Chờ Mạch Thu mặc quần áo xong thì tiếng gõ cửa lại một lần vang lên.
"Tiểu Thu, mặc có vừa không?"
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Cố Lãng, Mạch Thu hết nói nổi. Cô không trả lời, Cố Lãng cười khe khẽ một tiếng, mở cửa đi tới trước mặt Mạch Thu, sau đó bế bổng côd/đ/l/q/đ lên.
"Này, anh muốn làm gì thế!" Mạch Thu khẽ đẩy lồng ngực của Cố Lãng.
"Bế em ra phòng khách chứ làm gì, hay là em vẫn có thể tự đi được?"
Nghe Cố Lãng nói như vậy Mạch Thu lập tức dẹt miệng. Người ta thành ra như vầy là do ai hại hả? Hồi tưởng lại tối hôm bị người nào đó lừa phỉnh, dụ dỗ, ép, bất kể ra làm sao, túm lại chính là không buông tha cho cô, bộ dạng mười phần cầm thú. Mạch Thu đầy oán hận cắn lên bả vai Cố Lãng.
Đang cắn thì đột nhiên Mạch Thu nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng. Cô bỏ quần áo đã bị túm nhăm nhúm, nhỏ giọng hỏi Cố Lãng: "Này, anh có mua cái đó không. . . . chính là. . . . . cái giúp ngừa thai sau khi xong ấy. . ." Tối hôm qua đầu óc trì trệ, không làm bất cứ biện pháp phòng ngừa nào.
Rõ ràng cánh tay vòng quanh eo cương cứng một chút, sau một hồi lâu mới nghe Cố Lãng rầu rĩ trả lời một câu: "Ừm. . . . anh quên rồi, lát đi mua."
Mạch Thu ngẩng đầu lên, nhìn cái cằm cương nghị của Cố Lãng. Người này . . . .chắc không phải đang tức giận chứ . . .
Cố Lãng đặt Mạch Thu xuống ghế, khẽ đặt môi hôn lên má cô, "Ngoan ngoãn ăn cơm, anh đi mua thuốc." Trong giọng nói dường như có sự buồn bã nói không lên lời.
Mạch Thu khéo léo gật đầu, cầm đũa lên gắp lên một miếng sườn nhét vào trong miệng, cô đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi.
Cố Lãng đi tới chỗ đổi giày ở cửa, thầm thở dài một hơi, sau đó mở cửa. Khi anh nghe thấy Mạch Thu nói ngừa thai thì trong lòng đúng là có mất mát. Một gia đình thuộc về bọn họ: một đứa bé của anh và Tiểu Thu. Mỗi lần nghĩ tới những điều này, trong lòng anh thấy ấm áp, còn có loại chờ mong không thể chờ đợi. Là anh quá vội vàng rồi. Dù sao bây giờ Tiểu Thu còn đang học đại học, anh đương nhiên hiểu những điều đó, nhưng vẫn cứ cảm thấy mất mát, mất mát một cách bất thường.
Ăn cơm xong, Mạch Thu lại run rẩy bò trên giường tiếp tục nghỉ ngơi lấy lại sức. Người có tố chất thân thể kém thật sự chịu không nổi, may mà tối hôm nay bạn Cố không tiếp tục hóa thân thành cầm thú nữa, nếu không cô thật sẽ khóc không ra nước mắt.
oooooo
Sau khi rở về trường học, Lý Tuyết – mang theo bộ mặt hèn hạ ti tiện – đè Mạch Thu lên giường, cởi cúc áo cổ của cô ra, nhìn thấy dấu hôn vẫn chưa tan trước ngực của cô mà chậc chậc thành tiếng.
"Úi chà chà, cuối cùng thì đời xử nữ của thiếu nữ nhà ta đã bị phá rồi, nhìn đi "chiến tích đầy người" , khẳng định cảnh tượng lúc đó cực kỳ kịch liệt ha"
Mạch Thu đẩy khuôn mặt tươi cười sung sướng kia ra, chỉnh lại quần áo của mình rồi nói, "Nói nghe coi, cậu với tên Tống Dụ mặt trắng kia như thế nào rồi?"
"Vẫn bình thường, thì cứ vậy thôi. CÓ điều anh ta vẫn không thể chấp nhận được sự thực: bản thân anh ta nên thích đàn ông. . . . " Lý Tuyết thở dài, hình như lại nghĩ tới cái gì, mặt đột nhiên đỏ ửng lên.
