Mạch Tử Kiệt mỗi ngày đều đi sớm về trễ, bận rộn hơn ở thành phố J rất nhiều. Lúc Đinh Ninh rảnh rỗi thường thích tâm sự với mẹ Chu Hiểu Nam, đi dạo phố mua sắm, v.v. . . Khi đó các vật phẩm trên thị trường cũng chẳng mấy đa dạng nhưng hai người có thể đi mua sắm rất vui vẻ.
Rất nhiều người cảm thấy tình bạn giữa quân nhân là vững bền nhất, bởi vì bọn họ cùng chung hoạn nạn, cùng sống, cùng chung vinh nhục. Thật ra thì quan hệ của các quân tẩu cũng hết sức hòa hợp. Nói cho cùng, làm quân tẩu dù có theo quân nhưng vẫn phải chịu đựng cảnh ‘gần chồng thì ít mà xa chồng thì nhiều’, huống chi những người ở lại quê nhà còn phải phục vụ ba mẹ chồng chu đáo, chăm sóc tốt cho con cái nữa. Mọi người đồng bệnh tương liên nên có tiếng nói chung, tất nhiên sẽ không có quá nhiều mâu thuẫn.
Mạch Thu thì đi theo Chu Hiểu Nam nếm các loại thức ăn vặt chính gốc của các địa phương, rất hợp với ý Mạch Thu. Ở kiếp trước, Mạch Thu chỉ hy vọng có một ngày có thể nếm các món đặc sản của các nơi. Theo như ý kiến của cô thì những quán ăn vặt mới có hương vị thực sự, vừa thực tế vừa thuần túy. Còn với khách sạn cô chẳng có hứng thú gì hết.
Ngày tháng trôi qua thật thoải mái. Mạch Thu cũng không quên mỗi sáng sớm đến công viên luyện nói tiếng Anh và cứ cách hai ngày lại vác theo cây đàn ghi-ta khổng lồ để luyện đánh. Mạch Thu không dám hát những bài sau này sẽ nổi tiếng vì sợ gặp phải rắc rối, nhưng những bài hát ở thời kỳ này đều không phải thể loại mà cô thích. Bài nào bài nấy tình ý miên man khiến cả người cô nổi da gà.
Trong những bài hát tiếng Anh cũ, trừ Yesterday Once More ra cô chẳng nhớ được mấy bài, ngay cả bài này cô nhớ được cũng là bởi khi thi tiếng Anh ở kiếp trước luôn phát nó, có liên quan đến cuộc thi thì dù là tiếng trời cũng sẽ biến thành một loại ác mộng. Lúc trước Tạ Minh Vĩ đánh bài này vô tình lại là bài bạn cùng phòng thời đại học thích, coi như là trùng hợp.
Vẻn vẹn chỉ có mấy bài hát đi hát lại, Mạch Thu ngồi trên ghế đá nhíu chặt mày. Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến lá cây sào sạt, Mạch Thu ngẩng đầu nhìn những phiến lá đang đung đưa khiến cô nhớ lại quảng cáo ‘mũi tên xanh’ từng xem trước đây. Cô còn nhớ rất rõ bài hát quảng cáo ấy ——Rhythm of The Rain, là một cá khúc dễ nghe, hát bài này đi!
Quyết định xong, Mạch Thu cất giọng bắt đầu đàn hát. Kỳ thực bản thân Mạch Thu cũng không biết tại sao kiếp này mình lại có hứng thú với đàn ghi-ta như vậy. Mặc dù khi còn nhỏ ở kiếp trước cô rất thích vừa ca hát vừa nhảy múa, nhưng bây giờ trong thân thể này là một linh hồn trưởng thành, phải biết rằng sau khi lớn lên Mạch Thu cực kỳ lười, ngay cả hô hấp mà cô còn cảm thấy mất sức nữa là.
Có thể là vì thế giới này quá xa lạ đối với Mạch Thu, rất nhiều thứ không giống với kiếp trước. Cuộc sống đẹp như một giấc mộng, và cô đã quen với cuộc sống này, đôi lúc cũng không tránh khỏi lo lắng: nếu như có một ngày cô tỉnh mộng thì phải làm sao? Mạch Thu rất rối rắm. Có lẽ vào lúc này, âm nhạc là cách tốt nhất để ổn định tâm trạng.
"Ha ha, hát hay lắm." Một giọng nói vang lên, làm Mạch Thu đang đắm chìm tỉnh lại.
Mạch Thu nhìn về phía phát ra giọng nói, a ~ thì ra là ông cụ tập Thái Cực Quyền lần trước. Sao ông lại đến đây? Chỗ này cách chỗ ông cụ luyện tập buổi sáng rất xa mà. Mạch Thu không ngừng nghi ngờ nhưng cô lại không nghĩ xem mình vác một cây đàn ghi-ta to như vậy bắt mắt đến mức nào.
"Ông thích ạ?" Mạch Thu nở nụ cười rạng rỡ nhất của mình. Cô cực kỳ khâm phục những lão thành chiến sỹ đức cao vọng trọng.
"Đúng vậy. Đã từng nghe cách đây rất lâu rồi."
"Vậy cháu hát một lần nữa cho ông nghe." Mạch Thu nói xong, tiếp tục đành hát. Giọng hát của Mạch Thu trong trẻo, có vẻ trưởng thành hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, nghe cũng khá hay.
