Học kỳ một năm đầu tiên trôi qua trong yên bình. Mạch Thu mang hai điểm 98 về, cười còn tươi hơn cả Chu Hiểu Nam - được hai điểm 100 và một bông hồng nhỏ.
Về đến nhà, Mạch Thu kể thành tích cho ba mẹ nghe. Tuy Đinh Ninh không hài lòng lắm nhưng cũng không nói gì. Ba người bắt đầu dọn dẹp hành lý, lần này cả nhà Mạch Thu muốn về mừng năm mới với ông bà. Lúc ở thành phố J vì cách quê quá xa nên di chuyển ngày lễ tết rất bất tiện, nhưng bây giờ đã khác rồi, từ thành phố B về chỉ ngồi tàu hỏa mất bốn giờ.
Chẳng biết tại sao, Mạch Thu cảm thấy trong lòng rất phức tạp. Đó là thành phố trong ký ức của cô, nơi ghi lại hạnh phúc, niềm vui nỗi buồn và sự khó khăn của cô. Cô nhớ nơi ấy nhưng có một vài người mà cô không muốn gặp
Do phải đi thăm thân bằng cô hữu nên cần chuẩn bị một đống quà, hơn nữa còn cả đồ dùng hàng ngày và quần áo của ba người, cứ sắp xếp như vậy cả một ngày đến tận tối mới xong.
Rạng sáng ngày hôm sau, Mạch Thu bị Đinh Ninh kéo dậy từ trong chăn, mơ mơ màng màng đánh răng rửa mặt, ăn sáng. Cho đến khi xuất phát, hai mí mắt Mạch Thu vẫn đánh nhau. Tới đón họ vẫn là chiếc xe Jeep kia. Vì trời còn sớm nên người xe thưa thớt, không tốn nhiều thời gian mà đã đến được ga tàu.
Ba người nhà Mạch Thu kiểm tra vé xong vào sân ga, người tài xế đưa họ đến giúp xách hành lý đi cùng vào trong. Mạch Thu chợt hiểu ra, hình như thời này không chỉ có thể vào ga trước giờ mà còn cho phép người tiễn vào bên trong nữa.
Mặt trời buổi sớm vẫn chưa hoàn toàn nhô hết lên, sắc trời còn hơi xám xịt, đã không có ít hành khách đứng bên đường ray, phần lớn đều là dân công. Mạch Thu hiểu ra: đúng rồi, đây là thời điểm vận chuyển hành khách vào mùa xuân.
Đợi chừng hơn 20 phút, rốt cuộc đoàn tàu cũng "xình xịch xình xịch" vào trạm. Tàu còn chưa hoàn toàn dừng lại, một đám người liền xông lên như ong vỡ tổ. Hành khách nhốn nha nhốn nháo, kèm theo tiếng quát mắng của nhân viên làm việc nên nhất thời rất ồn ào. Mạch Thu ở một bên trợn mắt há hốc miệng, đồng thời khỏi cảm thán: tàu hỏa mãi mãi là nỗi đau trong tim mọi người!
Đinh Ninh dưới sự bảo vệ của Mạch Tử Kiệt cũng đã chen được lên tàu, sau khi tìm được chỗ ngồi vội vàng kéo cửa kính xuống vẫy vẫy tay với người tài xề. Người tài xế kia nhanh chóng dẫn Mạch Thu và số hành lý còn chưa mang lên tàu tới, đầu tiên đưa từng kiện hành lý lên trước sau đó mới bế Mạch Thu lên. Mạch Tử Kiệt cận thận đón lấy con từ cửa sổ tàu.
Đành vậy, đáng nhẽ không được làm loại hành vi này, nhưng vốn dĩ thân hình Mạch Thu quá nhỏ làm sao mà chen lấn với các hành khách khác được, chẳng may xảy ra chuyện ‘giẫm đạp lên nhau’ thì sao, chẳng phải đi tìm chết à. Cho nên mới nói, trẻ em đi tàu hỏa vào mùa xuân rất dễ bị thương!
