Cố Lãng lái xe đưa Mạch Thu đi tới địa điểm ăn cơm, bởi vì trên đường lại đi mua thêm một cái áo nên thời gian vốn eo hẹp càng bị rút ngắn hơn. Sau hai lần bị Đinh Ninh điện thúc giục, Mạch Thu mới vội vội vàng vàng chạy tới địa điểm ăn cơm.
Thấy Mạch Thu từ trên xe bước xuống, Đinh Ninh lập tức đi tới, sờ sờ đầu cô có chút oán trách, "Thật là, rõ ràng ngày hôm qua đã nói với con tới sớm một chút rồi, thế nào mà giờ mới đến, để khách chờ như vậy là không tốt đâu!"
Đang nói, Cố Lãng cũng từ trong xe bước ra, lễ phép chào hỏi Đinh Ninh. Đinh Ninh lập tức lộ ra vẻ mặt sáng tỏ, ngầm đáp lại Mạch Thu bằng cái nháy mắt mờ ám. Mạch Thu bật cười: hành động đáng yêu quá, thật là, mẹ cô càng ngày càng trẻ hóa!
"Ôi chao ~ đây không phải là Tiểu Thu ư, quả là nhiều năm không gặp, đã trở thành thiếu nữ rồi!"
Một giọng nói ồn áo truyền từ phía sau Đinh Ninh đến - dB rất cao, mang theo khẩu ngữ đặc trưng của vùng quê - làm cho sắc mặt Mạch Thu lạnh xuống trong nháy mắt.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía người phụ nữ có nụ cười rạng rỡ, còn có một người đàn ông trung niên phát tướng bên cạnh bà ta và một cô gái trẻ vênh váo hống hách. Đầy đủ quá ha!
Mạch Thu không khỏi vỗ trán, bây giờ cô cực kỳ hối hận tối hôm qua do não rơi vài tình trạng đình trệ thời gian ngắn nên không bắt được tin tức quan trọng —— cô Tần đó nha, chị Diệu Diệu . . . . . tại sao cô lại không nghĩ đến một nhà cực phẩm này chứ, nếu không, cô có chết tuyệt đối cũng không tham gia bữa cơm này. Trời mới biết những người này ghê tởm đến cỡ nào.
Mạch Thu vẫn còn nhớ khi mình còn rất bé, ba Mạch đi lính tại thành phố J xa xôi, Đinh Ninh một người dẫn theo Mạch Thu ở trong khu chung cư của người thân làm việc tại bệnh viện. Có thể tưởng tượng ra cuộc sống của một người phụ nữ vừa đi làm vừa dẫn theo một đứa bé khổ cực như thế nào.
Mà cái gia đình này – là hàng xóm của nhà cô, đều là dáng vẻ khinh người ra mặt chứ đừng nói gì đến mấy chuyện giúp đỡ này nọ. Người phụ nữ họ Tần kia thường xuyện chiếm chút lợi ích nhỏ thôi không nói, quá đáng nhất là bà ta rất thích nói trước mặt Đinh Ninh mấy câu ‘không có đàn ông bên cạnh là không tốt’, hoặc là ‘chẳng hiểu nghĩ sao mà lại đi gả cho người làm lính, cuộc sống khổ biết bao’. . . . Mặc dù ngoài mặt Đinh Ninh không hề nói gì nhiều, nhưng khẳng định trong lòng hết sức không dễ chịu. Người ta chỉ tùy ý nói vài câu thôi, cũng không thể đi cãi nhau với người ta chứ?
Người đàn ông trong nhà này họ Điền, là một đầu bếp trong nhà ăn của bệnh viện. Trên người nồng nặc mùi khói và dầu, làm cho người ta cảm giác đây là một ông chú trung niên cực lôi thôi nhếch nhác. Không có tiền đồ gì to lớn, nhưng là người cực kỳ háo sắc, rất thích hưởng tiện nghi của các cô gái trẻ, làm chuyện mập mờ với bác gái đồng nghiệp ngực bự, vì chuyện này mà bà chằn nhà ông ta làm ầm ỹ không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không chừa thói.