Mạch Thu thấy bộ dạng yêu đương thẹn thùng của cô bạn, có chút cảnh giác hỏi "Này này, cái kiểu ‘thiếu nữ tương tư’ kia của cậu là sao, chẳng lẽ thật sự thích anh ta rồi?"
"Ha hả, chưa biết chừng. . . . dù sao cũng coi là thiên thời địa lợi nhân hòa, không có gì là không thể cả." Lý Tuyết cười ha ha, nhưng lại nhanh chóng nhíu mày, "Chẳng qua tớ vẫn cảm thấy anh ta là trai cong thì được hơn. Cứ nghĩ tới chuyện tớ sẽ cướp đi người đàn ông của người đàn ông nào đó là tâm trạng của tớ lại trở nên trầm trọng!!"
Mạch Thu nhìn Lý Tuyết đang liếng thoắng không thể ngừng mà đầu đầy vạch đen. Cô hết nói nổi mà liếc mắt xem thường: con nhóc này đúng là hủ chính hiệu! ! !
oooooo
Việc gì có lần đầu tiên thì cũng sẽ có lần thứ hai, thứ ba. . . . Cố Lãng càng ngày càng trở nên bận rộn, mà việc học của Mạch Thu cũng tăng thêm không ít, vì vậy hai người không có nhiều cơ hội gặp mặt, thậm chí có lúc gần một hai tháng mới gặp nhau một lần.
Khi hai người ở cùng nhau chỉ đơn giản là ăn cơm, đi dạo trên đường, thỉnh thoảng đi xem phim, sau đó, bạn Cố không chờ nổi mà kéo Mạch Thu lăn lên giường, sau đó số lần đòi mạng đếm ra lớn hơn 1 rất nhiều. . . .
Cứ nghĩ đến bộ dạng mỗi lần bị dày vò đến chết đi sống lại là Mạch Thu lại muốn trào nước mắt. "Phúc lợi" này của cô có vẻ vượt quá mức một chút rồi. Xin tha cũng thế mà chống cự cũng vậy, cuối cùng vẫn sẽ bị chế ngự. Mặc dù Cố Lãng có lúc cũng sẽ rất dịu dàng, nhưng nó không nói lên rằng anh sẽ tha cho cô. Tóm lại, khi ở trên giường bạn Cố Lãng hoàn toàn không phải người.
Mặc dù có một người bạn trai tốt, mạnh mẽ là chuyện tốt, vào một giai đoạn nào đó Mạch Thu cũng coi như thích thú, nhưng mọi thứ cũng không thể quá mức, làm sao thân thể yếu ớt của cô có thể chịu được sự nhiệt tình dồn dập chứ. Đã thế, anh chàng nhà cô còn học được chiêu làm nũng giả bộ ngu ngơ thâm tình, hoàn toàn không cho cô cơ hội để từ chối.
Vì vậy lúc này, lúc ‘dì cả đến thăm’ là những ngày Mạch Thu vui vẻ nhất. Vì vào thời kỳ này, Mạch Thu có thể yên lòng vùi mình trong ngực Cố Lãng, sau đó đặt bàn tay ấm nóng của anh lên bụng mình, không cần lo lắng sẽ xảy ra tình huống lau súng cướp cò.
Mạch Thu thích ngủ trong lòng Cố Lãng mỗi khi trời lạnh. Cô vốn có chút thể hàn, nhiệt độ hạ xuống một cái là tay chân cô trở nên lãnh lẽo ngay. Ôm Cố Lãng ngủ nhiệt độ vừa thích hợp vừa ổn định thôi không nói, còn sẽ không dễ dàng bị cô đạp xuống giường nữa, quả thật hợp hết chỗ nói. Nghĩ tới đây, Mạch Thu cười ha hả hai tiếng, dụi dụi trong ngực Cố Lãng, sau đó chìm vào giấc ngủ.
oooooo
Khi Mạch Thu vội vã chạy tới bệnh viện thì thấy chính là gương mặt trắng bệch, cắt không còn giọt máu của Điền Diệu Diệu. Cô nhớ lại khuôn mặt tươi rói vào lần đầu gặp gần đây nhất, nó hoàn toàn tương phản so với gương mặt chẳng khác nào nữ quỷ như hiện tại.
Mạch Thu nhẹ nhàng đi qua. Nghe được tiếng bước chân, Điền Diệu Diệu xoay đầu lại, nặn ra nụ cười khó coi: “Em đến rồi đấy à… xin lỗi đã làm phiền em, nhưng ở nơi này… trừ em ra, chị thực sự không biết tìm ai giúp mình cả.”