Chỗ ngồi của ba vừa đúng cùng một hàng, Mạch Thu phát triển hơn so với những đứa trẻ bình thường, đã vượt qua giới hạn vé trẻ em, nhưng Mạch Thu vẫn ngồi trên đùi ba mình để nhường chỗ cho những dân công cao tuổi khác. Tất cả mọi người đều muốn về nhà đón năm mới, có thể giúp được chút nào hay chút ấy.
Tàu hỏa chở đám đông người ầm ỹ chạy với tốc độ chậm chạm khiến người ta tức điên, đến nơi thì đã hơn 12h trưa rồi. Lúc xuống xe lại phải chen lấn thì thôi không cần phải nói, đợi đến lúc về tới nhà bà nội, Mạch Thu đã bị lăn qua lộn lại sắp đứt thành từng khúc.
Mạch Thu phát hiện nhà bà nội đã trở thành nhà mái bằng chứ không phải là mái tranh giống như trong trí nhớ nữa. Xem ra là phản ứng dây truyền - Mạch Thu thầm suy đoán.
Cả nhà Mạch Tử Kiệt đều được coi trọng, chú cả của Mạch Thu, chú hai và cả các cô cũng đều ở đây.
Có thể là do khoảng cách tạo ra sự thân thiện, sau thời gian dài không gặp bọn họ rất nhiệt tình đối với cả nhà Mạch Tử Kiệt. Ngay cả bà nội cũng ôm Mạch Thu ân cần hỏi thăm một lúc. Mạch Thu có hơi bất ngờ! Thật ra ở kiếp trước - kể từ lúc Mạch Thu có trí nhớ tới nay - tuy bà nội không thích việc cô là con gái nhưng đối xử với cô cũng được coi là tốt, chỉ có điều mức độ không bằng những đứa cháu khác mà thôi.
Là người của hai thế giới, rất nhiều chuyện Mạch Thu cũng đã coi như chuyện thường, mặc dù không thể thân thiết như cô với chị họ của mình, nhưng cô vẫn rất tôn trọng người thân.
Cả đại gia đình ăn một bữa cơm trưa trong không khí hòa thuận vui vẻ. Món chính là gà địa oa(*ảnh minh họa bên dưới). Giữa nồi là một con gà nhỏ cho dù không tra bất kỳ gia vị nào nhưng vẫn vô cùng ngon miệng, cạnh còn nồi đặt những lát bánh tráng nữa, quả đúng là mỹ vị trên đời. Mạch Thu ăn vui sướng bởi cô đã rất lâu chưa được nếm thứ hương vị này.
Sau khi ăn xong, đại gia đình tập trung lại một chỗ nói chuyện phiếm. Mạch Thu ôm cái bụng nhỏ no căng tròn cùng chị họ chơi trong vườn hoa. Chị họ của Mạch Thu tên là Mạch Tuệ, là con gái chú cả, lớn hơn Mạch Thu một tuổi. Ở kiếp trước, quan hệ của hai người rất tốt, cùng nhau học năm thứ nhất trung học, nhưng sau này Mạch Tuệ chuyển trường, Mạch Thu thì học lên năm thứ hai trung học tất nhiên là không cùng đi trên một con đường rồi.
Tên của chị họ là bà nội đặt. Mạch Thu đã vô số lần phỏng đoán: nếu như tên của mình mà cũng do bà nội đặt, nói không chừng sẽ là Mạch Nha, hoặc là Mạch Miêu* gì đó . . . .(*ở đây Mạch Tuệ có nghĩa là bông đòng, vì vậy Mạch Thu mới nghĩ nếu bà nội đặt tên sẽ thành Mạch Nha – bông lúa non; Mạch Miêu – mạ non. Đại khái là liên quan đến lúa gạo)
Hai người một trước một sau đi trên bờ ruộng, lúc này đất thổ chưa bị quy hoạch, trừ những thôn làng nhỏ ra thì khắp nơi đều là ruộng bỏ hoang mênh mông bát ngát. Trong ruộng có những cây mạ non màu xanh nhạt khiến cho Mạch Thu hơi kích thích. Thoáng chốc, Mạch Thu cảm giác như thể mình trở lại ngày thơ ấu vừa quơ nhánh cây, vừa hát đồng dao: bên ngoài mái đình dài, bên cạnh con đường xưa là hoa cỏ xanh biếc thơm ngút trời . . . . ( bài hát này thật sự không tôn cảnh . . . )
Bởi vì Đinh Ninh theo quân nên nhà cửa ở đây đã được bán đi từ lâu, vì vậy nhà Mạch Thu ở nhà bà nội, ba người chen chúc trên một chiếc giường lớn. Giường dùng bùn và cỏ khổ để đắp thành, cũng không phải là giường đất, phía trên phủ một tấm đậm dày, trên tấm đệm là những chiếc chăn bông lớn, cho dù mùa đông có giá rét hơn nữa thì vẫn rất ấm áp, huống chi Mạch Tử Kiệt còn là một"lò lửa lớn".