Về phần ‘con gái bảo bối’ nhà họ, tính tình càng không dám khen tặng. Vì Mạch Thu nhỏ hơn cô ta mấy tuổi mà không biết đã bị bắt nạt bao nhiêu lần. . . . .
Haizz, thôi thôi, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, hi vọng đây là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt. Mạch Thu không biết kiếp này nhân phẩm của bọn họ sẽ như thế nào, nhưng dù sao cũng là bản tính khó dời, cô cũng không dám hy vọng xa vời kẻ ác có thể hoàn lương. Huống chi, chỉ từ vẻ ngoài đã có thể đã nhìn ra: cười giả tạo đến như vậy chẳng hề thay đổi chút nào so với trong trí nhớ hết!
"Đúng vậy, đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi!"
Người đàn ông họ Điền cũng đi tới, nâng cao tay định vỗ vỗ vai Mạch Thu, nhưng bị Mạch Thu lập tức nhẹ nhàng linh hoạt tránh, dựa sát hơn về phía Cố Lãng, sau đó lạnh nhạt nói: "Cháu chào chú Điền, cô Tần. . . . "
Dừng lại một chút, tầm mắt quét qua phía Điền Diệu Diệu một vòng, mới lại bổ sung một câu: "Chào chị Diệu Diệu." Tuy nói rất không hoan nghênh đám người này, nhưng lễ nghĩa tối thiểu vẫn phải có.
"Ah? Đây là . . . ." Rốt cuộc người phụ nữ kia cũng để ý đến Cố Lãng.
"À, đây là con trai của chiến hữu của Tử Kiệt, là một người ở trong khu."
"Vậy à, quả rất đẹp trai lịch sự !" Bà ta hìn Cố Lãng từ trên xuống dưới một phen, cuối cùng tầm mắt dứng lại trên chiếc xe việt dã đằng sau, mắt nhất thời sáng lên.
Mạch Thu thấy thế âm thầm khinh thường: benz G* – chiếc xe vô cùng bắt mắt của Cố Lãng, chodù không hiểu biết về xe cũng biết giá trị của nó là xa xỉ. Tất nhiên, đây đã coi là gì, thật ra điều khiến cho Mạch Thu cảm thấy khó chịu là ánh mắt nóng bỏng và vẻ mặt đầy ý xuân của Điền Diệu Diệu kìa– cải vẻ như thể đã tìm được con mồi ấy. (*thôi thì k giải thích nhiều, mọi người nhìn xe sẽ rõ, :3)
Thời buổi rối loạn mà, hết cách, ai bảo ngoại hình của Cố Lãng có thể gây ra thị phi chứ!
Nói vài câu đơn giản, Mạch Thu liền kéo Cố Lãng rở về. Còn để cho nhìn nữa cô thực sự không dám đảm bảo bạn Điền Diệu Diệu sẽ không nhào lên. Sao có thể để cho người đàn ông của mình bị người con gái khác nhúng chàm được, dù là YY cũng không thể.
Cố Lãng mơ hồ hiểu ý của Mạch Thu. Anh cưng chiều xoa xoa tóc, ừm. . . thật ra thì nếu như không có mẹ cô ở đây, cô nhất định sẽ hôn lên đôi môi mềm mại của anh, tỏ rõ người nào đó thuộc quyền sở hữu của cô.
Có điều, thấy biểu tình thất vọng của Điền Diệu Diệu khi chiếc xe lướt qua cô ta không chút lưu luyến, trong lòng Mạch Thu thầm dễ chịu.
oooooo
Ăn bữa cơm mà chán phát ốm. Điền Diệu Diệu luôn tìm kiếm tất cả đề tài, muốn từ trong miệng Mạch Thu moi ra tin tức về Cố Lãng. Con nhóc này đúng là cực phẩm! Qua những hành động mới vừa xong là mọi người có thể nhìn ra mối quan hệ giữa cô và Cố Lãng rồi. Chị, CMN, còn hỏi đầy hứng thú như thế là ý gì?