Giọng nói bình tĩnh khiến Mạch Thu có chút kinh hãi. Cô cho rằng chị ta sẽ làm ầm lên một trận mới đúng, dù sao nguyên nhân chị ta nằm viện cũng là do sinh non… hơn nữa, hình như còn không phải là ngoài ý muốn.
“Chị… vẫn khỏe chứ?”
Vừa nói ra khỏi miệng, Mạch Thu liền hối hận muốn cắn rớt đầu lưỡi của mình, tình huống hiện tại như thế, khỏe được mới lạ!
Không ngờ Điền Diệu Diệu cười yếu ớt một tiếng: “Vẫn khỏe… ha ha… sao mà không khỏe cho được: phòng bệnh tốt nhất, chăm sóc đặc biệt, chi phí tổn thất không rẻ…”
Nhìn sắc mặt ảm đạm của chị ta, trong lòng Mạch Thu cũng không dễ chịu gì. Mặc dù Điền Diệu Diệu là người được nuông chiều - đơn giản là bị chiều thành bướng bỉnh – nhưng suy nghĩ lại hết sức đơn thuần. Ở nơi đô thị đầy cám dỗ, chịu chút thua thiệt là tất nhiên, có điều Mạch Thu không ngờ chị ta lại phải trả một cái giá đắt như vậy, tổn hại cả thân thể, lại chỉ có thể nuốt tất cả khổ sở vào trong bụng.
“Vậy… sau này chị phải làm sao?”
“Sau này…?” Điền Diệu Diệu lộ ra một vẻ mặt mông lung, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ trong chốc lát, sau đó quay đầu nhẹ nhàng nói: “Chị muốn về nhà, mặc dù không phồn hoa như nơi này, nhưng đó là nơi khiến lòng chị an bình. Hơn nữa… anh ấy đã không quan tâm đến chị nữa, không… phải nói là chưa bây giờ quan tâm tới chị, thế thì chị còn ở lại đây làm gì nữa? Chờ bị người cười nhạo sao?”
“Chị nên biết mới đúng! Loại người trăng hoa…” vì sao vẫn ngây ngô hy sinh tất cả.
“Chị cho rằng anh ấy sẽ thay đổi vì chị!” Giọng của Điền Diệu Diệu rõ ràng kích động, “Rõ ràng anh ấy đối với chị rất tốt…”
Ooo
Mạch Thu im lặng ngẩn đầu lên nhìn trần nhà: gã trai nhà giàu trăng hoa cùng với cô gái nhà nghèo ngây thơ, chị hai à, chị cũng non quá đà rồi đi…
“Khụ… giờ cơ thể chị vẫn còn suy yếu, ngàn vạn lần đừng kích động!” Mạch Thu thấy hình như Điền Diệu Diệu sắp nổi giận nên vội vàng trấn an tâm trạng của chị ta, “Haizzzzzzz, mấy ngày tới chị cứ ở lại bệnh viện theo dõi đi, dù muốn về nhà cũng phải dưỡng bệnh cho tốt, nếu không để lưu lại di chứng về sau thì làm thế nào.”
Vất vả lắm mới khiến Điền Diệu Diệu bình tĩnh lại, Mạch Thu thở nhẹ một hơi, lau mồ hôi trán. Đây có coi như cô mua việc vào người không. Mẹ nó, cũng không phải cô làm cho mang thai đứa bé hoặc bỏ rơi nó, sao lại tức giận với cô ở đây.
Haizzz, được rồi được rồi, dù sao công việc này cũng là do ba cô tìm cho, nếu không đã không gặp phải tên công tử con chủ bệnh viện đã bỏ rơi chị ta. May mà chị ta không nói chuyện này cho ba mẹ mình biết, mặc dù chuyện này xác thực không liên quan gì đến nhá Mạch Thu, nhưng với nhân phẩm của người nhà đấy, nói không chừng sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu nhà cô.
Dường như bầu không khí có hơi ngượng nghịu, Mạch Thu nhấc phích nước nóng cạnh chân lên, nói với Điền Diệu Diệu: “Hết nước rồi, em đi lấy ít nước cho chị nhé.”
