là thời điểm khiến sự đề phòng của con người ta yếu nhất. Mạch Thu nói lý nhí, trong giọng nói lại tràn đầy sự bất lực.
Đột nhiên bàn tay lưu luyến trên mặt Cố Lãng bị nắm lấy. Mạch Thu giật mình nhìn về phía khuôn mặt anh, mặc dù mắt vẫn nhắm như cũ nhưng Mạch Thu biết anh đã tỉnh, nếu vậy, anh đã nghe hết tất cả những lời vừa xong?
Cố Lãng nhéo nhẹ lòng bàn tay mềm mại của Mạch Thu, sau đó đưa hai bàn tay cùng dười xuống, cuối cùng dừng lại ở trước ngực, đè chặt lại. Cảm nhận được trái tim đập ổn định và mạnh mẽ, khóe miệng Mạch Thu từ từ cong lên, cuối cùng là cười vui vẻ.
Tất nhiên cô biết hành động này của Cố Lãng biểu đạt cho ý gì —— bất kể xảy ra chuyện gì, trái tim đã trao cho em sẽ không bao giờ thay đổi. Mọi thứ như thể trở nên sáng ngời trong tích tắc. Sao phải rối rắm những chuyện như vậy chứ! Cô có thể khiến anh yêu cô một lần thì sợ gì không làm được lần thứ hai? Cùng lắm thì đánh bất tỉnh xách về nhà là được. Hừ hừ . . . . . anh dám quên, cô liền dám bắt nhốt anh vào chuồng để nuôi!
Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, dường như vẫn còn sớm, Mạch Thu cọ cọ trước ngực Cố Lãng mấy cái, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp giấc nữa. Dù sao cũng là Chủ nhật, lo lắng mất ngủ lâu như vậy, thật vất vả mới nghĩ thông suốt, phải ngủ bù mới đúng.
Cho đến khi tiếng hít thở của Mạch Thu tiếng trở nên đều đều, Cố Lãng mới mở mắt, kéo chăn đắp kín hai người. Máy điều hòa không khí ở nhiệt độ thấp lại mở cả đêm, nếu vào loại thời tiết này mà hai người ôm nhau không bị nóng mới lạ!
Nhẹ nhàng ôm sát người trong ngực vào lòng, hôn lên mái tóc cô, Cố Lãng không khỏi cười khổ: cứ như vậy cả đêm, sự tự chủ của anh đã đạt đến một tầm cao mới. Không phải là không muốn chạm vào cô, mà là không thể. Mặc dù anh tin chắc sau này sẽ nắm tay nhau cả đời, nhưng bây giờ cô mới chỉ gần , còn chưa phải lầ một thiếu nữ. Mặc dù với người khác có lẽ không có gì, nhưng dù sao đây vẫn là cô gái mà mình nhìn lớn lên từ nhỏ, nếu thực sự làm loại chuyện đó thì ngay cả anh cũng sẽ cảm thấy mình không bằng cầm thú. . . .
Cố Lãng nhìn gương mặt khi ngủ của Mạch Thu, tròng mắt dần dần thâm thúy: may mà tối qua có cú điện thoại kia, nếu không . . . . .không nói trước được anh thực sự có thể làm ra chuyện gì. Anh nhớ lại hình ảnh Mạch Thu quyến rũ mình -ngây ngô mà quyến rũ, nhưng suy cho cùng cô vẫn sợ hãi, chôn người trong ngực anh khẽ run. Chắc là tại anh đã khiến cho cô lo lắng, nếu không tại sao sau một giấc mơ lại có hành động bất lực như vậy?
Đều là nghiệp chướng do chính anh tạo ra nhưng lại toàn gây đau khổ cho người anh yêu nhất. Nhưng bất kể như thế nào, anh chắc chắn sẽ không buông tay một làn nữa. Lo lắng cũng được, đau lòng cũng được, một ngày nào đó anh sẽ khiến cô đưa tay ra cho anh mà không hề do dự, khiến cô mãi mãi dựa vào anh.
oooooo
Lại một lần nữa tỉnh dậy sau giấc ngủ, Mạch Thu thoải mái hé mắt, không khỏi cảm thán: cuộc sống ấy mà, quả nhiên không có gì gì khiến người ta cảm thấy hạnh phúc hơn so với một giấc ngủ ngon!