Ậm ậm ừ ừ đánh thái cực phụ họa với cô ta, ngẩng đầu lên liền thấy ông chú Điền tươi cười với cô, lộ ra hàm răng vàng khè, Mạch Thu thầm thấy ghê tởm. Cô thực sự ghét ánh mắt của lão ta khi nhìn cô.
Một bên khác, bà cô Tần vẫn văng nước miếng tung tóe khen con gái nhà mình tốt như thế nào, tiến bộ ra làm sao, cho tới cuối cùng chuyển đến đề tài chính. Tổng kết lại cũng chỉ là muốn Đinh Ninh đưa cô ta đến bệnh viện tương đối tốt ở thành phố B mà thôi.
Ưu tú? Mạch Thu hừ lạnh một tiếng, cũng chỉ tốt nghiệm trường dược thôi, sau khi tốt nghiệp vẫn làm việc ở tiệm thuốc, ngay cả bệnh viện cũng không vào được, giờ mới nhận được chứng chỉ y tá, không biết an phận ở quê nhà mà ngốc đi, lại còn đòi vào thẳng bênh viện thành phố. ĐÚng là trò cươi!
Mặc dù Mạch Thu khinh thường bà ta từ tận đáy lòng, nhưng không thể hiện bất cứ điều gì trên mặt. Dù sao cũng lăn lộn trong cuộc sống này nhiều năm rồi, chút khả năng đó mà không có thì coi đã như uổng công lăn lộn. VỚi cả, xét cho cùng đều là chuyện của người lớn, chẳng liên quan gì đến cô, cần gì ôm đồm nhiều việc vào người.
oooooo
Bữa cơm tiến hành được hơn phân nửa, cuối cùng Mạch Thu không chịu nổi loại không khí này nữa, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lý Tuyết, chính là dùng phương pháp cũ rích: bảo Lý Tuyết gọi điện cho cô.
Hơn 1’ sau, điện thoại di động đúng hẹn vang lên, Mạch Thu giả vờ cười xin lỗi với mọi người, sau đó nhận điện thoại.
"Alo, Tiểu Tuyết à, có chuyện gì không?" Mạch Thu vừa nói, vừa đứng dậy đi ra ngoài.
"Ớ. . . . không phải cậu kêu tớ gọi điện sao?" Lý Tuyết ở đầu bên kia nghi ngờ hỏi.
"Cái gì? Hoạt động buổi chiều xảy ra vấn đề á? Xảy ra chuyện gì thế?" Dừng lại một chút, Mạch Thu cố làm ra vẻ kinh hoảng nói, Lý Tuyết bên kia đã hoàn toàn rơi vào trạng thái im lặng, "À. . . , đúng là chuyện phiền phức, vậy tớ lập tức qua đó, chuyện gì cũng có thể giải quyết hết, đừng quá lo lắng."
Đi thẳng đến nơi cách phòng bao một khoảng xa, sau khi xác định những người kia không nghe được cô nói chuyện, Mạch Thu mới xả giận, "Tớ đi đây, đúng là CMN, khảo nghiệm khả năng diễn xuất mà. . . "
"Này này này, nào tình yêu, bây giờ có thể giải thích xem đã xảy ra chuyện gì mà khiến cậu phải rời đi gấp gáp như vậy?"
"Haizzz, đừng nói nữa, gần đây nhân phẩm quá ‘ tốt ’, gặp phải cực phẩm, lúc về tớ nhất định sẽ kể tình hình cụ thể cho cậu nghe."