“Thật ra… chị luôn rất ghen tị với em,” giọng nói của Điền Diệu Diệu truyền từ phía sau đến, “Điều kiện gia đình khá giả, thành tích xuất sắc, còn có một bạn trai ưu tú nữa… ha ha, dường như tất cả những thứ tốt đẹp đều bị em chiếm giữ. Chị đã cố gắng thay đổi bản thân, có một thoáng chốc ấy, chị cảm thấy mình còn tuyệt vời hơn cả em, có được tất cả những gì chị muốn, nhưng lại lập tức rơi xuống vực sâu… chắc đây là ông trời muốn nói cho chị biết rằng: thứ không thuộc về mình thì mãi mãi sẽ không phải của mình, người giỏi hơn mình vẫn sẽ giỏi hơn mình…”
“Chị Diệu Diệu…” Mạch Thu ngắt lời Điền Diệu Diệu, “Không ai trên đời này sinh ra đã có mọi thứ cả, nhưng điều tốt đẹp đều là do bỏ ra hoặc mất đi một cái giá lớn để có được. Lúc chị ở trên đỉnh cao, chị đã bỏ ra bao nhiêu, mất đi cái gì, chẳng phải chị là người hiểu rõ nhất sao?”
Mạch Thu nói xong, không quay đầu lại nghiên cứu biểu cảm lúc này của Điền Diệu Diệu mà đi thẳng luôn. Cô biết bây giờ trong lòng Điền Diệu Diệu đang mất cân bằng cũng không trách chị ta nói chuyện không lựa lời. Quả thật mọi chuyện hiện giờ của cô đều rất mỹ mãn, nhưng những giọt nước mắt cô đã từng rơi thì họ biết được bao nhiêu. Có điều Mạch Thu cũng không định kể cho Điền Diệu Diệu nghe những đau khổ trước đó của mình, đối với một người không quan trọng thì tại sao phải lấy sự đau xót của mình để đi an ủi sự bất công của người ta, tình yêu thánh mẫu à?
Cho tới nay vẫn không ai biết chuyện này, mà Mạch Thu cũng chỉ có thể bớt chút thời gian mang thuốc bổ cho Điền Diệu Diệu. Cô cũng có nghĩ qua rằng sẽ nói cho ba mẹ biết, không thì chỉ mình Đinh Ninh cũng được, dù sao đây đâu phải chuyện nhỏ, có thêm người chăm sóc cũng đỡ. Nhưng dưới sự kiên quyết phản đối của Điền Diệu Diệu, không sao được, Mạch Thu đành phải thôi.
Dù sao Điền Diệu Diệu cũng phải ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, bình thường cũng có người chăm sóc, Mạch Thu nhếch miệng cười, những người danh gia vọng tộc này chưa bao giờ làm chuyện tuyệt đường. Vô tình tổn thương một người rồi lại chẳng hề keo kiệt mà bồi thường vật chất, cho rằng làm như vậy sẽ không ai nợ ai. Nhưng hết cách rồi, một người phụ nữ không chịu được cám dỗ, không vui đùa nổi thì thất bại thảm hại là điều đương nhiên. Tuy Điền Diệu Diệu đang thương nhưng đa phần là do chị ta tự chuốc lấy, chỉ hy vọng chị ta học được một bài học để trở về cuộc sống thực sự.
Qua vài ngày điều dưỡng, rốt cuộc cảm xúc của Điền Diệu Diệu cũng ổn định lại, không hề bình tĩnh một cách kỳ lạ hay đột nhiên trở nên kích động khác thườn giống như trước nữa. Cuối cùng Mạch Thu cũng yên tâm, nhìn dáng vẻ này, hình như đã nghĩ thông rồi.
Ngày xuất viện hôm ấy, Điền Diệu Diệu đặc biệt ăn mặc chỉn chu một phen, khôi phục lại sự tỏa sáng lúc trước. Trước khi đi, Điền Diệu Diệu chân thành nói lời cảm ơn với Mạch Thu, bất kể ra sao, trong những ngày cô ta gặp khó khăn, Mạch Thu đều ở bên cạnh. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cô gái được nuông chiều đã trưởng thành hơn, học được cách kín kẽ, con đường sau này sẽ trở nên tươi sáng hơn nhiều.
Mạch Thu nở nụ cười, xoay người rời đi. Về chuyện Điền Diệu Diệu làm thế nào nói rõ với vợ chồng nhà họ Điền nguyên nhân mình đột nhiên trở về thì hoàn toàn không thuộc phạm vi suy xét của cô. Dù sao Điền Diệu Diệu đã đảm bảo sẽ không mang phiền phức đến cho nhà họ Mạch. Lần này, Mạch Thu tin tưởng chị ta sẽ làm được.