Mạch Thu hát xong, lúc ngẩng đầu lên phát hiện ông cụ trở nên trầm tư từ lúc nào, thậm chí hai mắt còn hơi hồng. Mạch Thu hiểu ra, được rồi, lại là một người có tâm sự.
"Hay là. . . cháu hát thêm một lần nữa nhé?"
Mạch Thu không nhận được câu trả lời, hiển nhiên người ta vẫn còn đắm chìm trong trong ký ức xa xưa. Mạch Thu ngượng ngùng sờ mũi, ôm lấy đàn ghi-ta cất tiếng hát. Khúc nhạc vừa dứt, mắt ông cụ đã ướt, lẩm bẩm một mình: "Đã nhiều năm trôi qua rồi!"
"Hơ, ông ơi, chắc không phải ông đang nhớ đến người nào đó chứ?"
"Đúng vậy cháu, bạn già của ông thích hát bài này nhất đó!"
"Bà. . ."
"Đi rồi, đã đi rất lâu rồi."
Mạch Thu yên lặng, loại đau thương này những người không liên quan không bao giờ hiểu được, cũng không an ủi được. Sau một lúc lâu, cô lại đánh đàn, hát lại bài hát này. Cả một buổi sáng, hai người cứ một người hát, một người nghe như vậy.
"Cô gái nhỏ, cháu tên là gì?" Trước khi chia tay, ông cụ hỏi Mạch Thu.
"Cháu tên là Mạch Thu!" Sau khi Mạch Thu cười trả lời xong liền vẫy tay chào ông cụ rồi đi về, hoàn toàn không nhìn thấy đôi mắt sáng lên của ông. Ông cụ chờ Mạch Thu đi xa mới nói thầm: "Mạch Thu, họ Mạch, ha ha, thì ra là con gái của cậu ta."
Sau lần đó, hai người thường xuyên gặp mặt. Ông cụ cũng phát hiện ra quy luật cách hai ngày Mạch Thu lại luyện ghi-ta một lần. Có lúc ông lặng yên nghe Mạch Thu gảy đàn, hoặc có đôi lúc kể cho Mạch Thu nghe một chút chuyện quá khứ. Mỗi khi như vậy, Mạch Thu đều rất nghiêm túc ngồi nghe ông cụ kể. Người già mà, họ thường hy vọng có một người để họ có thể giãi bày lòng mình. Bên cạnh đó Mạch Thu thực sự cảm thấy rất hứng thú với chuyện trong quân doanh.
Sau khi hai người quen biết, Mạch Thu dần dần thể hiện rõ bản tính ‘động kinh’ của mình. Thi thoảng Mạch Thu ‘động kinh’ ông cụ cũng chẳng hề kinh ngạc gì, chỉ cưng chiều xoa đầu cô.
Mạch Thu chưa bao giờ cảm thấy tự do tự tại giống như bây, cho dù là ở trước mặt ba mẹ, cô cũng không thể biểu hiện quá khác người. Cô cảm giác mắt ông cụ lóe sáng như thể liếc một cái là có thể nhìn thấu con người, hơn nữa trên người ông tràn đầy hơi thở an toàn, làm cho người ta thoải mái trải lòng.
Mạch Thu cũng không lo lắng chuyện này sẽ bị phát hiện. Cô và ông cụ đã sớm ký kết thỏa thuận. Nhớ lần đó, cô vô cùng thần bí nói với ông cụ: "Ông ơi, chúng ta thỏa thuận trước nha, ông không được nói cho người khác biết cháu đa tài đa nghệ nha."
"Hả? Tại sao?" Ông cụ hơi khó hiểu, trước nay trẻ nhỏ đều mong muốn thể hiện bản thân, hơn thế còn hy vọng sẽ được khen ngợi.
"Ông nhìn mặt cháu đi, " Mạch Thu véo hai má của mình: "Được hình thành dựa trên tiêu chuẩn khiêm tốn đó ạ! Với cả, nếu ba mẹ cháu biết cháu thông minh hơn người thì làm sao cháu còn có thể được tự do nữa mà sẽ mệt chết cho coi!"
Miệng ông cụ khẽ giật, thầm nghĩ: quả nhiên đứa bé này không giống những đứa trẻ bình thường. . .
Vào buổi tối một ngày của nửa tháng sau, Mạch Thu chào tạm biệt Chu Hiểu Nam về nhà. Về đến nhà Mạch Tử Kiệt và Đinh Ninh đều đó, hơn nữa còn ăn mặc rất chỉnh tề. Đinh Ninh thấy Mạch Thu đẩy cửa vào, cười nói: "Tiểu Thu đã về rồi à, nhanh đi rửa tay thay quần áo đi."
"Ơ, chúng ta phải đi đâu ạ?" Mạch Thu có chút nghi ngờ hỏi.
"Đến nhà bác Cố của con, là người đã tiếp đãi gia đình mình khi chúng ta vừa đến đây."
"Con biết, con biết." Mạch Thu nói xong liền đi tới phòng vệ sinh. Cô hơi giật mình, gần đây cô không thoát ra khỏi thế giới ăn uống được, nên đã quên mất Cố đại soái. Tất nhiên Cố Lãng rất quan trọng với Mạch Thu, nhưng từ trước đến giờ cô là ‘dân dĩ thực vi thiên’(*). (*được ăn được uống mới là tiên)
Mạch Thu thay quần áo chỉnh tề, Đinh Ninh lại giúp con thắt một cái đuôi ngựa xong, ba người liền lên đường.