"Phụt. . . . " Đầu bên kia truyền đến tiếng cười của Lý Tuyết, "Sao, chẳng lẽ còn cực phẩm hơn La Tam Lam*?" (*La San San. Trong tiếng trung San cũng có nghĩa là 3)
"Điều đó khỏi phải bàn!" Mạch Thu cố làm ra vẻ đau khổ.
Lý Tuyết trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng: "Ừ . . . . nhân phẩm của cậu thật là quá ‘ tốt ’, hay là ngày nào đó bớt chút thời gian đến chùa thắp hương đi, cầu lá xăm chuyển vận cũng được."
Mạch Thu: . . . . . .
Hai người lại nói thêm dăm ba cậu, thấy cũng đã đến lúc nên Mạch Thu chuẩn bị cúp điện thoại.
"Đúng rồi Lúa mỳ, có chuyện suýt chút nữa quên nói cho cậu biết!"
"Hả? Chuyện gì?"
"Chúc mừng cậu lần nữa vinh quang đứng ngôi đầu bảng trong diễn đàn bát quái của trường. Cho tràng pháo tay khích lệ nào!"
Sau khi Mạch Thu nghe xong lập tức vỗ trán, có chút bất đắc dĩ nói với Lý Tuyết: "Trời ạ, không sống nổi qua ngày hôm nay quá. Đừng dông dài nữa người chị em, lần này lại là chuyện gì thế?"
"Ha ha, thì vẫn là Cố đại soái nhà cậu đó thôi, bắt mắt như vậy mà đứng dưới ký túc xá, đám con gái kia không sôi trào mới lạ ấy. A đúng rồi, lại nói cho cậu biết một tin tức tốt: mọi người đã mang chuyện Cố Lãng từng dạy quân sự chúng ta ra tám rồi. Nhào tới huấn luyện viên nha, Lúa mỳ non nớt cực kỳ quyền lực!"
ooo
Cúp điện thoại, Mạch Thu lau mồ hôi: đúng là mệt óc, lúc đó cô làm động tác ấy cứ nghĩ rằng Cố Lãng sẽ không bị người khác nhận ra chứ? Thời buổi dạo này rối ren quá!
Mạch Thu đi tới phòng bao, véo véo cơ mặt cứng ngắc, cố gắng nặn ra vẻ mặt lo lắng sau đó đẩy cửa phòng vào.
"Ngại quá, trường học có chút chuyện gấp, giờ con phải đến đó ngay lập tức!" Nét mặt kia giống đến không tưởng.
"Sao thế, đã xảy ra chuyện gì?" Đinh Ninh quan tâm hỏi.
"Là hoạt động của trường học ạ. Xế chiều hôm nay sẽ phải công diễn rồi, ai biết lại phát sinh sự cố vào đúng lúc này, nếu như không giải quyết tốt thì buổi công chiếu vào buổi chiều có thể bị hủy!"
"Được rồi, vậy con mau đi đi. Có muốn mang chút đồ ăn qua đó ăn không?"
"Không cần đâu ạ!" Mạch Thu vội vàng xua tay.
"Ái chà, trường học bây giờ thật là, dù xảy ra vấn đề gì cũng không thể kêu người ta giữa trưa đến chứ!" Bà cô Tần trách móc.
"Hết cách rồi ạ, hội học sinh vốn rất bận." Mạch Thu nói xong mà mặt không đỏ tim không đập. Cô nói không sai mà, học sinh hội quả thực có rất nhiều việc phải làm và cô cũng không nói mình là nhân sự của hội học sinh.
Mạch Thu cười xin lỗi với mọi người rồi cầm túi xách lên nhanh chóng rời đi.
Lúc đi ngang qua Đinh Ninh, Mạch Thu vẫn còn hô hoán trong lòng —— con xin lỗi mẹ nha, con gái mẹ thực sự không chống đỡ nổi nữa rồi, con tránh trước, mẹ nhất định phải toàn thắng đó nha!