Đêm trước năm mới, nhà bà nội Mạch Thu bắt đầu chuẩn bị đồ tết có vẻ cực kỳ bận rộn, phần lớn là đồ chiên, ví dụ đồ ăn hình tròn, hình chiếc lá tam giác, hình sợi, và các món chiên có hình thù khác. . . Còn phải hấp bánh với rang đậu phộng nữa. Bánh mừng năm mới thì thường đến đầu thôn mua bánh đã làm sẵn. Hồi ấy, mỗi lần đi mua, Mạch Thu đều rất thích đi theo ông nội vì như vậy có thể nếm được hương vị của mẻ bánh mới ra lò: vừa mềm vừa dẻo. Mạch Thu rơi lệ đầy mặt, quả nhiên vẫn là những thứ của ngày trước!
Ngoài đồ ăn ra vẫn còn phải dán câu đối xuân và Môn Thần, cả mua pháo nữa. Cứ như vậy, năm mới đến trong sự ồn ã huyên náo.
Đêm giao thừa, Mạch Thu mặc chiếc áo bông, quần bông bà nội mới may cho, bên ngoài còn mặc thêm một chiếc áo ghile đỏ thẫm. Nhìn cô tròn vo như quả cầu lửa, có cảm giác rất may mắn. Mạch Thu cũng chẳng để ý tới chuyện này, dù sao vẫn là trẻ con, chưa tới lúc nói tới việc “làm đẹp”.
Gần tới trưa thì trên bàn tròn đã bày đầy đồ ăn: gà địa oa, cá chép kho tàu, nem rán, bánh mừng năm mới hấp là món ăn không thể thiếu, tất nhiên còn có một ít thức ăn chay mặn kết hợp; ngoài ra còn có vừng, đậu phộng giòn, khoai lang đường, các món điểm tâm tương tự mứt. Thật sự là rất đa dạng phong phú.
Người nấu ăn là chú hai của Mạch Thu. Chú đã từng làm đầu bếp một thời gian nên các món ăn hương sắc vị đều có đủ cả.
Mạch Thu đột nhiên nhớ lại đón năm mới khi còn bé, trước lúc ăn cơm cô và chị họ rất thích nhân lúc không ai chú ý liền vặn đùi gà ra, đặt vào vị trí dễ dàng cướp lúc ăn cơm nhất. Ngày đó tương đối nghèo, rất nhiều thứ không thể được ăn thường xuyên cho nên có vẻ rất quý. Sau này, cuộc sống phát triển hơn, mọi người cũng không còn hiếm lạ gì bữa cơm năm mới. Có lẽ, đây cũng là một trong những lý do lễ mừng năm mới càng ngày càng nhạt nhẽo.
Bữa cơm trưa kéo dài rất lâu, thật ra chủ yếu là do những người đàn ông đang uống rượu. Mạch Thu và chị họ đã rời khỏi bàn ăn từ lâu -mỗi người cầm một đĩa điểm tâm ngọt nhỏ - chạy đi xem cậu em họ đốt pháo. Pháo ném là những quả pháp được tháo xuống từ tràng pháo, chỉ là thứ bình thường thôi nhưng lại khiến cho cậu em họ chơi cực kỳ vui sướng.
Bữa cơm tất niên có vẻ đơn giản hơn nhiều so với bữa cơm trưa, chủ yếu là sủi cảo và bánh đậu xanh mừng năm mới. Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi quây quần trước chiếc tivi, vừa cắn hạt dưa bóc đậu phộng, vừa xem các tiết mục ngày tết. Thời này, các tiết mục ấy còn đáng xem. Tuy chẳng quan tâm đến mỹ thanh lắm nhưng các tiểu phẩm lại cực kỳ kinh điển.