Đại khái đi khoảng mười phút, Mạch Tử Kiệt đứng trước một căn nhà, ấn chuông cửa. Mạch Thu biết là đã đến nơi, vội vàng sửa sang lại quần áo, cẩn thận kiểm tra xem tóc có bị rối không để cố gắng lưu lại ấn tượng tốt với Cố Lãng.
Người mở cửa là một vị phụ nhân nhan sắc mặn mà, cái trán có vài phần giống Cố Lãng. Mạch Thu nhận ra, đây chính người mẹ "Thiên hô vạn hoán mới xuất lai" (*)của Cố soái. (* đây là một câu thơ trong bài 〈 Tỳ Bà Hành 〉của Bạch Cư Dị, ý chỉ gọi rất nhiều lần mới xuất hiện. Trong văn cảnh này có lẽ là ‘nhắc đến nhiều lần’.)
"Chị dâu!" Cách Mạch Tử Kiệt gọi người kia giúp khẳng định suy đoán của Mạch Thu.
Vị phu nhân kia vừa thấy bọn họ đến lập tức tươi cười rạng rỡ, vô cùng nhiệt tình nói: "Ay da, rốt cuộc mọi người đã tới rồi. Cố Sâm vừa mới nhắc đến mọi người xong. Tử Kiệt, Tiểu Ninh, đã lâu không gặp. Mau vào nhà đi!"
Mạch Thu nghe thấy thế, a, thì ra là còn quen biết từ trước, ngẫm lại cũng đúng, lúc nhà cô ở thành phố J cũng có quan hệ rất tốt với nhà Cố Lâm.
Vợ chồng Mạch Tử Kiệt đi vào trước, Mạch Thu theo phía sau, vừa đi vào cửa, vị phu nhân kia liền vui mừng kêu lên: "Đây chắc là Tiểu Thu rồi, lần trước gặp vẫn còn là đứa trẻ sơ sinh vậy mà giờ đã trở thành thiếu nữ rồi."
"Con chào bác gái." Chào hỏi là điều tất yếu.
"Ha ha, ngoan ngoan! Rất lễ phép!" Cố phu nhân dắt tay Mạch Thu đi đến phòng khách, tiệp tục nói với Đinh Ninh: "Tôi nói rồi mà, có con gái vẫn tốt hơn, con gái vừa khéo léo vừa thân thiết. Hứa rồi đó nha, đây chính là một nửa con gái của tôi."
Ừ, con dâu chính là một nửa con gái, cách nghĩ của mẹ Cố rất hay! Mạch Thu tưởng tượng đầy rạo rực.
Cố Sâm ra đón. Mấy người cùng nhau vào phòng khách, trên ghế sa-lon có một ông cụ đang ngồi đọc báo, khi Mạch Thu thấy rõ ràng mặt ông cụ thì mắt chữ O mồm chữ A: "Ông?"
"Ồ, Tiểu Thu thu tới rồi à." Ông cụ ngẩng đầu lên cười híp mắt nói.
Mạch Thu đỡ trán. Tốt rồi, người có cấp bậc cao nhất nhà họ Cố cũng bị cô vô tình chinh phục rồi, còn có lý do gì mà không hung bạo với Cố lang nhà cô nữa đây?
"Ba, ba biết Tiểu Thu sao?" Mẹ Cố tò mò hỏi
Cả người Mạch Thu cứng đờ, nháy mắt với ông cụ: ông đừng nói những gì không nên nói ông nha. Ông cụ bị vẻ mặt này của cô làm cho bật cười. Ông ho hai tiếng, nín cười nói: "Đúng vậy, đi tập thể dục buổi sáng có gặp qua vài lần."
Mạch Thu thở phào nhẹ nhõm. Thừa dịp người lớn nói chuyện phiếm đưa mắt tìm bóng dáng của Cố Lãng nhưng không thấy đâu cả.
Chẳng lẽ hôm nay anh ấy không ở nhà? Mạch Thu thầm nghĩ, không khỏi có chút tiếc nuối.
Mẹ Cố rất nhiệt tình tiếp đãi, mời bọn họ ngồi xuống. Mạch Thu được sắp xếp ngồi bên phía tay phải ông cụ, tất cả mọi người đều nhận ra rằng ông cụ rất thích Mạch Thu. Mọi người vừa ngồi xuống thì chuông cửa vang lên, mẹ Cố vội vàng chạy ra mở cửa.
"Ơ hay, không phải đã nói với con hôm nay chú Mạnh con tới à, sao giờ mới về?"
Cố Lãng ôm quả bóng rổ màu xanh đi tới cùng lúc với tiếng trách của mẹ Cố. Sau khi Cố Lãng chào hỏi vợ chồng Mạch Tử Kiệt xong liền đi rửa tay, khi trở lại thì ngồi đối diện với Mạch Thu.
Mạch Thu say mê nhìn cậu thiếu niên với máy tóc ượt nhẹp trước mắt, tâm trạng u ám đã sáng rỡ trở lại. Hay quá, lại được gặp anh ấy rồi! Ông cụ thấy một màn như vậy trong mắt thoáng hiện lên ý cười, không hề có chút ngạc nhiên nào.
Trong lúc ăn cơm, mẹ Cố không ngừng gắp thức ăn vào bát của Mạch Thu cho đến khi chất đầy cái bát mới thỏa mãn để đũa xuống. Mạch Thu nhìn núi thức ăn nhỏ có hơi đen mặt, xong lại ngó ngó ánh mắt nóng bỏng của mẹ Cố, cô thởi dài trong lòng, cam chịu số phận mà cầm đũa lên gắp thức ăn cho vào miệng. Coi như là cô đã thực sự cảm nhận được sự nhiệt tình Cố phu nhân.