Cố Lãng lái xe đưa Mạch Thu đi tới địa điểm ăn cơm, bởi vì trên đường lại đi mua thêm một cái áo nên thời gian vốn eo hẹp càng bị rút ngắn hơn. Sau hai lần bị Đinh Ninh điện thúc giục, Mạch Thu mới vội vội vàng vàng chạy tới địa điểm ăn cơm.
Thấy Mạch Thu từ trên xe bước xuống, Đinh Ninh lập tức đi tới, sờ sờ đầu cô có chút oán trách, "Thật là, rõ ràng ngày hôm qua đã nói với con tới sớm một chút rồi, thế nào mà giờ mới đến, để khách chờ như vậy là không tốt đâu!"
Đang nói, Cố Lãng cũng từ trong xe bước ra, lễ phép chào hỏi Đinh Ninh. Đinh Ninh lập tức lộ ra vẻ mặt sáng tỏ, ngầm đáp lại Mạch Thu bằng cái nháy mắt mờ ám. Mạch Thu bật cười: hành động đáng yêu quá, thật là, mẹ cô càng ngày càng trẻ hóa!
"Ôi chao ~ đây không phải là Tiểu Thu ư, quả là nhiều năm không gặp, đã trở thành thiếu nữ rồi!"
Một giọng nói ồn áo truyền từ phía sau Đinh Ninh đến - dB rất cao, mang theo khẩu ngữ đặc trưng của vùng quê - làm cho sắc mặt Mạch Thu lạnh xuống trong nháy mắt.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía người phụ nữ có nụ cười rạng rỡ, còn có một người đàn ông trung niên phát tướng bên cạnh bà ta và một cô gái trẻ vênh váo hống hách. Đầy đủ quá ha!
Mạch Thu không khỏi vỗ trán, bây giờ cô cực kỳ hối hận tối hôm qua do não rơi vài tình trạng đình trệ thời gian ngắn nên không bắt được tin tức quan trọng —— cô Tần đó nha, chị Diệu Diệu . . . . . tại sao cô lại không nghĩ đến một nhà cực phẩm này chứ, nếu không, cô có chết tuyệt đối cũng không tham gia bữa cơm này. Trời mới biết những người này ghê tởm đến cỡ nào.
Mạch Thu vẫn còn nhớ khi mình còn rất bé, ba Mạch đi lính tại thành phố J xa xôi, Đinh Ninh một người dẫn theo Mạch Thu ở trong khu chung cư của người thân làm việc tại bệnh viện. Có thể tưởng tượng ra cuộc sống của một người phụ nữ vừa đi làm vừa dẫn theo một đứa bé khổ cực như thế nào.
Mà cái gia đình này – là hàng xóm của nhà cô, đều là dáng vẻ khinh người ra mặt chứ đừng nói gì đến mấy chuyện giúp đỡ này nọ. Người phụ nữ họ Tần kia thường xuyện chiếm chút lợi ích nhỏ thôi không nói, quá đáng nhất là bà ta rất thích nói trước mặt Đinh Ninh mấy câu ‘không có đàn ông bên cạnh là không tốt’, hoặc là ‘chẳng hiểu nghĩ sao mà lại đi gả cho người làm lính, cuộc sống khổ biết bao’. . . . Mặc dù ngoài mặt Đinh Ninh không hề nói gì nhiều, nhưng khẳng định trong lòng hết sức không dễ chịu. Người ta chỉ tùy ý nói vài câu thôi, cũng không thể đi cãi nhau với người ta chứ?
Người đàn ông trong nhà này họ Điền, là một đầu bếp trong nhà ăn của bệnh viện. Trên người nồng nặc mùi khói và dầu, làm cho người ta cảm giác đây là một ông chú trung niên cực lôi thôi nhếch nhác. Không có tiền đồ gì to lớn, nhưng là người cực kỳ háo sắc, rất thích hưởng tiện nghi của các cô gái trẻ, làm chuyện mập mờ với bác gái đồng nghiệp ngực bự, vì chuyện này mà bà chằn nhà ông ta làm ầm ỹ không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không chừa thói.
