Mạch Thu ở nhà Cố Lãng thêm một lúc mới được anh đưa về nhà mình. Tuần này vốn nên ở lại trường, nhưng Mạch Thu suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định về thăm nhà, đã lâu cô chưa được gặp ba rồi.
Mạch Thu lấy chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa, trong phòng khách trống không, loáng thoáng có tiếng trò chuyện trên lầu hai. Mạch Thu để túi xánh xuống, chân không đi lên cầu thang.
"Vớ vẩn!"
Mới vừa đi tới cầu thang, giọng nói bá đạo của Mạch Tử Kiệt đã truyền từ phòng ra. Mạch Thu ngừng bước, âm lượng lớn đến vậy, ở đây cũng có thể nghe tiếng, vậy thì không cần thiết phải lên trên nữa. Cô cũng không có tự tin đi khiêu chiến sự nhạy bén của người lính.
"Không có tài năng thật sự còn muốn đi cửa sau! Bệnh viện là nơi họ muốn vào là vào sao?"
Mạch Thu nghe xong lời này liền cười haha: quả nhiên là chuyện của Điền Diệu Diệu. Cô chính là vì chuyện này mà về. Nói đúng quá đi ba ơi! Cứ để cho những kẻ kia thích lăn đi đâu thì lăn!
"Em cũng hết cách.Mọi người trước kia đều cùng một đơn vị, còn từng là hàng xóm nữa, người ta có chuyện nhờ em làm sao mà từ chối thẳng thừng được."
"Thế nên em đã đồng ý?"
"Sao có thể chứ, chuyện như vậy em cũng vậy chỉ có thể hỏi giúp chị ta trước thôi, được hay không thì chưa chắc! Nhưng mà nghe ý chị ta, chị ta là muốn lên thẳng thành phố?"
"Lên mẹ chị ta ấy!" Mạch Thu gần như có thể đoán được bộ dạng trừng mi quắc mắt của ba cô, "Đám người này đúng là không biết trời cao đất rộng là gì!"
Hình như đồng chí Mạch Tử Kiệt suy tính một hồi, sau đó nói: "Anh nhớ em trai của lão Viên là viện trưởng bệnh viện Nhân An. Để buổi tối liên lạc với cậu ta chút, xem xem có vị trí nào phù hợp cho con bé kia làm!"
"Chuyện này. . . .làm phiền lão Viên nhà người ta quá!"
"Có gì mà phiền chứ, lần trước cậu ta còn nói với anh bệnh viện này thiếu hộ công mà. Chỉ cho con bé một con đường, còn lại chính là vận mệnh của chính con bé đó."
Mạch Thu chau mày, mặc xác chị ta tới bệnh viện nào, tóm lại đừng đến bệnh viện quân đội là được. Nghĩ tới ánh mắt Điền Diệu Diệu nhìn Cố Lãng mà Mạch Thu đã cảm thấy cực kỳ khó chịu rồi, nói không chừng mục đích thực sự của chị ta khi tới thành phố B chính là tới để câu con rùa vàng !
"Con đứng đó làm gì?"
Suy nghĩ đột nhiên bị cắt đứt, Mạch Thu ngẩng đầu nhìn Mạch Tử Kiệt trước mắt. Cô hơi kinh hãi: tốc độ nhanh thật, cô mất hồn trong chốc lát thôi mà mọi người đã đi ra rồi?
Nhìn khuôn mặt không giận mà uy của Mạch Tử Kiệt, Mạch Thu cũng chỉ ngây ngẩn chốc lát, sau đó liền lập tức nhào vào trong ngực ba làm nũng: "Ba, đã lâu rồi con chưa được gặp ba!"
Mạch Tử Kiệt hơi kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ Mạch Thu sẽ có hành động nhiệt tình như thế. Ba Mạch vốn định từ ái xoa xoa đầu con gái nhưng sau đó lại cảm thấy đó hình như không phù hợp với tác phong của mình nên lập tức nghiêm mặt, đẩy nhẹ Mạch Thu ra.