Mặc dù như vậy, Mạch Thu vẫn cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng cũng bại trận, ngủ say như chết, ngay cả tiếng pháo nổ đoàng đoàng sáng hôm sau cũng không thể đánh thức cô dậy. Đêm đón giao thừa của Mạch Thu trôi tra bằng việc ngủ say sưa.
Mùng một đầu năm thường là thời điểm vui vẻ nhất của bọn trẻ: chúc tết các bậc phụ huynh là có thể nhận được tiền mừng. Nhưng hiện tại lại khiến Mạch Thu vô cùng hoang mang, bởi vì trước khi cầm được bao lỳ xì cần có một trình tự mấu chốt: dập đầu . . . .cổ hủ, quá là cổ hủ! Mạch Thu tức giận bất bình trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn phải thực hiện ‘đại lễ’ tượng trưng với ông bà nội. Hết cách rồi, nhập gia tùy tục chứ biết sao giờ.
Trái với cậu em họ của Mạch Thu, cậu bé dập đầu cự kỳ vui vẻ, bất chấp tất cả, cứ thấy người lớn là quỳ cái rụp, dập đầu một cái rồi ngẩng mặt lên mong chờ, cho đến nhận được bao lì xì mới tươi cười rạng rỡ, thậm chí ngay cả người đi đường cũng đều không bỏ qua. Mạch Thu im lặng: oa, đang luyện Thiết Đầu Công à, không cảm thấy đầu óc choáng váng sao?
Mạch Thu trôi qua mấy ngày tiếp theo bằng việc đi thăm những vị thân bằng cố hữu và một đống tam cô lục bà nhìn đã thấy choáng. Nhưng được cái thu hoạch được rất nhiều bao lỳ xỳ khiến Mạch Thu vui vẻ: bây giờ ta cũng là người có tiền đó nha, hahahah. . .!
Dưa âm của tết âm lịch chưa tan thì tết Nguyên Tiêu đã sắp tới. Ông nội bận bụi nhào bột đậu, hấp đèn rồng. Theo tập tục, phải làm hai chiếc đèn rồng: một con rồng tiền và một con rồng thương - ngụ ý tiền tài dồi dào, mưa thuận gió hòa, nông sản bội thu. Trừ đèn rồng ra, còn có các loại đèn tròn nhỏ khác.
Mạch Thu thích chiếc đèn Đinh Ninh làm nhất, khéo léo mà đẹp, bên trong cắm một que diêm, rót thêm chút dầu vừng làm chất dẫn đốt có thể cháy rất lâu. Đến gần tối, trẻ con trong thôn mỗi đứa cầm một chiếc đèn lồng tròn nhỏ - cũng là đèn hoa đăng trước đây - chờ dầu vừng cháy hết rồi cắn một miếng, miệng đầy mùi đậu thơm, khiến cho người ta vô cùng tưởng niệm.
Vì là Tết Nguyên Tiêu nên đương nhiên cơm tối sẽ là bánh trôi, phần lớn nhân bánh là vừng, đậu phộng và hoa quế. Ăn xong cơm tối, cả nhà kéo nhau ra đường xem giăng đèn, xem bắn pháo hoa. . . có rất nhiều hoạt động khác nhau. Tóm lại: cực kỳ náo nhiệt.
Mạch Thu vùi mình trong ngực Mạch Tử Kiệt, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời pháo hoa, nhiệt tình hưởng thụ đêm cuối ở với đại gia đình, mọi thứ trong mắt đều là điểm sáng li ty.
Sáng sớm ngày mười sáu cùng tháng - khi đại đa số mọi người còn đắm chìm trong giấc mộng - cả nhà Mạch Tử Kiệt đã ngôi trên xe lửa và đang trên đường trở về. Xe lửa rẽ màn đêm chạy về phía trước, Mạch Thu xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía những người thân đang đứng vẫy tay trên sân gia: không cần biết đã từng xảy ra chuyện gì, ít nhất vào thời điểm hiện tại, cảm ơn mọi người đã lưu lại cho con một hồi ức tốt đẹp.