Về phần ‘con gái bảo bối’ nhà họ, tính tình càng không dám khen tặng. Vì Mạch Thu nhỏ hơn cô ta mấy tuổi mà không biết đã bị bắt nạt bao nhiêu lần. . . . .
Haizz, thôi thôi, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, hi vọng đây là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt. Mạch Thu không biết kiếp này nhân phẩm của bọn họ sẽ như thế nào, nhưng dù sao cũng là bản tính khó dời, cô cũng không dám hy vọng xa vời kẻ ác có thể hoàn lương. Huống chi, chỉ từ vẻ ngoài đã có thể đã nhìn ra: cười giả tạo đến như vậy chẳng hề thay đổi chút nào so với trong trí nhớ hết!
"Đúng vậy, đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi!"
Người đàn ông họ Điền cũng đi tới, nâng cao tay định vỗ vỗ vai Mạch Thu, nhưng bị Mạch Thu lập tức nhẹ nhàng linh hoạt tránh, dựa sát hơn về phía Cố Lãng, sau đó lạnh nhạt nói: "Cháu chào chú Điền, cô Tần. . . . "
Dừng lại một chút, tầm mắt quét qua phía Điền Diệu Diệu một vòng, mới lại bổ sung một câu: "Chào chị Diệu Diệu." Tuy nói rất không hoan nghênh đám người này, nhưng lễ nghĩa tối thiểu vẫn phải có.
"Ah? Đây là . . . ." Rốt cuộc người phụ nữ kia cũng để ý đến Cố Lãng.
"À, đây là con trai của chiến hữu của Tử Kiệt, là một người ở trong khu."
"Vậy à, quả rất đẹp trai lịch sự !" Bà ta hìn Cố Lãng từ trên xuống dưới một phen, cuối cùng tầm mắt dứng lại trên chiếc xe việt dã đằng sau, mắt nhất thời sáng lên.
Mạch Thu thấy thế âm thầm khinh thường: benz G – chiếc xe vô cùng bắt mắt của Cố Lãng, chodù không hiểu biết về xe cũng biết giá trị của nó là xa xỉ. Tất nhiên, đây đã coi là gì, thật ra điều khiến cho Mạch Thu cảm thấy khó chịu là ánh mắt nóng bỏng và vẻ mặt đầy ý xuân của Điền Diệu Diệu kìa– cải vẻ như thể đã tìm được con mồi ấy. (thôi thì k giải thích nhiều, mọi người nhìn xe sẽ rõ, :)
Thời buổi rối loạn mà, hết cách, ai bảo ngoại hình của Cố Lãng có thể gây ra thị phi chứ!
Nói vài câu đơn giản, Mạch Thu liền kéo Cố Lãng rở về. Còn để cho nhìn nữa cô thực sự không dám đảm bảo bạn Điền Diệu Diệu sẽ không nhào lên. Sao có thể để cho người đàn ông của mình bị người con gái khác nhúng chàm được, dù là YY cũng không thể.
Cố Lãng mơ hồ hiểu ý của Mạch Thu. Anh cưng chiều xoa xoa tóc, ừm. . . thật ra thì nếu như không có mẹ cô ở đây, cô nhất định sẽ hôn lên đôi môi mềm mại của anh, tỏ rõ người nào đó thuộc quyền sở hữu của cô.
Có điều, thấy biểu tình thất vọng của Điền Diệu Diệu khi chiếc xe lướt qua cô ta không chút lưu luyến, trong lòng Mạch Thu thầm dễ chịu.
oooooo
Ăn bữa cơm mà chán phát ốm. Điền Diệu Diệu luôn tìm kiếm tất cả đề tài, muốn từ trong miệng Mạch Thu moi ra tin tức về Cố Lãng. Con nhóc này đúng là cực phẩm! Qua những hành động mới vừa xong là mọi người có thể nhìn ra mối quan hệ giữa cô và Cố Lãng rồi. Chị, CMN, còn hỏi đầy hứng thú như thế là ý gì?