"Đứng ngay ngắn đứng ngay ngắn, bộ dạng không xương này còn ra thể thống gì nữa!" Nói xong lại nhìn thấy đôi chân trần của Mạch Thu, "Ngay cả giày cũng không đi!"
Mạch Thu cũng không hề tức giận, cười hì hì xỏ đôi dép để ở bên cạnh vào chân. Thời khắc vui vẻ của một gia đình tốt đẹp biết bao!
oooooo
Trở lại trường học - quả nhiên như lời Lý Tuyết nói - nhiều người nhìn cô với nhiều ánh mắt khác nhau. Mạch Thu thờ ơ nhún vai: thể chất của vua trùng sinh rất đặc thù, chính là cứ khiến người ta thích mình. Thôi, chỉ là cung cấp chút chuyện bà tám cho cuộc sống chẳng hề thú vị của bọn họ thôi, cũng chẳng có mấy người thực sự có ý đồ xấu.
"Làm tốt lắm cô nương, rốt cuộc mọi người đều biết rằng em rất dũng mãnh rồi!"
Một bàn tay chụp lên vai Mạch Thu, Mạch Thu quay đầu thấy rõ người tới, lên tiếng cười chào: "Chào buổi sáng chị Văn, buổi công diễn ngày thứ bảy thế nào rồi ạ, mọi chuyện đều thuận lợi chứ ạ?" Đột nhiên nhớ đến lý đo hôm đó mình sử dụng để rời đi hình như đã chẳng may rủa xấu nên cô cảm thấy có lỗi le lưỡi một cái.
Uông Văn Thuyên – người có tên không giống với tên của những cô gái hiện đại hiện đang đảm nhận chức hội trưởng hội sinh viên của trường. Ở một phương diện nào đó, hai nhà cũng coi như là có quen biết, trước đây Mạch Thu đã biết chị.
Trong thành phố phồn hoa, chưa bao giờ thiếu những cậu ấm cô chiêu có tiền có thế, nhưng không thể nghi ngờ rằng Uông Văn Thuyên là một người mà Mạch Thu hết sức bội phục. Chị xứng đáng có được như hiện tại.
"Coi như thuận lợi . . . ." Uông Văn Thuyên nhíu mày, "Nói đến đây, sao hôm đó em không tới? Phải nói là chị không hài lòng nhất chính là hóa trang sân khấu, bị lũ quỷ nhỏ kia trang điểm cho chẳng khác nào tử thi."
Thời điểm mới bắt đầu chiêu mộ người mới, Uông Văn Thuyên đã nhìn trúng Mạch Thu rồi, chỉ tiếc người nào đó quá lười nên cuối cùng vẫn không thỏa hiệp, nhưng Mạch Thu vẫn thường bị chị kéo đi xem luyện tập hoạt động của các chị: diễn tập và công diễn - bởi vì cô có thể trang điểm thành công nhất, tạo nên hiệu quả tốt nhất.
Người có tài luôn được hoan nghênh, hơn nữa tính cách của Mạch Thu rất tốt, có mối quan hệ tương đối tốt với đa số thành viên trong hội học sinh.
"Này nhóc, chiêu tân của học kỳ sau, tiếp tục cố gắng nha, ánh mắt của em luôn đặc biết chuẩn xác khiến người ta phải ghen tỵ. Em biết đó, chị cần người tài, là nhân tài chân chính!"
Cô lắc đầu một cách bất đắc dĩ: người này sự dụng cô không hề keo kiệt chút nào.
Nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của Mạch Thu, Uông Văn Thuyên vô cùng thích thú vỗ vai cô. Hiển nhiên, chị hết sức đánh giá cao cô bé trước mặt này, biết làm thế nào để che dấu tài năng nhưng không hề để nó bị mai một, đạm nhiên mà thông tuệ. Không thể nghi ngờ rằng kiểu người như vậy chính là cao thủ trong xã giao, chỉ cần cô bé này muốn, tuyệt đối có thể vui đùa thuận buồm xuôi gió, nhưng buồn thay: ý chí của người ta không ở chỗ này.