Thật ra thì thức ăn tối nay rất ngon, có điều số lượng hơi nhiều. Sau vô số lần ăn không biết ngon, Mạch Thu lại giật mình: cô đã quen ngồi cùng bàn ăn cơm với Cố Lãng, thậm chí còn cảm thấy dáng dấp của Cố đại soái hoàn toàn là ‘sắc đẹp có thể thay cơm”. Mạch Thu nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai kia, cô cảm giác nếu trước mặt cô chỉ có bát cơm trắng cô cũng có thể ăn một cách ngon lành.
Có thể Cố Lãng cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Mạch Thu nên bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn lại cô. Con gái bình thường đang nhìn trộm mà bị bắt quả tang sẽ xấu hổ cúi đầu, nhưng Mạch Thu thì không, cô vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn chằm chằm Cố Lãng như cũ, thậm chí còn tặng cho Cố lang một nụ cười ngọt ngào, đúng chuẩn ‘cạy bé lên mặt’.
Cố Lãng hài hước nhếch miệng rồi đột nhiên làm mặt quỷ với Mạch Thu. Mạch Thu đáng thương bất ngờ bị sặc cơm trong miệng, họ sặc sụa không dứt.
"Ôi, sao lại bị sặc vậy, mau uống miếng nước đi!" Mẹ Cố vội vàng lấy một chén nước đưa Mạch Thu, rồi vỗ nhẹ lưng cho cô.
Mạch Thu vội vàng uống nước, ho thêm một lát mới hết. Kinh khủng, quá CMN kinh khủng! Anh ấy tức giận cũng được, kinh thường cũng được, thậm chí là mặt không cảm xúc cũng không sao, nhưng phản ứng như vậy là thế nào? Mạch Thu liếc thấy Cố Lãng cười hả hê mới hiểu, thì ra đứa trẻ này cố ý, muốn cô phải xấu hổ!
Vì vậy, Cố Lãng đã bị khinh thường lần đầu tiên trong đời. Ánh mặt khinh thường của Mạch Thu hoàn toàn không nhìn thấy con ngươi. Đầu tiên Cố Lãng hơi ngạc nhiên nhưng sau đó tiếp tục cười hết sức vui vẻ.
Sau bữa cơm tối, ông cụ Cố cười híp mắt nói với Mạch Thu: "Tiểu Thu Thu này, cùng chơi cờ tướng với ông đi?"
"Cháu không biết chơi."
"Cờ vây?"
"Cũng không biết."
"Vậy cháu biết chơi cái gì?"
"Cờ caro. . ."
"Được. . . vậy thì chơi cờ caro. . ."
Hai người chơi cờ caro trên cái bàn trà nhỏ còn những người khác ngồi trên ghế sa-lon trong phòng khách nói chuyện phiếm.
Ông cụ Cố đánh một quân đen, nhân tiện chụm đầu với Mạch Thu, nói nhỏ: "Tiểu Thu Thu này, lúc ăn cơm cháu cứ nhìn chằm chằm Tiểu Lãng là có ý đồ gì vậy? "
Mạch Thu nghe câu này mà không hề kinh ngạc. Cô đã biết từ lâu rằng ông cụ rất rành chuyện đời. Cô cố tình thần bí nói: "Cháu ấy à, cháu muốn dụ dỗ cháu trai vàng của ông về làm áp trại phu quân ông có chịu không?"
"Đồ giặc con!" Ông cũ gõ đầu Mạch Thu, "Này ~ có muốn ông đây giúp cháu không?" Hai người này càng nói càng không bình thường.
"Được ạ, chờ sau khi cháu lớn lên nếu anh ấy không nghe lời, ông hãy đánh cho anh ấy bất tỉnh, trói lại rồi đưa đến chỗ cháu ha."
"Biến! Nhóc con, học những thứ vớ vẩn ở đâu vậy!"
Mạch Thu cười hì hì, cầm một quân cờ trắng đang định đặt xuống bàn cờ thì một giọng nói trầm trầm vang lên từ phía sau : "Nếu đặt ở chỗ đó e sẽ thua."
“Lạch cạch!”Quân cờ trong tay Mạch Thu rơi xuống. Giọng nói này là . . Cố Lãng! Trời đất, rốt cuộc anh ấy đã đứng phía sau cô từ lúc nào thế?
Một bàn tay nhặt quân cờ rơi trên mặt đất lên, đặt xuống bàn cờ: "Chỗ này mới là vị trí thích hợp nhất. Ông nội, ông thua rồi."
Giọng nói bình thản không có gì khác lạ khiến Mạch Thu âm thầm cảm thấy may mắn. Có lẽ anh ấy không nghe thấy gì hết, nhưng cô vẫn không dám quay mặt lại nhìn Cố Lãng.
Đợi Cố Lãng trở lại phòng khách, Mạch Thu vội vàng lôi tay áo ông cụ hỏi: "Ông ơi, anh ấy đến đây lúc nào vậy ạ?"
"A, chính là lúc cháu nói muốn nó làm áp trại phu nhân đó."
Bạn Mạch nào đó hóa đá tại chỗ. Nói như vậy là anh ấy đã nghe thấy rồi? Giờ phút này Mạch Thu thật sự rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài: Cố lang à, anh cứ coi như đây là lời nói của trẻ con biết kiêng kị gì được không?