Chờ Mạch Thu mặc quần áo xong thì tiếng gõ cửa lại một lần vang lên.
"Tiểu Thu, mặc có vừa không?"
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Cố Lãng, Mạch Thu hết nói nổi. Cô không trả lời, Cố Lãng cười khe khẽ một tiếng, mở cửa đi tới trước mặt Mạch Thu, sau đó bế bổng côd/đ/l/q/đ lên.
"Này, anh muốn làm gì thế!" Mạch Thu khẽ đẩy lồng ngực của Cố Lãng.
"Bế em ra phòng khách chứ làm gì, hay là em vẫn có thể tự đi được?"
Nghe Cố Lãng nói như vậy Mạch Thu lập tức dẹt miệng. Người ta thành ra như vầy là do ai hại hả? Hồi tưởng lại tối hôm bị người nào đó lừa phỉnh, dụ dỗ, ép, bất kể ra làm sao, túm lại chính là không buông tha cho cô, bộ dạng mười phần cầm thú. Mạch Thu đầy oán hận cắn lên bả vai Cố Lãng.
Đang cắn thì đột nhiên Mạch Thu nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng. Cô bỏ quần áo đã bị túm nhăm nhúm, nhỏ giọng hỏi Cố Lãng: "Này, anh có mua cái đó không. . . . chính là. . . . . cái giúp ngừa thai sau khi xong ấy. . ." Tối hôm qua đầu óc trì trệ, không làm bất cứ biện pháp phòng ngừa nào.
Rõ ràng cánh tay vòng quanh eo cương cứng một chút, sau một hồi lâu mới nghe Cố Lãng rầu rĩ trả lời một câu: "Ừm. . . . anh quên rồi, lát đi mua."
Mạch Thu ngẩng đầu lên, nhìn cái cằm cương nghị của Cố Lãng. Người này . . . .chắc không phải đang tức giận chứ . . .
Cố Lãng đặt Mạch Thu xuống ghế, khẽ đặt môi hôn lên má cô, "Ngoan ngoãn ăn cơm, anh đi mua thuốc." Trong giọng nói dường như có sự buồn bã nói không lên lời.
Mạch Thu khéo léo gật đầu, cầm đũa lên gắp lên một miếng sườn nhét vào trong miệng, cô đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi.
Cố Lãng đi tới chỗ đổi giày ở cửa, thầm thở dài một hơi, sau đó mở cửa. Khi anh nghe thấy Mạch Thu nói ngừa thai thì trong lòng đúng là có mất mát. Một gia đình thuộc về bọn họ: một đứa bé của anh và Tiểu Thu. Mỗi lần nghĩ tới những điều này, trong lòng anh thấy ấm áp, còn có loại chờ mong không thể chờ đợi. Là anh quá vội vàng rồi. Dù sao bây giờ Tiểu Thu còn đang học đại học, anh đương nhiên hiểu những điều đó, nhưng vẫn cứ cảm thấy mất mát, mất mát một cách bất thường.
Ăn cơm xong, Mạch Thu lại run rẩy bò trên giường tiếp tục nghỉ ngơi lấy lại sức. Người có tố chất thân thể kém thật sự chịu không nổi, may mà tối hôm nay bạn Cố không tiếp tục hóa thân thành cầm thú nữa, nếu không cô thật sẽ khóc không ra nước mắt.
oooooo
Sau khi rở về trường học, Lý Tuyết – mang theo bộ mặt hèn hạ ti tiện – đè Mạch Thu lên giường, cởi cúc áo cổ của cô ra, nhìn thấy dấu hôn vẫn chưa tan trước ngực của cô mà chậc chậc thành tiếng.
"Úi chà chà, cuối cùng thì đời xử nữ của thiếu nữ nhà ta đã bị phá rồi, nhìn đi "chiến tích đầy người" , khẳng định cảnh tượng lúc đó cực kỳ kịch liệt ha"
Mạch Thu đẩy khuôn mặt tươi cười sung sướng kia ra, chỉnh lại quần áo của mình rồi nói, "Nói nghe coi, cậu với tên Tống Dụ mặt trắng kia như thế nào rồi?"
"Vẫn bình thường, thì cứ vậy thôi. CÓ điều anh ta vẫn không thể chấp nhận được sự thực: bản thân anh ta nên thích đàn ông. . . . " Lý Tuyết thở dài, hình như lại nghĩ tới cái gì, mặt đột nhiên đỏ ửng lên.