Học kỳ một năm đầu tiên trôi qua trong yên bình. Mạch Thu mang hai điểm về, cười còn tươi hơn cả Chu Hiểu Nam - được hai điểm và một bông hồng nhỏ.
Về đến nhà, Mạch Thu kể thành tích cho ba mẹ nghe. Tuy Đinh Ninh không hài lòng lắm nhưng cũng không nói gì. Ba người bắt đầu dọn dẹp hành lý, lần này cả nhà Mạch Thu muốn về mừng năm mới với ông bà. Lúc ở thành phố J vì cách quê quá xa nên di chuyển ngày lễ tết rất bất tiện, nhưng bây giờ đã khác rồi, từ thành phố B về chỉ ngồi tàu hỏa mất bốn giờ.
Chẳng biết tại sao, Mạch Thu cảm thấy trong lòng rất phức tạp. Đó là thành phố trong ký ức của cô, nơi ghi lại hạnh phúc, niềm vui nỗi buồn và sự khó khăn của cô. Cô nhớ nơi ấy nhưng có một vài người mà cô không muốn gặp
Do phải đi thăm thân bằng cô hữu nên cần chuẩn bị một đống quà, hơn nữa còn cả đồ dùng hàng ngày và quần áo của ba người, cứ sắp xếp như vậy cả một ngày đến tận tối mới xong.
Rạng sáng ngày hôm sau, Mạch Thu bị Đinh Ninh kéo dậy từ trong chăn, mơ mơ màng màng đánh răng rửa mặt, ăn sáng. Cho đến khi xuất phát, hai mí mắt Mạch Thu vẫn đánh nhau. Tới đón họ vẫn là chiếc xe Jeep kia. Vì trời còn sớm nên người xe thưa thớt, không tốn nhiều thời gian mà đã đến được ga tàu.
Ba người nhà Mạch Thu kiểm tra vé xong vào sân ga, người tài xế đưa họ đến giúp xách hành lý đi cùng vào trong. Mạch Thu chợt hiểu ra, hình như thời này không chỉ có thể vào ga trước giờ mà còn cho phép người tiễn vào bên trong nữa.
Mặt trời buổi sớm vẫn chưa hoàn toàn nhô hết lên, sắc trời còn hơi xám xịt, đã không có ít hành khách đứng bên đường ray, phần lớn đều là dân công. Mạch Thu hiểu ra: đúng rồi, đây là thời điểm vận chuyển hành khách vào mùa xuân.
Đợi chừng hơn phút, rốt cuộc đoàn tàu cũng "xình xịch xình xịch" vào trạm. Tàu còn chưa hoàn toàn dừng lại, một đám người liền xông lên như ong vỡ tổ. Hành khách nhốn nha nhốn nháo, kèm theo tiếng quát mắng của nhân viên làm việc nên nhất thời rất ồn ào. Mạch Thu ở một bên trợn mắt há hốc miệng, đồng thời khỏi cảm thán: tàu hỏa mãi mãi là nỗi đau trong tim mọi người!
Đinh Ninh dưới sự bảo vệ của Mạch Tử Kiệt cũng đã chen được lên tàu, sau khi tìm được chỗ ngồi vội vàng kéo cửa kính xuống vẫy vẫy tay với người tài xề. Người tài xế kia nhanh chóng dẫn Mạch Thu và số hành lý còn chưa mang lên tàu tới, đầu tiên đưa từng kiện hành lý lên trước sau đó mới bế Mạch Thu lên. Mạch Tử Kiệt cận thận đón lấy con từ cửa sổ tàu.
Đành vậy, đáng nhẽ không được làm loại hành vi này, nhưng vốn dĩ thân hình Mạch Thu quá nhỏ làm sao mà chen lấn với các hành khách khác được, chẳng may xảy ra chuyện ‘giẫm đạp lên nhau’ thì sao, chẳng phải đi tìm chết à. Cho nên mới nói, trẻ em đi tàu hỏa vào mùa xuân rất dễ bị thương!