Cô gái nhỏ ôm ấp tình cảm – tổng kết của Uông Minh Thuyên. Trên thực tế cũng không có gì không tốt, có một bờ vai có thể dựa vào thì ai lại muốn nhọc công đi giao thiệp với nhiều kiểu người chứ. Trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt bất cần đời rất muốn ăn đòn, Uông Minh Thuyên đột nhiên xiết chặt nắm tay: mặc dù bây giờ cấp số của anh cao hơn, nhưng có một ngày cô sẽ đánh cho răng anh rơi đầy đất!
"A, nhìn kìa, đây không phải là Mạch Thu sao!"
Giọng nói chanh chua và không tốt lành gì khiến Mạch Thu không khỏi dừng bước lại, cau mày nhìn nghiêng về phía người tới —— La San San. Vẻ mặt khiêu khích đúng là làm cho người ta thấy ghét, trận thế này là đến để bới móc? Nếu quả đúng như vậy, cậu ta quả thật không biết thời thế.
La San San đến gần Mạch Thu, hai tay khoanh trước ngực, "Không ngờ đó nha, trường chúng ta đúng là ngọa hổ tàng long, chỉ có mấy tuần lễ ngắn ngủi mà đã có thể quyến rũ người ta, giỏi quá đi!"
Mạch Thu chau mày: được rồi cô sai rồi, ấy thế mà trên cái thế giới này thật sự đứa ngu* đến thế, xung đột chính diện với người khác, cũng không đi áng chừng xem mình có bao nhiêu khả năng. Mạch Thu rất nghi ngờ không biết là cảm giác ưu việt không giải thích nổi của cô nàng này từ đâu mà có, hay là. . . . . những người kém hiểu biết thường rất hay phách lối? (*二货. Ý là mắng người khác ngu ngốc)
Nhưng Mạch Thu là quả hồng mềm chắc? Tất nhiên không phải rồi, người khác ngồi lên đầu bạn rồi mà còn không lên tiếng? Nhưng cô sẽ cho cô ta một cơ hội cuối cùng, từ trước đến giờ người thông minh đều biết khó mà lui. Nhìn đi, cô hòa ái dễ gần đến dường nào.
Hơi híp mắt lại, "La San San, cậu chọc tôi đã không phải lần một lần hai rồi, tôi nể tình bạn học không muốn so đo với cậu, nhưng đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu: vênh váo không phải là một thói quen tốt đâu."
"Ha, sao hả, có chỗ dựa thì ngon sao? Nhìn bộ dạng này của cậu đi, chắc là đi ra từ nhà anh ta chứ gì! Hay là. . . .từ trên giường anh ta xuống?"
La San San biết mình nói có chút không suy nghĩ, nhưng cô cực khó chịu với Mạch Thu. Quần áo thời trang, mỹ phẩm đắt đỏ, cùng lắm cậu ta có người thân giàu có thôi, có gì đáng khoe chứ! Cô phải cố gắng rất lâu nhưng vẫn không giành được học bổng toàn phần của trường nhưng cậu ta lại dễ dàng giành được. Cô biết cậu ta và hội sinh viên trường có quan hệ rất tốt, mặc dù cậu ta cũng không phải một thành viên trong đó, nhưng lại giành được hảo cảm của nhiều người. Còn cô thì sao? Chăm chỉ khổ sở làm nhiều việc ở hội học sinh như vậy nhưng ngay cả một chức phó bộ cũng không được làm.
Thậm chí ngay cả bạn trai của cậu ta cũng ưu tú hơn Chu Ngụy không biết gấp bao nhiêu lần! Chính tại ngày hôm qua, lúc hai người bọn họ ăn cơm tình cờ gặp được mẹ của Chu Ngụy—— một người phụ nữ duyên dáng sang trọng. Cô vĩnh viễn sẽ không sẽ quên giọng điệu và ánh mắt nhìn cô của người đó khinh bỉ tới mức nào. Mà Chu Ngụy ở bên cạnh lại giương mắt nhìn cô - không thể chịu nổi - một cách thờ ơ. . .