Mạch Tử Kiệt mỗi ngày đều đi sớm về trễ, bận rộn hơn ở thành phố J rất nhiều. Lúc Đinh Ninh rảnh rỗi thường thích tâm sự với mẹ Chu Hiểu Nam, đi dạo phố mua sắm, v.v. . . Khi đó các vật phẩm trên thị trường cũng chẳng mấy đa dạng nhưng hai người có thể đi mua sắm rất vui vẻ.
Rất nhiều người cảm thấy tình bạn giữa quân nhân là vững bền nhất, bởi vì bọn họ cùng chung hoạn nạn, cùng sống, cùng chung vinh nhục. Thật ra thì quan hệ của các quân tẩu cũng hết sức hòa hợp. Nói cho cùng, làm quân tẩu dù có theo quân nhưng vẫn phải chịu đựng cảnh ‘gần chồng thì ít mà xa chồng thì nhiều’, huống chi những người ở lại quê nhà còn phải phục vụ ba mẹ chồng chu đáo, chăm sóc tốt cho con cái nữa. Mọi người đồng bệnh tương liên nên có tiếng nói chung, tất nhiên sẽ không có quá nhiều mâu thuẫn.
Mạch Thu thì đi theo Chu Hiểu Nam nếm các loại thức ăn vặt chính gốc của các địa phương, rất hợp với ý Mạch Thu. Ở kiếp trước, Mạch Thu chỉ hy vọng có một ngày có thể nếm các món đặc sản của các nơi. Theo như ý kiến của cô thì những quán ăn vặt mới có hương vị thực sự, vừa thực tế vừa thuần túy. Còn với khách sạn cô chẳng có hứng thú gì hết.
Ngày tháng trôi qua thật thoải mái. Mạch Thu cũng không quên mỗi sáng sớm đến công viên luyện nói tiếng Anh và cứ cách hai ngày lại vác theo cây đàn ghi-ta khổng lồ để luyện đánh. Mạch Thu không dám hát những bài sau này sẽ nổi tiếng vì sợ gặp phải rắc rối, nhưng những bài hát ở thời kỳ này đều không phải thể loại mà cô thích. Bài nào bài nấy tình ý miên man khiến cả người cô nổi da gà.
Trong những bài hát tiếng Anh cũ, trừ Yesterday Once More ra cô chẳng nhớ được mấy bài, ngay cả bài này cô nhớ được cũng là bởi khi thi tiếng Anh ở kiếp trước luôn phát nó, có liên quan đến cuộc thi thì dù là tiếng trời cũng sẽ biến thành một loại ác mộng. Lúc trước Tạ Minh Vĩ đánh bài này vô tình lại là bài bạn cùng phòng thời đại học thích, coi như là trùng hợp.
Vẻn vẹn chỉ có mấy bài hát đi hát lại, Mạch Thu ngồi trên ghế đá nhíu chặt mày. Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến lá cây sào sạt, Mạch Thu ngẩng đầu nhìn những phiến lá đang đung đưa khiến cô nhớ lại quảng cáo ‘mũi tên xanh’ từng xem trước đây. Cô còn nhớ rất rõ bài hát quảng cáo ấy ——Rhythm of The Rain, là một cá khúc dễ nghe, hát bài này đi!
Quyết định xong, Mạch Thu cất giọng bắt đầu đàn hát. Kỳ thực bản thân Mạch Thu cũng không biết tại sao kiếp này mình lại có hứng thú với đàn ghi-ta như vậy. Mặc dù khi còn nhỏ ở kiếp trước cô rất thích vừa ca hát vừa nhảy múa, nhưng bây giờ trong thân thể này là một linh hồn trưởng thành, phải biết rằng sau khi lớn lên Mạch Thu cực kỳ lười, ngay cả hô hấp mà cô còn cảm thấy mất sức nữa là.
Có thể là vì thế giới này quá xa lạ đối với Mạch Thu, rất nhiều thứ không giống với kiếp trước. Cuộc sống đẹp như một giấc mộng, và cô đã quen với cuộc sống này, đôi lúc cũng không tránh khỏi lo lắng: nếu như có một ngày cô tỉnh mộng thì phải làm sao? Mạch Thu rất rối rắm. Có lẽ vào lúc này, âm nhạc là cách tốt nhất để ổn định tâm trạng.
"Ha ha, hát hay lắm." Một giọng nói vang lên, làm Mạch Thu đang đắm chìm tỉnh lại.
Mạch Thu nhìn về phía phát ra giọng nói, a ~ thì ra là ông cụ tập Thái Cực Quyền lần trước. Sao ông lại đến đây? Chỗ này cách chỗ ông cụ luyện tập buổi sáng rất xa mà. Mạch Thu không ngừng nghi ngờ nhưng cô lại không nghĩ xem mình vác một cây đàn ghi-ta to như vậy bắt mắt đến mức nào.
"Ông thích ạ?" Mạch Thu nở nụ cười rạng rỡ nhất của mình. Cô cực kỳ khâm phục những lão thành chiến sỹ đức cao vọng trọng.
"Đúng vậy. Đã từng nghe cách đây rất lâu rồi."
"Vậy cháu hát một lần nữa cho ông nghe." Mạch Thu nói xong, tiếp tục đành hát. Giọng hát của Mạch Thu trong trẻo, có vẻ trưởng thành hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, nghe cũng khá hay.