Chỗ ngồi của ba vừa đúng cùng một hàng, Mạch Thu phát triển hơn so với những đứa trẻ bình thường, đã vượt qua giới hạn vé trẻ em, nhưng Mạch Thu vẫn ngồi trên đùi ba mình để nhường chỗ cho những dân công cao tuổi khác. Tất cả mọi người đều muốn về nhà đón năm mới, có thể giúp được chút nào hay chút ấy.
Tàu hỏa chở đám đông người ầm ỹ chạy với tốc độ chậm chạm khiến người ta tức điên, đến nơi thì đã hơn h trưa rồi. Lúc xuống xe lại phải chen lấn thì thôi không cần phải nói, đợi đến lúc về tới nhà bà nội, Mạch Thu đã bị lăn qua lộn lại sắp đứt thành từng khúc.
Mạch Thu phát hiện nhà bà nội đã trở thành nhà mái bằng chứ không phải là mái tranh giống như trong trí nhớ nữa. Xem ra là phản ứng dây truyền - Mạch Thu thầm suy đoán.
Cả nhà Mạch Tử Kiệt đều được coi trọng, chú cả của Mạch Thu, chú hai và cả các cô cũng đều ở đây.
Có thể là do khoảng cách tạo ra sự thân thiện, sau thời gian dài không gặp bọn họ rất nhiệt tình đối với cả nhà Mạch Tử Kiệt. Ngay cả bà nội cũng ôm Mạch Thu ân cần hỏi thăm một lúc. Mạch Thu có hơi bất ngờ! Thật ra ở kiếp trước - kể từ lúc Mạch Thu có trí nhớ tới nay - tuy bà nội không thích việc cô là con gái nhưng đối xử với cô cũng được coi là tốt, chỉ có điều mức độ không bằng những đứa cháu khác mà thôi.
Là người của hai thế giới, rất nhiều chuyện Mạch Thu cũng đã coi như chuyện thường, mặc dù không thể thân thiết như cô với chị họ của mình, nhưng cô vẫn rất tôn trọng người thân.
Cả đại gia đình ăn một bữa cơm trưa trong không khí hòa thuận vui vẻ. Món chính là gà địa oa(ảnh minh họa bên dưới). Giữa nồi là một con gà nhỏ cho dù không tra bất kỳ gia vị nào nhưng vẫn vô cùng ngon miệng, cạnh còn nồi đặt những lát bánh tráng nữa, quả đúng là mỹ vị trên đời. Mạch Thu ăn vui sướng bởi cô đã rất lâu chưa được nếm thứ hương vị này.
Sau khi ăn xong, đại gia đình tập trung lại một chỗ nói chuyện phiếm. Mạch Thu ôm cái bụng nhỏ no căng tròn cùng chị họ chơi trong vườn hoa. Chị họ của Mạch Thu tên là Mạch Tuệ, là con gái chú cả, lớn hơn Mạch Thu một tuổi. Ở kiếp trước, quan hệ của hai người rất tốt, cùng nhau học năm thứ nhất trung học, nhưng sau này Mạch Tuệ chuyển trường, Mạch Thu thì học lên năm thứ hai trung học tất nhiên là không cùng đi trên một con đường rồi.
Tên của chị họ là bà nội đặt. Mạch Thu đã vô số lần phỏng đoán: nếu như tên của mình mà cũng do bà nội đặt, nói không chừng sẽ là Mạch Nha, hoặc là Mạch Miêu gì đó . . . .(ở đây Mạch Tuệ có nghĩa là bông đòng, vì vậy Mạch Thu mới nghĩ nếu bà nội đặt tên sẽ thành Mạch Nha – bông lúa non; Mạch Miêu – mạ non. Đại khái là liên quan đến lúa gạo)
Hai người một trước một sau đi trên bờ ruộng, lúc này đất thổ chưa bị quy hoạch, trừ những thôn làng nhỏ ra thì khắp nơi đều là ruộng bỏ hoang mênh mông bát ngát. Trong ruộng có những cây mạ non màu xanh nhạt khiến cho Mạch Thu hơi kích thích. Thoáng chốc, Mạch Thu cảm giác như thể mình trở lại ngày thơ ấu vừa quơ nhánh cây, vừa hát đồng dao: bên ngoài mái đình dài, bên cạnh con đường xưa là hoa cỏ xanh biếc thơm ngút trời . . . . ( bài hát này thật sự không tôn cảnh . . . )
Bởi vì Đinh Ninh theo quân nên nhà cửa ở đây đã được bán đi từ lâu, vì vậy nhà Mạch Thu ở nhà bà nội, ba người chen chúc trên một chiếc giường lớn. Giường dùng bùn và cỏ khổ để đắp thành, cũng không phải là giường đất, phía trên phủ một tấm đậm dày, trên tấm đệm là những chiếc chăn bông lớn, cho dù mùa đông có giá rét hơn nữa thì vẫn rất ấm áp, huống chi Mạch Tử Kiệt còn là một"lò lửa lớn".