Mạch Thu thấy bộ dạng yêu đương thẹn thùng của cô bạn, có chút cảnh giác hỏi "Này này, cái kiểu ‘thiếu nữ tương tư’ kia của cậu là sao, chẳng lẽ thật sự thích anh ta rồi?"
"Ha hả, chưa biết chừng. . . . dù sao cũng coi là thiên thời địa lợi nhân hòa, không có gì là không thể cả." Lý Tuyết cười ha ha, nhưng lại nhanh chóng nhíu mày, "Chẳng qua tớ vẫn cảm thấy anh ta là trai cong thì được hơn. Cứ nghĩ tới chuyện tớ sẽ cướp đi người đàn ông của người đàn ông nào đó là tâm trạng của tớ lại trở nên trầm trọng!!"
Mạch Thu nhìn Lý Tuyết đang liếng thoắng không thể ngừng mà đầu đầy vạch đen. Cô hết nói nổi mà liếc mắt xem thường: con nhóc này đúng là hủ chính hiệu! ! !
oooooo
Việc gì có lần đầu tiên thì cũng sẽ có lần thứ hai, thứ ba. . . . Cố Lãng càng ngày càng trở nên bận rộn, mà việc học của Mạch Thu cũng tăng thêm không ít, vì vậy hai người không có nhiều cơ hội gặp mặt, thậm chí có lúc gần một hai tháng mới gặp nhau một lần.
Khi hai người ở cùng nhau chỉ đơn giản là ăn cơm, đi dạo trên đường, thỉnh thoảng đi xem phim, sau đó, bạn Cố không chờ nổi mà kéo Mạch Thu lăn lên giường, sau đó số lần đòi mạng đếm ra lớn hơn rất nhiều. . . .
Cứ nghĩ đến bộ dạng mỗi lần bị dày vò đến chết đi sống lại là Mạch Thu lại muốn trào nước mắt. "Phúc lợi" này của cô có vẻ vượt quá mức một chút rồi. Xin tha cũng thế mà chống cự cũng vậy, cuối cùng vẫn sẽ bị chế ngự. Mặc dù Cố Lãng có lúc cũng sẽ rất dịu dàng, nhưng nó không nói lên rằng anh sẽ tha cho cô. Tóm lại, khi ở trên giường bạn Cố Lãng hoàn toàn không phải người.
Mặc dù có một người bạn trai tốt, mạnh mẽ là chuyện tốt, vào một giai đoạn nào đó Mạch Thu cũng coi như thích thú, nhưng mọi thứ cũng không thể quá mức, làm sao thân thể yếu ớt của cô có thể chịu được sự nhiệt tình dồn dập chứ. Đã thế, anh chàng nhà cô còn học được chiêu làm nũng giả bộ ngu ngơ thâm tình, hoàn toàn không cho cô cơ hội để từ chối.
Vì vậy lúc này, lúc ‘dì cả đến thăm’ là những ngày Mạch Thu vui vẻ nhất. Vì vào thời kỳ này, Mạch Thu có thể yên lòng vùi mình trong ngực Cố Lãng, sau đó đặt bàn tay ấm nóng của anh lên bụng mình, không cần lo lắng sẽ xảy ra tình huống lau súng cướp cò.
Mạch Thu thích ngủ trong lòng Cố Lãng mỗi khi trời lạnh. Cô vốn có chút thể hàn, nhiệt độ hạ xuống một cái là tay chân cô trở nên lãnh lẽo ngay. Ôm Cố Lãng ngủ nhiệt độ vừa thích hợp vừa ổn định thôi không nói, còn sẽ không dễ dàng bị cô đạp xuống giường nữa, quả thật hợp hết chỗ nói. Nghĩ tới đây, Mạch Thu cười ha hả hai tiếng, dụi dụi trong ngực Cố Lãng, sau đó chìm vào giấc ngủ.
oooooo
Khi Mạch Thu vội vã chạy tới bệnh viện thì thấy chính là gương mặt trắng bệch, cắt không còn giọt máu của Điền Diệu Diệu. Cô nhớ lại khuôn mặt tươi rói vào lần đầu gặp gần đây nhất, nó hoàn toàn tương phản so với gương mặt chẳng khác nào nữ quỷ như hiện tại.
Mạch Thu nhẹ nhàng đi qua. Nghe được tiếng bước chân, Điền Diệu Diệu xoay đầu lại, nặn ra nụ cười khó coi: “Em đến rồi đấy à… xin lỗi đã làm phiền em, nhưng ở nơi này… trừ em ra, chị thực sự không biết tìm ai giúp mình cả.”