Tại sao! Tại sao Mạch Thu dễ dàng có được thứ mà mình phải vất vả cố gắng mà vẫn không có được? Trừ kinh tế gia đình khá giả, cậu ta còn giỏi hơn cô ở điểm nào ( dĩ nhiên . . . có rất nhiều! Mạch Thu hừ mũi )?
Những lời đó khiến sắc mặt Mạch Thu lạnh xuống trong nháy mắt. Phải chăng cô nên vỗ tay khích lệ, rốt cuộc đứa ngu này đã không phụ sự mong đợi của mọi người mà nói ra những lời đó? Tiếp theo nên như thế nào đây, tặng cho cậu ta một cái tát? Hay cứ cho một cái tát vậy?
"Chát!", kèm theo tiếng kinh hô của người chung quanh, một cái tát vang dội đáp xuống mặt của La San San.
Mạch Thu cũng ngây người hồi lâu. Cái tát đó không phải là của cô à nha, mà là. . . .của Uông Văn Thuyên đứng bên cạnh cô. Cô thực sự không nghĩ rằng Uông Văn Thuyên sẽ ra tay đánh người. Hiển nhiên là người nào đó vận đen, đến gây sự đúng lúc tâm trạng của đại tiểu thư Uông không tốt.
Nhìn má trái của La San San nhanh chóng sưng lên, Mạch Thu thầm tặc lưỡi không dứt: cái tát kia hạ xuống liền đánh thành hủy hoại dung nhan luôn. Không hổ là người từng luyện qua tán thủ*. Quả thật khiến người xem mở rộng tầm mắt! (*một môn võ chiến đấu tự do tay không ra đời từ TQ. Túm lại mọi người cứ hiểu nó là ‘võ’)
Hả hê không? Mạch Thu đang rất hả hê.
"Cậu! . . ."
La San San ôm má trái căm tức nhìn bàn tay của người tát mình. Khi nhìn rõ khuôn mặt của đối phương thì khí thế nhất thời xuống thấp. Mạch Thu thu tất cả động tác vào mắt, bật cười một tiếng: còn biết Uông Văn Thuyên là người mà cậu ta không động vào nổi cơ đấy. Xem ra đứa ngu này vẫn còn có thể cứu chữa.
Nghĩ ra thì bối cảnh của mình đâu có kém. Quả nhiên, do cô quá vô danh ư? Mạch Thu lại một lần bi thưởng ngửa mặt 45o ngắm trời cao ( thanh niên ngu ngốc có thể thử ngửa mặt 90o ngắm trời thử xem).
Uông Văn Thuyên kéo Mạch Thu đi, lúc đi ngang qua Lan San San thì dừng bước lại, dùng âm lượng chỉ có ba người mới nghe thấy nói một câu: "Muốn tung tin đồn thì cũng phải chọn đối tượng. Nhất thời lỡ miệng là phải trả giá lớn lắm đấy."
Không thèm để ý tới nét mặt La San San, Uông Văn Thuyên kéo Mạch Thu đi không quay đầu lại.
oooooo
Chuyện xảy ra vào buổi sáng nhanh chóng được lan truyền trong trường học. Sau khi Lý Tuyết nghe xong, quăng sách nói nhất định phải tìm La San San tính sổ, nhưng một lần nữa lại bị Mạch Thu ngăn lại.
"Cậu làm gì thế? Lần nào tớ muốn đi dạy dỗ con ngu kia cậu lại ngăn tớ, chẳng lẽ cậu sợ nó sao?"
"Được rồi được rồi, xin bớt giận và bình tĩnh một chút, chuyện như vậy không cần cậu ra tay, chờ xem kịch vui đi!"
Kịch vui? Có thể có kịch vui gì? Nhìn biểu tình cao thâm khó lường của Mạch Thu, nhưng Lý Tuyết vẫn là bình tĩnh lại - mặc dù tràn đầy nghi ngờ.