Đêm trước năm mới, nhà bà nội Mạch Thu bắt đầu chuẩn bị đồ tết có vẻ cực kỳ bận rộn, phần lớn là đồ chiên, ví dụ đồ ăn hình tròn, hình chiếc lá tam giác, hình sợi, và các món chiên có hình thù khác. . . Còn phải hấp bánh với rang đậu phộng nữa. Bánh mừng năm mới thì thường đến đầu thôn mua bánh đã làm sẵn. Hồi ấy, mỗi lần đi mua, Mạch Thu đều rất thích đi theo ông nội vì như vậy có thể nếm được hương vị của mẻ bánh mới ra lò: vừa mềm vừa dẻo. Mạch Thu rơi lệ đầy mặt, quả nhiên vẫn là những thứ của ngày trước!
Ngoài đồ ăn ra vẫn còn phải dán câu đối xuân và Môn Thần, cả mua pháo nữa. Cứ như vậy, năm mới đến trong sự ồn ã huyên náo.
Đêm giao thừa, Mạch Thu mặc chiếc áo bông, quần bông bà nội mới may cho, bên ngoài còn mặc thêm một chiếc áo ghile đỏ thẫm. Nhìn cô tròn vo như quả cầu lửa, có cảm giác rất may mắn. Mạch Thu cũng chẳng để ý tới chuyện này, dù sao vẫn là trẻ con, chưa tới lúc nói tới việc “làm đẹp”.
Gần tới trưa thì trên bàn tròn đã bày đầy đồ ăn: gà địa oa, cá chép kho tàu, nem rán, bánh mừng năm mới hấp là món ăn không thể thiếu, tất nhiên còn có một ít thức ăn chay mặn kết hợp; ngoài ra còn có vừng, đậu phộng giòn, khoai lang đường, các món điểm tâm tương tự mứt. Thật sự là rất đa dạng phong phú.
Người nấu ăn là chú hai của Mạch Thu. Chú đã từng làm đầu bếp một thời gian nên các món ăn hương sắc vị đều có đủ cả.
Mạch Thu đột nhiên nhớ lại đón năm mới khi còn bé, trước lúc ăn cơm cô và chị họ rất thích nhân lúc không ai chú ý liền vặn đùi gà ra, đặt vào vị trí dễ dàng cướp lúc ăn cơm nhất. Ngày đó tương đối nghèo, rất nhiều thứ không thể được ăn thường xuyên cho nên có vẻ rất quý. Sau này, cuộc sống phát triển hơn, mọi người cũng không còn hiếm lạ gì bữa cơm năm mới. Có lẽ, đây cũng là một trong những lý do lễ mừng năm mới càng ngày càng nhạt nhẽo.
Bữa cơm trưa kéo dài rất lâu, thật ra chủ yếu là do những người đàn ông đang uống rượu. Mạch Thu và chị họ đã rời khỏi bàn ăn từ lâu -mỗi người cầm một đĩa điểm tâm ngọt nhỏ - chạy đi xem cậu em họ đốt pháo. Pháo ném là những quả pháp được tháo xuống từ tràng pháo, chỉ là thứ bình thường thôi nhưng lại khiến cho cậu em họ chơi cực kỳ vui sướng.
Bữa cơm tất niên có vẻ đơn giản hơn nhiều so với bữa cơm trưa, chủ yếu là sủi cảo và bánh đậu xanh mừng năm mới. Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi quây quần trước chiếc tivi, vừa cắn hạt dưa bóc đậu phộng, vừa xem các tiết mục ngày tết. Thời này, các tiết mục ấy còn đáng xem. Tuy chẳng quan tâm đến mỹ thanh lắm nhưng các tiểu phẩm lại cực kỳ kinh điển.