Mạch Thu hát xong, lúc ngẩng đầu lên phát hiện ông cụ trở nên trầm tư từ lúc nào, thậm chí hai mắt còn hơi hồng. Mạch Thu hiểu ra, được rồi, lại là một người có tâm sự.
"Hay là. . . cháu hát thêm một lần nữa nhé?"
Mạch Thu không nhận được câu trả lời, hiển nhiên người ta vẫn còn đắm chìm trong trong ký ức xa xưa. Mạch Thu ngượng ngùng sờ mũi, ôm lấy đàn ghi-ta cất tiếng hát. Khúc nhạc vừa dứt, mắt ông cụ đã ướt, lẩm bẩm một mình: "Đã nhiều năm trôi qua rồi!"
"Hơ, ông ơi, chắc không phải ông đang nhớ đến người nào đó chứ?"
"Đúng vậy cháu, bạn già của ông thích hát bài này nhất đó!"
"Bà. . ."
"Đi rồi, đã đi rất lâu rồi."
Mạch Thu yên lặng, loại đau thương này những người không liên quan không bao giờ hiểu được, cũng không an ủi được. Sau một lúc lâu, cô lại đánh đàn, hát lại bài hát này. Cả một buổi sáng, hai người cứ một người hát, một người nghe như vậy.
"Cô gái nhỏ, cháu tên là gì?" Trước khi chia tay, ông cụ hỏi Mạch Thu.
"Cháu tên là Mạch Thu!" Sau khi Mạch Thu cười trả lời xong liền vẫy tay chào ông cụ rồi đi về, hoàn toàn không nhìn thấy đôi mắt sáng lên của ông. Ông cụ chờ Mạch Thu đi xa mới nói thầm: "Mạch Thu, họ Mạch, ha ha, thì ra là con gái của cậu ta."
Sau lần đó, hai người thường xuyên gặp mặt. Ông cụ cũng phát hiện ra quy luật cách hai ngày Mạch Thu lại luyện ghi-ta một lần. Có lúc ông lặng yên nghe Mạch Thu gảy đàn, hoặc có đôi lúc kể cho Mạch Thu nghe một chút chuyện quá khứ. Mỗi khi như vậy, Mạch Thu đều rất nghiêm túc ngồi nghe ông cụ kể. Người già mà, họ thường hy vọng có một người để họ có thể giãi bày lòng mình. Bên cạnh đó Mạch Thu thực sự cảm thấy rất hứng thú với chuyện trong quân doanh.
Sau khi hai người quen biết, Mạch Thu dần dần thể hiện rõ bản tính ‘động kinh’ của mình. Thi thoảng Mạch Thu ‘động kinh’ ông cụ cũng chẳng hề kinh ngạc gì, chỉ cưng chiều xoa đầu cô.
Mạch Thu chưa bao giờ cảm thấy tự do tự tại giống như bây, cho dù là ở trước mặt ba mẹ, cô cũng không thể biểu hiện quá khác người. Cô cảm giác mắt ông cụ lóe sáng như thể liếc một cái là có thể nhìn thấu con người, hơn nữa trên người ông tràn đầy hơi thở an toàn, làm cho người ta thoải mái trải lòng.
Mạch Thu cũng không lo lắng chuyện này sẽ bị phát hiện. Cô và ông cụ đã sớm ký kết thỏa thuận. Nhớ lần đó, cô vô cùng thần bí nói với ông cụ: "Ông ơi, chúng ta thỏa thuận trước nha, ông không được nói cho người khác biết cháu đa tài đa nghệ nha."
"Hả? Tại sao?" Ông cụ hơi khó hiểu, trước nay trẻ nhỏ đều mong muốn thể hiện bản thân, hơn thế còn hy vọng sẽ được khen ngợi.
"Ông nhìn mặt cháu đi, " Mạch Thu véo hai má của mình: "Được hình thành dựa trên tiêu chuẩn khiêm tốn đó ạ! Với cả, nếu ba mẹ cháu biết cháu thông minh hơn người thì làm sao cháu còn có thể được tự do nữa mà sẽ mệt chết cho coi!"
Miệng ông cụ khẽ giật, thầm nghĩ: quả nhiên đứa bé này không giống những đứa trẻ bình thường. . .
Vào buổi tối một ngày của nửa tháng sau, Mạch Thu chào tạm biệt Chu Hiểu Nam về nhà. Về đến nhà Mạch Tử Kiệt và Đinh Ninh đều đó, hơn nữa còn ăn mặc rất chỉnh tề. Đinh Ninh thấy Mạch Thu đẩy cửa vào, cười nói: "Tiểu Thu đã về rồi à, nhanh đi rửa tay thay quần áo đi."
"Ơ, chúng ta phải đi đâu ạ?" Mạch Thu có chút nghi ngờ hỏi.
"Đến nhà bác Cố của con, là người đã tiếp đãi gia đình mình khi chúng ta vừa đến đây."
"Con biết, con biết." Mạch Thu nói xong liền đi tới phòng vệ sinh. Cô hơi giật mình, gần đây cô không thoát ra khỏi thế giới ăn uống được, nên đã quên mất Cố đại soái. Tất nhiên Cố Lãng rất quan trọng với Mạch Thu, nhưng từ trước đến giờ cô là ‘dân dĩ thực vi thiên’(). (được ăn được uống mới là tiên)
Mạch Thu thay quần áo chỉnh tề, Đinh Ninh lại giúp con thắt một cái đuôi ngựa xong, ba người liền lên đường.