Giọng nói bình tĩnh khiến Mạch Thu có chút kinh hãi. Cô cho rằng chị ta sẽ làm ầm lên một trận mới đúng, dù sao nguyên nhân chị ta nằm viện cũng là do sinh non… hơn nữa, hình như còn không phải là ngoài ý muốn.
“Chị… vẫn khỏe chứ?”
Vừa nói ra khỏi miệng, Mạch Thu liền hối hận muốn cắn rớt đầu lưỡi của mình, tình huống hiện tại như thế, khỏe được mới lạ!
Không ngờ Điền Diệu Diệu cười yếu ớt một tiếng: “Vẫn khỏe… ha ha… sao mà không khỏe cho được: phòng bệnh tốt nhất, chăm sóc đặc biệt, chi phí tổn thất không rẻ…”
Nhìn sắc mặt ảm đạm của chị ta, trong lòng Mạch Thu cũng không dễ chịu gì. Mặc dù Điền Diệu Diệu là người được nuông chiều - đơn giản là bị chiều thành bướng bỉnh – nhưng suy nghĩ lại hết sức đơn thuần. Ở nơi đô thị đầy cám dỗ, chịu chút thua thiệt là tất nhiên, có điều Mạch Thu không ngờ chị ta lại phải trả một cái giá đắt như vậy, tổn hại cả thân thể, lại chỉ có thể nuốt tất cả khổ sở vào trong bụng.
“Vậy… sau này chị phải làm sao?”
“Sau này…?” Điền Diệu Diệu lộ ra một vẻ mặt mông lung, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ trong chốc lát, sau đó quay đầu nhẹ nhàng nói: “Chị muốn về nhà, mặc dù không phồn hoa như nơi này, nhưng đó là nơi khiến lòng chị an bình. Hơn nữa… anh ấy đã không quan tâm đến chị nữa, không… phải nói là chưa bây giờ quan tâm tới chị, thế thì chị còn ở lại đây làm gì nữa? Chờ bị người cười nhạo sao?”
“Chị nên biết mới đúng! Loại người trăng hoa…” vì sao vẫn ngây ngô hy sinh tất cả.
“Chị cho rằng anh ấy sẽ thay đổi vì chị!” Giọng của Điền Diệu Diệu rõ ràng kích động, “Rõ ràng anh ấy đối với chị rất tốt…”
Ooo
Mạch Thu im lặng ngẩn đầu lên nhìn trần nhà: gã trai nhà giàu trăng hoa cùng với cô gái nhà nghèo ngây thơ, chị hai à, chị cũng non quá đà rồi đi…
“Khụ… giờ cơ thể chị vẫn còn suy yếu, ngàn vạn lần đừng kích động!” Mạch Thu thấy hình như Điền Diệu Diệu sắp nổi giận nên vội vàng trấn an tâm trạng của chị ta, “Haizzzzzzz, mấy ngày tới chị cứ ở lại bệnh viện theo dõi đi, dù muốn về nhà cũng phải dưỡng bệnh cho tốt, nếu không để lưu lại di chứng về sau thì làm thế nào.”
Vất vả lắm mới khiến Điền Diệu Diệu bình tĩnh lại, Mạch Thu thở nhẹ một hơi, lau mồ hôi trán. Đây có coi như cô mua việc vào người không. Mẹ nó, cũng không phải cô làm cho mang thai đứa bé hoặc bỏ rơi nó, sao lại tức giận với cô ở đây.
Haizzz, được rồi được rồi, dù sao công việc này cũng là do ba cô tìm cho, nếu không đã không gặp phải tên công tử con chủ bệnh viện đã bỏ rơi chị ta. May mà chị ta không nói chuyện này cho ba mẹ mình biết, mặc dù chuyện này xác thực không liên quan gì đến nhá Mạch Thu, nhưng với nhân phẩm của người nhà đấy, nói không chừng sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu nhà cô.
Dường như bầu không khí có hơi ngượng nghịu, Mạch Thu nhấc phích nước nóng cạnh chân lên, nói với Điền Diệu Diệu: “Hết nước rồi, em đi lấy ít nước cho chị nhé.”