Mặc dù như vậy, Mạch Thu vẫn cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng cũng bại trận, ngủ say như chết, ngay cả tiếng pháo nổ đoàng đoàng sáng hôm sau cũng không thể đánh thức cô dậy. Đêm đón giao thừa của Mạch Thu trôi tra bằng việc ngủ say sưa.
Mùng một đầu năm thường là thời điểm vui vẻ nhất của bọn trẻ: chúc tết các bậc phụ huynh là có thể nhận được tiền mừng. Nhưng hiện tại lại khiến Mạch Thu vô cùng hoang mang, bởi vì trước khi cầm được bao lỳ xì cần có một trình tự mấu chốt: dập đầu . . . .cổ hủ, quá là cổ hủ! Mạch Thu tức giận bất bình trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn phải thực hiện ‘đại lễ’ tượng trưng với ông bà nội. Hết cách rồi, nhập gia tùy tục chứ biết sao giờ.
Trái với cậu em họ của Mạch Thu, cậu bé dập đầu cự kỳ vui vẻ, bất chấp tất cả, cứ thấy người lớn là quỳ cái rụp, dập đầu một cái rồi ngẩng mặt lên mong chờ, cho đến nhận được bao lì xì mới tươi cười rạng rỡ, thậm chí ngay cả người đi đường cũng đều không bỏ qua. Mạch Thu im lặng: oa, đang luyện Thiết Đầu Công à, không cảm thấy đầu óc choáng váng sao?
Mạch Thu trôi qua mấy ngày tiếp theo bằng việc đi thăm những vị thân bằng cố hữu và một đống tam cô lục bà nhìn đã thấy choáng. Nhưng được cái thu hoạch được rất nhiều bao lỳ xỳ khiến Mạch Thu vui vẻ: bây giờ ta cũng là người có tiền đó nha, hahahah. . .!
Dưa âm của tết âm lịch chưa tan thì tết Nguyên Tiêu đã sắp tới. Ông nội bận bụi nhào bột đậu, hấp đèn rồng. Theo tập tục, phải làm hai chiếc đèn rồng: một con rồng tiền và một con rồng thương - ngụ ý tiền tài dồi dào, mưa thuận gió hòa, nông sản bội thu. Trừ đèn rồng ra, còn có các loại đèn tròn nhỏ khác.
Mạch Thu thích chiếc đèn Đinh Ninh làm nhất, khéo léo mà đẹp, bên trong cắm một que diêm, rót thêm chút dầu vừng làm chất dẫn đốt có thể cháy rất lâu. Đến gần tối, trẻ con trong thôn mỗi đứa cầm một chiếc đèn lồng tròn nhỏ - cũng là đèn hoa đăng trước đây - chờ dầu vừng cháy hết rồi cắn một miếng, miệng đầy mùi đậu thơm, khiến cho người ta vô cùng tưởng niệm.
Vì là Tết Nguyên Tiêu nên đương nhiên cơm tối sẽ là bánh trôi, phần lớn nhân bánh là vừng, đậu phộng và hoa quế. Ăn xong cơm tối, cả nhà kéo nhau ra đường xem giăng đèn, xem bắn pháo hoa. . . có rất nhiều hoạt động khác nhau. Tóm lại: cực kỳ náo nhiệt.
Mạch Thu vùi mình trong ngực Mạch Tử Kiệt, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời pháo hoa, nhiệt tình hưởng thụ đêm cuối ở với đại gia đình, mọi thứ trong mắt đều là điểm sáng li ty.
Sáng sớm ngày mười sáu cùng tháng - khi đại đa số mọi người còn đắm chìm trong giấc mộng - cả nhà Mạch Tử Kiệt đã ngôi trên xe lửa và đang trên đường trở về. Xe lửa rẽ màn đêm chạy về phía trước, Mạch Thu xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía những người thân đang đứng vẫy tay trên sân gia: không cần biết đã từng xảy ra chuyện gì, ít nhất vào thời điểm hiện tại, cảm ơn mọi người đã lưu lại cho con một hồi ức tốt đẹp.