Mạch Thu ở nhà Cố Lãng thêm một lúc mới được anh đưa về nhà mình. Tuần này vốn nên ở lại trường, nhưng Mạch Thu suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định về thăm nhà, đã lâu cô chưa được gặp ba rồi.
Mạch Thu lấy chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa, trong phòng khách trống không, loáng thoáng có tiếng trò chuyện trên lầu hai. Mạch Thu để túi xánh xuống, chân không đi lên cầu thang.
"Vớ vẩn!"
Mới vừa đi tới cầu thang, giọng nói bá đạo của Mạch Tử Kiệt đã truyền từ phòng ra. Mạch Thu ngừng bước, âm lượng lớn đến vậy, ở đây cũng có thể nghe tiếng, vậy thì không cần thiết phải lên trên nữa. Cô cũng không có tự tin đi khiêu chiến sự nhạy bén của người lính.
"Không có tài năng thật sự còn muốn đi cửa sau! Bệnh viện là nơi họ muốn vào là vào sao?"
Mạch Thu nghe xong lời này liền cười haha: quả nhiên là chuyện của Điền Diệu Diệu. Cô chính là vì chuyện này mà về. Nói đúng quá đi ba ơi! Cứ để cho những kẻ kia thích lăn đi đâu thì lăn!
"Em cũng hết cách.Mọi người trước kia đều cùng một đơn vị, còn từng là hàng xóm nữa, người ta có chuyện nhờ em làm sao mà từ chối thẳng thừng được."
"Thế nên em đã đồng ý?"
"Sao có thể chứ, chuyện như vậy em cũng vậy chỉ có thể hỏi giúp chị ta trước thôi, được hay không thì chưa chắc! Nhưng mà nghe ý chị ta, chị ta là muốn lên thẳng thành phố?"
"Lên mẹ chị ta ấy!" Mạch Thu gần như có thể đoán được bộ dạng trừng mi quắc mắt của ba cô, "Đám người này đúng là không biết trời cao đất rộng là gì!"
Hình như đồng chí Mạch Tử Kiệt suy tính một hồi, sau đó nói: "Anh nhớ em trai của lão Viên là viện trưởng bệnh viện Nhân An. Để buổi tối liên lạc với cậu ta chút, xem xem có vị trí nào phù hợp cho con bé kia làm!"
"Chuyện này. . . .làm phiền lão Viên nhà người ta quá!"
"Có gì mà phiền chứ, lần trước cậu ta còn nói với anh bệnh viện này thiếu hộ công mà. Chỉ cho con bé một con đường, còn lại chính là vận mệnh của chính con bé đó."
Mạch Thu chau mày, mặc xác chị ta tới bệnh viện nào, tóm lại đừng đến bệnh viện quân đội là được. Nghĩ tới ánh mắt Điền Diệu Diệu nhìn Cố Lãng mà Mạch Thu đã cảm thấy cực kỳ khó chịu rồi, nói không chừng mục đích thực sự của chị ta khi tới thành phố B chính là tới để câu con rùa vàng !
"Con đứng đó làm gì?"
Suy nghĩ đột nhiên bị cắt đứt, Mạch Thu ngẩng đầu nhìn Mạch Tử Kiệt trước mắt. Cô hơi kinh hãi: tốc độ nhanh thật, cô mất hồn trong chốc lát thôi mà mọi người đã đi ra rồi?
Nhìn khuôn mặt không giận mà uy của Mạch Tử Kiệt, Mạch Thu cũng chỉ ngây ngẩn chốc lát, sau đó liền lập tức nhào vào trong ngực ba làm nũng: "Ba, đã lâu rồi con chưa được gặp ba!"
Mạch Tử Kiệt hơi kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ Mạch Thu sẽ có hành động nhiệt tình như thế. Ba Mạch vốn định từ ái xoa xoa đầu con gái nhưng sau đó lại cảm thấy đó hình như không phù hợp với tác phong của mình nên lập tức nghiêm mặt, đẩy nhẹ Mạch Thu ra.