“Thật ra… chị luôn rất ghen tị với em,” giọng nói của Điền Diệu Diệu truyền từ phía sau đến, “Điều kiện gia đình khá giả, thành tích xuất sắc, còn có một bạn trai ưu tú nữa… ha ha, dường như tất cả những thứ tốt đẹp đều bị em chiếm giữ. Chị đã cố gắng thay đổi bản thân, có một thoáng chốc ấy, chị cảm thấy mình còn tuyệt vời hơn cả em, có được tất cả những gì chị muốn, nhưng lại lập tức rơi xuống vực sâu… chắc đây là ông trời muốn nói cho chị biết rằng: thứ không thuộc về mình thì mãi mãi sẽ không phải của mình, người giỏi hơn mình vẫn sẽ giỏi hơn mình…”
“Chị Diệu Diệu…” Mạch Thu ngắt lời Điền Diệu Diệu, “Không ai trên đời này sinh ra đã có mọi thứ cả, nhưng điều tốt đẹp đều là do bỏ ra hoặc mất đi một cái giá lớn để có được. Lúc chị ở trên đỉnh cao, chị đã bỏ ra bao nhiêu, mất đi cái gì, chẳng phải chị là người hiểu rõ nhất sao?”
Mạch Thu nói xong, không quay đầu lại nghiên cứu biểu cảm lúc này của Điền Diệu Diệu mà đi thẳng luôn. Cô biết bây giờ trong lòng Điền Diệu Diệu đang mất cân bằng cũng không trách chị ta nói chuyện không lựa lời. Quả thật mọi chuyện hiện giờ của cô đều rất mỹ mãn, nhưng những giọt nước mắt cô đã từng rơi thì họ biết được bao nhiêu. Có điều Mạch Thu cũng không định kể cho Điền Diệu Diệu nghe những đau khổ trước đó của mình, đối với một người không quan trọng thì tại sao phải lấy sự đau xót của mình để đi an ủi sự bất công của người ta, tình yêu thánh mẫu à?
Cho tới nay vẫn không ai biết chuyện này, mà Mạch Thu cũng chỉ có thể bớt chút thời gian mang thuốc bổ cho Điền Diệu Diệu. Cô cũng có nghĩ qua rằng sẽ nói cho ba mẹ biết, không thì chỉ mình Đinh Ninh cũng được, dù sao đây đâu phải chuyện nhỏ, có thêm người chăm sóc cũng đỡ. Nhưng dưới sự kiên quyết phản đối của Điền Diệu Diệu, không sao được, Mạch Thu đành phải thôi.
Dù sao Điền Diệu Diệu cũng phải ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, bình thường cũng có người chăm sóc, Mạch Thu nhếch miệng cười, những người danh gia vọng tộc này chưa bao giờ làm chuyện tuyệt đường. Vô tình tổn thương một người rồi lại chẳng hề keo kiệt mà bồi thường vật chất, cho rằng làm như vậy sẽ không ai nợ ai. Nhưng hết cách rồi, một người phụ nữ không chịu được cám dỗ, không vui đùa nổi thì thất bại thảm hại là điều đương nhiên. Tuy Điền Diệu Diệu đang thương nhưng đa phần là do chị ta tự chuốc lấy, chỉ hy vọng chị ta học được một bài học để trở về cuộc sống thực sự.
Qua vài ngày điều dưỡng, rốt cuộc cảm xúc của Điền Diệu Diệu cũng ổn định lại, không hề bình tĩnh một cách kỳ lạ hay đột nhiên trở nên kích động khác thườn giống như trước nữa. Cuối cùng Mạch Thu cũng yên tâm, nhìn dáng vẻ này, hình như đã nghĩ thông rồi.
Ngày xuất viện hôm ấy, Điền Diệu Diệu đặc biệt ăn mặc chỉn chu một phen, khôi phục lại sự tỏa sáng lúc trước. Trước khi đi, Điền Diệu Diệu chân thành nói lời cảm ơn với Mạch Thu, bất kể ra sao, trong những ngày cô ta gặp khó khăn, Mạch Thu đều ở bên cạnh. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cô gái được nuông chiều đã trưởng thành hơn, học được cách kín kẽ, con đường sau này sẽ trở nên tươi sáng hơn nhiều.
Mạch Thu nở nụ cười, xoay người rời đi. Về chuyện Điền Diệu Diệu làm thế nào nói rõ với vợ chồng nhà họ Điền nguyên nhân mình đột nhiên trở về thì hoàn toàn không thuộc phạm vi suy xét của cô. Dù sao Điền Diệu Diệu đã đảm bảo sẽ không mang phiền phức đến cho nhà họ Mạch. Lần này, Mạch Thu tin tưởng chị ta sẽ làm được.