Đại khái đi khoảng mười phút, Mạch Tử Kiệt đứng trước một căn nhà, ấn chuông cửa. Mạch Thu biết là đã đến nơi, vội vàng sửa sang lại quần áo, cẩn thận kiểm tra xem tóc có bị rối không để cố gắng lưu lại ấn tượng tốt với Cố Lãng.
Người mở cửa là một vị phụ nhân nhan sắc mặn mà, cái trán có vài phần giống Cố Lãng. Mạch Thu nhận ra, đây chính người mẹ "Thiên hô vạn hoán mới xuất lai" ()của Cố soái. ( đây là một câu thơ trong bài 〈 Tỳ Bà Hành 〉của Bạch Cư Dị, ý chỉ gọi rất nhiều lần mới xuất hiện. Trong văn cảnh này có lẽ là ‘nhắc đến nhiều lần’.)
"Chị dâu!" Cách Mạch Tử Kiệt gọi người kia giúp khẳng định suy đoán của Mạch Thu.
Vị phu nhân kia vừa thấy bọn họ đến lập tức tươi cười rạng rỡ, vô cùng nhiệt tình nói: "Ay da, rốt cuộc mọi người đã tới rồi. Cố Sâm vừa mới nhắc đến mọi người xong. Tử Kiệt, Tiểu Ninh, đã lâu không gặp. Mau vào nhà đi!"
Mạch Thu nghe thấy thế, a, thì ra là còn quen biết từ trước, ngẫm lại cũng đúng, lúc nhà cô ở thành phố J cũng có quan hệ rất tốt với nhà Cố Lâm.
Vợ chồng Mạch Tử Kiệt đi vào trước, Mạch Thu theo phía sau, vừa đi vào cửa, vị phu nhân kia liền vui mừng kêu lên: "Đây chắc là Tiểu Thu rồi, lần trước gặp vẫn còn là đứa trẻ sơ sinh vậy mà giờ đã trở thành thiếu nữ rồi."
"Con chào bác gái." Chào hỏi là điều tất yếu.
"Ha ha, ngoan ngoan! Rất lễ phép!" Cố phu nhân dắt tay Mạch Thu đi đến phòng khách, tiệp tục nói với Đinh Ninh: "Tôi nói rồi mà, có con gái vẫn tốt hơn, con gái vừa khéo léo vừa thân thiết. Hứa rồi đó nha, đây chính là một nửa con gái của tôi."
Ừ, con dâu chính là một nửa con gái, cách nghĩ của mẹ Cố rất hay! Mạch Thu tưởng tượng đầy rạo rực.
Cố Sâm ra đón. Mấy người cùng nhau vào phòng khách, trên ghế sa-lon có một ông cụ đang ngồi đọc báo, khi Mạch Thu thấy rõ ràng mặt ông cụ thì mắt chữ O mồm chữ A: "Ông?"
"Ồ, Tiểu Thu thu tới rồi à." Ông cụ ngẩng đầu lên cười híp mắt nói.
Mạch Thu đỡ trán. Tốt rồi, người có cấp bậc cao nhất nhà họ Cố cũng bị cô vô tình chinh phục rồi, còn có lý do gì mà không hung bạo với Cố lang nhà cô nữa đây?
"Ba, ba biết Tiểu Thu sao?" Mẹ Cố tò mò hỏi
Cả người Mạch Thu cứng đờ, nháy mắt với ông cụ: ông đừng nói những gì không nên nói ông nha. Ông cụ bị vẻ mặt này của cô làm cho bật cười. Ông ho hai tiếng, nín cười nói: "Đúng vậy, đi tập thể dục buổi sáng có gặp qua vài lần."
Mạch Thu thở phào nhẹ nhõm. Thừa dịp người lớn nói chuyện phiếm đưa mắt tìm bóng dáng của Cố Lãng nhưng không thấy đâu cả.
Chẳng lẽ hôm nay anh ấy không ở nhà? Mạch Thu thầm nghĩ, không khỏi có chút tiếc nuối.
Mẹ Cố rất nhiệt tình tiếp đãi, mời bọn họ ngồi xuống. Mạch Thu được sắp xếp ngồi bên phía tay phải ông cụ, tất cả mọi người đều nhận ra rằng ông cụ rất thích Mạch Thu. Mọi người vừa ngồi xuống thì chuông cửa vang lên, mẹ Cố vội vàng chạy ra mở cửa.
"Ơ hay, không phải đã nói với con hôm nay chú Mạnh con tới à, sao giờ mới về?"
Cố Lãng ôm quả bóng rổ màu xanh đi tới cùng lúc với tiếng trách của mẹ Cố. Sau khi Cố Lãng chào hỏi vợ chồng Mạch Tử Kiệt xong liền đi rửa tay, khi trở lại thì ngồi đối diện với Mạch Thu.
Mạch Thu say mê nhìn cậu thiếu niên với máy tóc ượt nhẹp trước mắt, tâm trạng u ám đã sáng rỡ trở lại. Hay quá, lại được gặp anh ấy rồi! Ông cụ thấy một màn như vậy trong mắt thoáng hiện lên ý cười, không hề có chút ngạc nhiên nào.
Trong lúc ăn cơm, mẹ Cố không ngừng gắp thức ăn vào bát của Mạch Thu cho đến khi chất đầy cái bát mới thỏa mãn để đũa xuống. Mạch Thu nhìn núi thức ăn nhỏ có hơi đen mặt, xong lại ngó ngó ánh mắt nóng bỏng của mẹ Cố, cô thởi dài trong lòng, cam chịu số phận mà cầm đũa lên gắp thức ăn cho vào miệng. Coi như là cô đã thực sự cảm nhận được sự nhiệt tình Cố phu nhân.