Ậm ậm ừ ừ đánh thái cực phụ họa với cô ta, ngẩng đầu lên liền thấy ông chú Điền tươi cười với cô, lộ ra hàm răng vàng khè, Mạch Thu thầm thấy ghê tởm. Cô thực sự ghét ánh mắt của lão ta khi nhìn cô.
Một bên khác, bà cô Tần vẫn văng nước miếng tung tóe khen con gái nhà mình tốt như thế nào, tiến bộ ra làm sao, cho tới cuối cùng chuyển đến đề tài chính. Tổng kết lại cũng chỉ là muốn Đinh Ninh đưa cô ta đến bệnh viện tương đối tốt ở thành phố B mà thôi.
Ưu tú? Mạch Thu hừ lạnh một tiếng, cũng chỉ tốt nghiệm trường dược thôi, sau khi tốt nghiệp vẫn làm việc ở tiệm thuốc, ngay cả bệnh viện cũng không vào được, giờ mới nhận được chứng chỉ y tá, không biết an phận ở quê nhà mà ngốc đi, lại còn đòi vào thẳng bênh viện thành phố. ĐÚng là trò cươi!
Mặc dù Mạch Thu khinh thường bà ta từ tận đáy lòng, nhưng không thể hiện bất cứ điều gì trên mặt. Dù sao cũng lăn lộn trong cuộc sống này nhiều năm rồi, chút khả năng đó mà không có thì coi đã như uổng công lăn lộn. VỚi cả, xét cho cùng đều là chuyện của người lớn, chẳng liên quan gì đến cô, cần gì ôm đồm nhiều việc vào người.
oooooo
Bữa cơm tiến hành được hơn phân nửa, cuối cùng Mạch Thu không chịu nổi loại không khí này nữa, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lý Tuyết, chính là dùng phương pháp cũ rích: bảo Lý Tuyết gọi điện cho cô.
Hơn ’ sau, điện thoại di động đúng hẹn vang lên, Mạch Thu giả vờ cười xin lỗi với mọi người, sau đó nhận điện thoại.
"Alo, Tiểu Tuyết à, có chuyện gì không?" Mạch Thu vừa nói, vừa đứng dậy đi ra ngoài.
"Ớ. . . . không phải cậu kêu tớ gọi điện sao?" Lý Tuyết ở đầu bên kia nghi ngờ hỏi.
"Cái gì? Hoạt động buổi chiều xảy ra vấn đề á? Xảy ra chuyện gì thế?" Dừng lại một chút, Mạch Thu cố làm ra vẻ kinh hoảng nói, Lý Tuyết bên kia đã hoàn toàn rơi vào trạng thái im lặng, "À. . . , đúng là chuyện phiền phức, vậy tớ lập tức qua đó, chuyện gì cũng có thể giải quyết hết, đừng quá lo lắng."
Đi thẳng đến nơi cách phòng bao một khoảng xa, sau khi xác định những người kia không nghe được cô nói chuyện, Mạch Thu mới xả giận, "Tớ đi đây, đúng là CMN, khảo nghiệm khả năng diễn xuất mà. . . "
"Này này này, nào tình yêu, bây giờ có thể giải thích xem đã xảy ra chuyện gì mà khiến cậu phải rời đi gấp gáp như vậy?"
"Haizzz, đừng nói nữa, gần đây nhân phẩm quá ‘ tốt ’, gặp phải cực phẩm, lúc về tớ nhất định sẽ kể tình hình cụ thể cho cậu nghe."