"Đứng ngay ngắn đứng ngay ngắn, bộ dạng không xương này còn ra thể thống gì nữa!" Nói xong lại nhìn thấy đôi chân trần của Mạch Thu, "Ngay cả giày cũng không đi!"
Mạch Thu cũng không hề tức giận, cười hì hì xỏ đôi dép để ở bên cạnh vào chân. Thời khắc vui vẻ của một gia đình tốt đẹp biết bao!
oooooo
Trở lại trường học - quả nhiên như lời Lý Tuyết nói - nhiều người nhìn cô với nhiều ánh mắt khác nhau. Mạch Thu thờ ơ nhún vai: thể chất của vua trùng sinh rất đặc thù, chính là cứ khiến người ta thích mình. Thôi, chỉ là cung cấp chút chuyện bà tám cho cuộc sống chẳng hề thú vị của bọn họ thôi, cũng chẳng có mấy người thực sự có ý đồ xấu.
"Làm tốt lắm cô nương, rốt cuộc mọi người đều biết rằng em rất dũng mãnh rồi!"
Một bàn tay chụp lên vai Mạch Thu, Mạch Thu quay đầu thấy rõ người tới, lên tiếng cười chào: "Chào buổi sáng chị Văn, buổi công diễn ngày thứ bảy thế nào rồi ạ, mọi chuyện đều thuận lợi chứ ạ?" Đột nhiên nhớ đến lý đo hôm đó mình sử dụng để rời đi hình như đã chẳng may rủa xấu nên cô cảm thấy có lỗi le lưỡi một cái.
Uông Văn Thuyên – người có tên không giống với tên của những cô gái hiện đại hiện đang đảm nhận chức hội trưởng hội sinh viên của trường. Ở một phương diện nào đó, hai nhà cũng coi như là có quen biết, trước đây Mạch Thu đã biết chị.
Trong thành phố phồn hoa, chưa bao giờ thiếu những cậu ấm cô chiêu có tiền có thế, nhưng không thể nghi ngờ rằng Uông Văn Thuyên là một người mà Mạch Thu hết sức bội phục. Chị xứng đáng có được như hiện tại.
"Coi như thuận lợi . . . ." Uông Văn Thuyên nhíu mày, "Nói đến đây, sao hôm đó em không tới? Phải nói là chị không hài lòng nhất chính là hóa trang sân khấu, bị lũ quỷ nhỏ kia trang điểm cho chẳng khác nào tử thi."
Thời điểm mới bắt đầu chiêu mộ người mới, Uông Văn Thuyên đã nhìn trúng Mạch Thu rồi, chỉ tiếc người nào đó quá lười nên cuối cùng vẫn không thỏa hiệp, nhưng Mạch Thu vẫn thường bị chị kéo đi xem luyện tập hoạt động của các chị: diễn tập và công diễn - bởi vì cô có thể trang điểm thành công nhất, tạo nên hiệu quả tốt nhất.
Người có tài luôn được hoan nghênh, hơn nữa tính cách của Mạch Thu rất tốt, có mối quan hệ tương đối tốt với đa số thành viên trong hội học sinh.
"Này nhóc, chiêu tân của học kỳ sau, tiếp tục cố gắng nha, ánh mắt của em luôn đặc biết chuẩn xác khiến người ta phải ghen tỵ. Em biết đó, chị cần người tài, là nhân tài chân chính!"
Cô lắc đầu một cách bất đắc dĩ: người này sự dụng cô không hề keo kiệt chút nào.
Nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của Mạch Thu, Uông Văn Thuyên vô cùng thích thú vỗ vai cô. Hiển nhiên, chị hết sức đánh giá cao cô bé trước mặt này, biết làm thế nào để che dấu tài năng nhưng không hề để nó bị mai một, đạm nhiên mà thông tuệ. Không thể nghi ngờ rằng kiểu người như vậy chính là cao thủ trong xã giao, chỉ cần cô bé này muốn, tuyệt đối có thể vui đùa thuận buồm xuôi gió, nhưng buồn thay: ý chí của người ta không ở chỗ này.