Vị trí bên cạnh trống không, xem ra Cố Lãng đã dậy rồi. Mạch Thu ngồi thẳng, thoải mái duỗi người một cái, xem thời gian một chú, hài lòng gật đầu: ừ . . . . mười rưỡi, đúng là một giấc ngủ sâu!
Đột nhiên trong đầu hiện lên một loại hình ảnh, Mạch Thu lập tức trợn to hai mắt: MƯỜI GIỜ RƯỠI! Hình như. . . .ngày hôm qua cô hứa với ‘mẫu thân đại nhân’ là sẽ về ăn cơm?
Sau khi nhớ lại tất cả mọi chuyện, Mạch Thu lập tức hét lên một tiếng, vội vàng bò dậy từ trên giường, tóc rối bù vọt vào phòng khách, sau đó "Bốp" một tiếng đụng vào một lồng ngực cứng rắn. Cố Lãng nghe tiếng chạy tới vội vàng ôm hông của cô, ổn định thân thể đang ngã về phía sau của cô, nhìn Mạch Thu đang đứng giữa ranh rới ‘phát điên’, có chút nghi ngờ hỏi: "Sao vậy? Đây là?"
"A . . . . . làm sao bây giờ làm sao bây giờ, buổi trưa hôm nay em phải đi gặp bạn của mẹ em, nhưng em vẫn chưa chuẩn bị gì cả. . . .hơn nữa ngay cả quần áo cũng đều nhăn nhúm hết rồi, hu hu. . . . em cũng chưa tắm nữa. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"
Mạch Thu nhìn quần áo, ặc. . . .hình như hôm qua cứ vậy ôm ai đó ngủ, chẳng tắm rửa gì, quần áo cũng không thay, cứ như vậy bị giày xéo cả đêm, đã bị nhăm nhúm không còn hình dạng từ lâu.
Cố Lãng thấy dáng vẻ vừa gấp vừa tủi của Mạch Thu nên vội vàng vỗ lưng cô trấn an, "Được rồi, đừng căng thẳng, còn có thời gian mà, chúng ta từ từ làm từng cái một."
"Hic. . . . nhưng quần áo thì sao? Em không thể cứ mặc quần áo nhăn nhúm như thế này mà xuất hiện chứ?" Mạch Thu tiếp tục làm ầm ĩ, cô vẫn luôn có tính cách ẩn: "nổi xung khi thức dậy" - chỉ cần ngay tại lúc đó có việc gì vượt ra ngoài phạm vi kế hoạch là cô sẽ lập tức phát điên.
Biết rõ điểm này nên Cố Lãng chỉ có thể sửa lại mái tóc dài của cô để trấn an, sau đó kéo tay cô vào phòng ngủ, lấy một bộ quần áo mới vẫn còn bọc trong túi nilong từ trong tủ quần áo ra, đưa cho Mạch Thu rồi nói: "Em xem cái này có vừa không."
Mạch Thu nhận lấy, nhanh chóng mở túi, giở quần áo ra. Một chiếc đầm phong cách rất công sở - thiết kế đơn giản nhưng không mất cá tính là phong cách mà Mạch Thu thích nhất từ trước tới giờ. Mạch Thu hài lòng gật đầu rồi ôm chiếc đầm vào ngực nói: "Mua cho em à?"
Cố Lãng im lặng. . . .
"Nhưng . . . .sao anh lại biết mua quần áo cho con gái? Chắc không phải là đồ của con hồ li tinh nào đó quên không cầm đi chứ!" Nét mặt Mạch Thu trở nên dữ tợn trong nháy mắt.
Cố Lãng kinh ngạc nhìn Mạch Thu, sau đó bất đắc dĩ nói: "Nói linh tinh gì vậy, chiếc đầm còn mới, ngay cả mác còn chưa xé kìa. Cũng chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy, cảm thấy rất hợp với em nên liền mua."