"Phụt. . . . " Đầu bên kia truyền đến tiếng cười của Lý Tuyết, "Sao, chẳng lẽ còn cực phẩm hơn La Tam Lam?" (La San San. Trong tiếng trung San cũng có nghĩa là )
"Điều đó khỏi phải bàn!" Mạch Thu cố làm ra vẻ đau khổ.
Lý Tuyết trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng: "Ừ . . . . nhân phẩm của cậu thật là quá ‘ tốt ’, hay là ngày nào đó bớt chút thời gian đến chùa thắp hương đi, cầu lá xăm chuyển vận cũng được."
Mạch Thu: . . . . . .
Hai người lại nói thêm dăm ba cậu, thấy cũng đã đến lúc nên Mạch Thu chuẩn bị cúp điện thoại.
"Đúng rồi Lúa mỳ, có chuyện suýt chút nữa quên nói cho cậu biết!"
"Hả? Chuyện gì?"
"Chúc mừng cậu lần nữa vinh quang đứng ngôi đầu bảng trong diễn đàn bát quái của trường. Cho tràng pháo tay khích lệ nào!"
Sau khi Mạch Thu nghe xong lập tức vỗ trán, có chút bất đắc dĩ nói với Lý Tuyết: "Trời ạ, không sống nổi qua ngày hôm nay quá. Đừng dông dài nữa người chị em, lần này lại là chuyện gì thế?"
"Ha ha, thì vẫn là Cố đại soái nhà cậu đó thôi, bắt mắt như vậy mà đứng dưới ký túc xá, đám con gái kia không sôi trào mới lạ ấy. A đúng rồi, lại nói cho cậu biết một tin tức tốt: mọi người đã mang chuyện Cố Lãng từng dạy quân sự chúng ta ra tám rồi. Nhào tới huấn luyện viên nha, Lúa mỳ non nớt cực kỳ quyền lực!"
ooo
Cúp điện thoại, Mạch Thu lau mồ hôi: đúng là mệt óc, lúc đó cô làm động tác ấy cứ nghĩ rằng Cố Lãng sẽ không bị người khác nhận ra chứ? Thời buổi dạo này rối ren quá!
Mạch Thu đi tới phòng bao, véo véo cơ mặt cứng ngắc, cố gắng nặn ra vẻ mặt lo lắng sau đó đẩy cửa phòng vào.
"Ngại quá, trường học có chút chuyện gấp, giờ con phải đến đó ngay lập tức!" Nét mặt kia giống đến không tưởng.
"Sao thế, đã xảy ra chuyện gì?" Đinh Ninh quan tâm hỏi.
"Là hoạt động của trường học ạ. Xế chiều hôm nay sẽ phải công diễn rồi, ai biết lại phát sinh sự cố vào đúng lúc này, nếu như không giải quyết tốt thì buổi công chiếu vào buổi chiều có thể bị hủy!"
"Được rồi, vậy con mau đi đi. Có muốn mang chút đồ ăn qua đó ăn không?"
"Không cần đâu ạ!" Mạch Thu vội vàng xua tay.
"Ái chà, trường học bây giờ thật là, dù xảy ra vấn đề gì cũng không thể kêu người ta giữa trưa đến chứ!" Bà cô Tần trách móc.
"Hết cách rồi ạ, hội học sinh vốn rất bận." Mạch Thu nói xong mà mặt không đỏ tim không đập. Cô nói không sai mà, học sinh hội quả thực có rất nhiều việc phải làm và cô cũng không nói mình là nhân sự của hội học sinh.
Mạch Thu cười xin lỗi với mọi người rồi cầm túi xách lên nhanh chóng rời đi.
Lúc đi ngang qua Đinh Ninh, Mạch Thu vẫn còn hô hoán trong lòng —— con xin lỗi mẹ nha, con gái mẹ thực sự không chống đỡ nổi nữa rồi, con tránh trước, mẹ nhất định phải toàn thắng đó nha!