Thật ra thì thức ăn tối nay rất ngon, có điều số lượng hơi nhiều. Sau vô số lần ăn không biết ngon, Mạch Thu lại giật mình: cô đã quen ngồi cùng bàn ăn cơm với Cố Lãng, thậm chí còn cảm thấy dáng dấp của Cố đại soái hoàn toàn là ‘sắc đẹp có thể thay cơm”. Mạch Thu nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai kia, cô cảm giác nếu trước mặt cô chỉ có bát cơm trắng cô cũng có thể ăn một cách ngon lành.
Có thể Cố Lãng cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Mạch Thu nên bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn lại cô. Con gái bình thường đang nhìn trộm mà bị bắt quả tang sẽ xấu hổ cúi đầu, nhưng Mạch Thu thì không, cô vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn chằm chằm Cố Lãng như cũ, thậm chí còn tặng cho Cố lang một nụ cười ngọt ngào, đúng chuẩn ‘cạy bé lên mặt’.
Cố Lãng hài hước nhếch miệng rồi đột nhiên làm mặt quỷ với Mạch Thu. Mạch Thu đáng thương bất ngờ bị sặc cơm trong miệng, họ sặc sụa không dứt.
"Ôi, sao lại bị sặc vậy, mau uống miếng nước đi!" Mẹ Cố vội vàng lấy một chén nước đưa Mạch Thu, rồi vỗ nhẹ lưng cho cô.
Mạch Thu vội vàng uống nước, ho thêm một lát mới hết. Kinh khủng, quá CMN kinh khủng! Anh ấy tức giận cũng được, kinh thường cũng được, thậm chí là mặt không cảm xúc cũng không sao, nhưng phản ứng như vậy là thế nào? Mạch Thu liếc thấy Cố Lãng cười hả hê mới hiểu, thì ra đứa trẻ này cố ý, muốn cô phải xấu hổ!
Vì vậy, Cố Lãng đã bị khinh thường lần đầu tiên trong đời. Ánh mặt khinh thường của Mạch Thu hoàn toàn không nhìn thấy con ngươi. Đầu tiên Cố Lãng hơi ngạc nhiên nhưng sau đó tiếp tục cười hết sức vui vẻ.
Sau bữa cơm tối, ông cụ Cố cười híp mắt nói với Mạch Thu: "Tiểu Thu Thu này, cùng chơi cờ tướng với ông đi?"
"Cháu không biết chơi."
"Cờ vây?"
"Cũng không biết."
"Vậy cháu biết chơi cái gì?"
"Cờ caro. . ."
"Được. . . vậy thì chơi cờ caro. . ."
Hai người chơi cờ caro trên cái bàn trà nhỏ còn những người khác ngồi trên ghế sa-lon trong phòng khách nói chuyện phiếm.
Ông cụ Cố đánh một quân đen, nhân tiện chụm đầu với Mạch Thu, nói nhỏ: "Tiểu Thu Thu này, lúc ăn cơm cháu cứ nhìn chằm chằm Tiểu Lãng là có ý đồ gì vậy? "
Mạch Thu nghe câu này mà không hề kinh ngạc. Cô đã biết từ lâu rằng ông cụ rất rành chuyện đời. Cô cố tình thần bí nói: "Cháu ấy à, cháu muốn dụ dỗ cháu trai vàng của ông về làm áp trại phu quân ông có chịu không?"
"Đồ giặc con!" Ông cũ gõ đầu Mạch Thu, "Này ~ có muốn ông đây giúp cháu không?" Hai người này càng nói càng không bình thường.
"Được ạ, chờ sau khi cháu lớn lên nếu anh ấy không nghe lời, ông hãy đánh cho anh ấy bất tỉnh, trói lại rồi đưa đến chỗ cháu ha."
"Biến! Nhóc con, học những thứ vớ vẩn ở đâu vậy!"
Mạch Thu cười hì hì, cầm một quân cờ trắng đang định đặt xuống bàn cờ thì một giọng nói trầm trầm vang lên từ phía sau : "Nếu đặt ở chỗ đó e sẽ thua."
“Lạch cạch!”Quân cờ trong tay Mạch Thu rơi xuống. Giọng nói này là . . Cố Lãng! Trời đất, rốt cuộc anh ấy đã đứng phía sau cô từ lúc nào thế?
Một bàn tay nhặt quân cờ rơi trên mặt đất lên, đặt xuống bàn cờ: "Chỗ này mới là vị trí thích hợp nhất. Ông nội, ông thua rồi."
Giọng nói bình thản không có gì khác lạ khiến Mạch Thu âm thầm cảm thấy may mắn. Có lẽ anh ấy không nghe thấy gì hết, nhưng cô vẫn không dám quay mặt lại nhìn Cố Lãng.
Đợi Cố Lãng trở lại phòng khách, Mạch Thu vội vàng lôi tay áo ông cụ hỏi: "Ông ơi, anh ấy đến đây lúc nào vậy ạ?"
"A, chính là lúc cháu nói muốn nó làm áp trại phu nhân đó."
Bạn Mạch nào đó hóa đá tại chỗ. Nói như vậy là anh ấy đã nghe thấy rồi? Giờ phút này Mạch Thu thật sự rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài: Cố lang à, anh cứ coi như đây là lời nói của trẻ con biết kiêng kị gì được không?