Cô gái nhỏ ôm ấp tình cảm – tổng kết của Uông Minh Thuyên. Trên thực tế cũng không có gì không tốt, có một bờ vai có thể dựa vào thì ai lại muốn nhọc công đi giao thiệp với nhiều kiểu người chứ. Trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt bất cần đời rất muốn ăn đòn, Uông Minh Thuyên đột nhiên xiết chặt nắm tay: mặc dù bây giờ cấp số của anh cao hơn, nhưng có một ngày cô sẽ đánh cho răng anh rơi đầy đất!
"A, nhìn kìa, đây không phải là Mạch Thu sao!"
Giọng nói chanh chua và không tốt lành gì khiến Mạch Thu không khỏi dừng bước lại, cau mày nhìn nghiêng về phía người tới —— La San San. Vẻ mặt khiêu khích đúng là làm cho người ta thấy ghét, trận thế này là đến để bới móc? Nếu quả đúng như vậy, cậu ta quả thật không biết thời thế.
La San San đến gần Mạch Thu, hai tay khoanh trước ngực, "Không ngờ đó nha, trường chúng ta đúng là ngọa hổ tàng long, chỉ có mấy tuần lễ ngắn ngủi mà đã có thể quyến rũ người ta, giỏi quá đi!"
Mạch Thu chau mày: được rồi cô sai rồi, ấy thế mà trên cái thế giới này thật sự đứa ngu đến thế, xung đột chính diện với người khác, cũng không đi áng chừng xem mình có bao nhiêu khả năng. Mạch Thu rất nghi ngờ không biết là cảm giác ưu việt không giải thích nổi của cô nàng này từ đâu mà có, hay là. . . . . những người kém hiểu biết thường rất hay phách lối? (二货. Ý là mắng người khác ngu ngốc)
Nhưng Mạch Thu là quả hồng mềm chắc? Tất nhiên không phải rồi, người khác ngồi lên đầu bạn rồi mà còn không lên tiếng? Nhưng cô sẽ cho cô ta một cơ hội cuối cùng, từ trước đến giờ người thông minh đều biết khó mà lui. Nhìn đi, cô hòa ái dễ gần đến dường nào.
Hơi híp mắt lại, "La San San, cậu chọc tôi đã không phải lần một lần hai rồi, tôi nể tình bạn học không muốn so đo với cậu, nhưng đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu: vênh váo không phải là một thói quen tốt đâu."
"Ha, sao hả, có chỗ dựa thì ngon sao? Nhìn bộ dạng này của cậu đi, chắc là đi ra từ nhà anh ta chứ gì! Hay là. . . .từ trên giường anh ta xuống?"
La San San biết mình nói có chút không suy nghĩ, nhưng cô cực khó chịu với Mạch Thu. Quần áo thời trang, mỹ phẩm đắt đỏ, cùng lắm cậu ta có người thân giàu có thôi, có gì đáng khoe chứ! Cô phải cố gắng rất lâu nhưng vẫn không giành được học bổng toàn phần của trường nhưng cậu ta lại dễ dàng giành được. Cô biết cậu ta và hội sinh viên trường có quan hệ rất tốt, mặc dù cậu ta cũng không phải một thành viên trong đó, nhưng lại giành được hảo cảm của nhiều người. Còn cô thì sao? Chăm chỉ khổ sở làm nhiều việc ở hội học sinh như vậy nhưng ngay cả một chức phó bộ cũng không được làm.
Thậm chí ngay cả bạn trai của cậu ta cũng ưu tú hơn Chu Ngụy không biết gấp bao nhiêu lần! Chính tại ngày hôm qua, lúc hai người bọn họ ăn cơm tình cờ gặp được mẹ của Chu Ngụy—— một người phụ nữ duyên dáng sang trọng. Cô vĩnh viễn sẽ không sẽ quên giọng điệu và ánh mắt nhìn cô của người đó khinh bỉ tới mức nào. Mà Chu Ngụy ở bên cạnh lại giương mắt nhìn cô - không thể chịu nổi - một cách thờ ơ. . .