Mạch Thu nghe xong cười cười ha ha nói: "Ui cha, không cần nghiêm túc như vậy đâu mà, em chỉ đùa chút thôi. Nhưng . . . ." Mạch Thu chôn nửa khuôn mặt trong quần áo, lộ ra đôi mắt to vô tội: "Chắc anh sẽ không biến thái mà đi mua mấy thứ đồ nội y đầy tình thú đấy chứ. Em sợ đó nha!"
Vừa mới dứt lời, một trận trời đất quay cuồng, bạn Mạch nào đó còn đang trọng trạng thái động kinh đã bị bạn Cố Lãng thẹn quá hóa giận khiêng lên ném vào phòng tắm, sau đó . . . . . đóng cửa . . . .bỏ đi . . . .
Nhìn cửa phòng đóng chặt, sau một hồi sửng sốt Mạch Thu mới len lén bật cười, sau đó cắn y phục ra vẻ thẹn thùng: Chậc chậc. . . . hành động vừa xong thật là khí phách. Người ta chỉ thích kiểu đàn ông vừa mạnh mẽ vừa bá đạo như thế này thôi ~~~
Mạch Thu nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo Cố Lãng chuẩn bị cho cô rồi xoay một vòng trước gương: quả nhiên rất vừa người ! Mạch Thu chau mày: anh chàng nhà cô quả nhiên có cái nhìn tinh tế về phương diện quần áo cho con gái.
Trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, che kín đôi mắt hơi sưng vì ngủ nhiều – đây là bộ trang điểm du lịch mợ út nhà cô mới gửi cho, còn chưa kịp mang về ký túc xá, không ngờ thế mà lại đúng lúc có công dụng.
Đánh xong kem nền, Mạch Thu lại gần gương đang chuẩn bị đánh phấn lên mặt, đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh. Bấy giờ cô mới phát hiện ra, xương quai xanh phía dưới của mình có nhiều dấu hôm mập mờ, mặc dù cổ váy này không thấp, nhưng không chú ý vẫn sẽ để lộ ra ngoài. Nếu như dấu vết này mà bị ‘mẫu thân đại nhân’ - có thể nhìn thấy mọi việc - của cô thấy, cho dù là có thông tình đạt lý đến mấy mình cũng khó thoát khỏi một kiếp chứ đừng nói đến người ba ‘anh minh thần võ’ của cô.
Ngẫm lại đã lâu chưa trải nghiệm qua "nam nữ đánh kết hợp", Mạch Thu không khỏi rùng mình một cái, vội vàng lấy kem che khuyết điểm các loại ra, tỉ mỉ thoa lên trên, cho đến khi không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào tới mới thoáng thở nhẹ một hơi. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hay là lát nữa cứ đi mua một lọ tiêm viêm cho chắc. Loại chuyện như vậy nhất định phải cẩn thận và cẩn thận hơn nữa, mặc dù quả thật giữa bọn họ không có xảy ra chuyện gì, nhưng môt khi loại chuyện như vậy bị nhìn ra, thật đúng là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Tất cả đều đã giải quyết xong, Mạch Thu cười khanh khách đẩy cửa đi ra phòng khách, xoay một vòng trước mặt Cố Lãng, sau đó mở to hai mắt hỏi "Sao? Nhìn có đẹp không?"
Cố Lãng tiến lên trước ôm chặt hông của Mạch Thu, sau khi gặp một cái trên mặt cô, mới nhẹ giọng cười nói: "Đẹp!"
Mạch Thu lau lau chỗ bị hôn, căm giận bất bình nghĩ: chiếm tiện nghi của em, anh đó nha, lại chiếm tiện nghi của em nữa rồi! Lần sau nhất định phải dùng mỹ phẩm kém chất lượng nhất, để anh gặp đầy miệng phấn trắng luôn!
Mặc dù giờ phút này cô nhăn mặt nhíu mày, trừng mắt với Cố Lãng, nhưng khóe miệng lại từ từ mở rộng, bất kỳ ai cũng đều có thể nhìn ra tậm trạng hiện giờ của cô: rất vui vẻ.