Tại sao! Tại sao Mạch Thu dễ dàng có được thứ mà mình phải vất vả cố gắng mà vẫn không có được? Trừ kinh tế gia đình khá giả, cậu ta còn giỏi hơn cô ở điểm nào ( dĩ nhiên . . . có rất nhiều! Mạch Thu hừ mũi )?
Những lời đó khiến sắc mặt Mạch Thu lạnh xuống trong nháy mắt. Phải chăng cô nên vỗ tay khích lệ, rốt cuộc đứa ngu này đã không phụ sự mong đợi của mọi người mà nói ra những lời đó? Tiếp theo nên như thế nào đây, tặng cho cậu ta một cái tát? Hay cứ cho một cái tát vậy?
"Chát!", kèm theo tiếng kinh hô của người chung quanh, một cái tát vang dội đáp xuống mặt của La San San.
Mạch Thu cũng ngây người hồi lâu. Cái tát đó không phải là của cô à nha, mà là. . . .của Uông Văn Thuyên đứng bên cạnh cô. Cô thực sự không nghĩ rằng Uông Văn Thuyên sẽ ra tay đánh người. Hiển nhiên là người nào đó vận đen, đến gây sự đúng lúc tâm trạng của đại tiểu thư Uông không tốt.
Nhìn má trái của La San San nhanh chóng sưng lên, Mạch Thu thầm tặc lưỡi không dứt: cái tát kia hạ xuống liền đánh thành hủy hoại dung nhan luôn. Không hổ là người từng luyện qua tán thủ. Quả thật khiến người xem mở rộng tầm mắt! (một môn võ chiến đấu tự do tay không ra đời từ TQ. Túm lại mọi người cứ hiểu nó là ‘võ’)
Hả hê không? Mạch Thu đang rất hả hê.
"Cậu! . . ."
La San San ôm má trái căm tức nhìn bàn tay của người tát mình. Khi nhìn rõ khuôn mặt của đối phương thì khí thế nhất thời xuống thấp. Mạch Thu thu tất cả động tác vào mắt, bật cười một tiếng: còn biết Uông Văn Thuyên là người mà cậu ta không động vào nổi cơ đấy. Xem ra đứa ngu này vẫn còn có thể cứu chữa.
Nghĩ ra thì bối cảnh của mình đâu có kém. Quả nhiên, do cô quá vô danh ư? Mạch Thu lại một lần bi thưởng ngửa mặt o ngắm trời cao ( thanh niên ngu ngốc có thể thử ngửa mặt o ngắm trời thử xem).
Uông Văn Thuyên kéo Mạch Thu đi, lúc đi ngang qua Lan San San thì dừng bước lại, dùng âm lượng chỉ có ba người mới nghe thấy nói một câu: "Muốn tung tin đồn thì cũng phải chọn đối tượng. Nhất thời lỡ miệng là phải trả giá lớn lắm đấy."
Không thèm để ý tới nét mặt La San San, Uông Văn Thuyên kéo Mạch Thu đi không quay đầu lại.
oooooo
Chuyện xảy ra vào buổi sáng nhanh chóng được lan truyền trong trường học. Sau khi Lý Tuyết nghe xong, quăng sách nói nhất định phải tìm La San San tính sổ, nhưng một lần nữa lại bị Mạch Thu ngăn lại.
"Cậu làm gì thế? Lần nào tớ muốn đi dạy dỗ con ngu kia cậu lại ngăn tớ, chẳng lẽ cậu sợ nó sao?"
"Được rồi được rồi, xin bớt giận và bình tĩnh một chút, chuyện như vậy không cần cậu ra tay, chờ xem kịch vui đi!"
Kịch vui? Có thể có kịch vui gì? Nhìn biểu tình cao thâm khó lường của Mạch Thu, nhưng Lý Tuyết vẫn là bình tĩnh lại - mặc dù tràn đầy nghi ngờ.