Cuộc sống lại diễn ra yên bình như trước. Mạch Thu lăn lộn ở trong lớp như cá gặp nước: không bị coi thường, càng không bị coi trọng; những ngày tháng sau này cực kỳ thoải mái.
Nhưng cuối cùng loại yên bình này cũng bị phá vỡ, mà "đầu sỏ gây ra" chính là người bạn tốt nhất của Mạch Thu - Chu Hiểu Nam.
Lúc đó vào khoảng giữa tháng 5, trường học bắt đầu chuẩn bị liên hoan mừng ngày quốc tế thiếu nhi, yêu cầu mỗi lớp phải chuẩn bị một tiết mục. Bởi vì có một vài lãnh đạo bộ đội tới nên tương đối được coi trọng.
Sau khi nhận được thông báo, cô giáo Vương suy tính thật lâu, cuối cùng quyết định chuẩn bị một điệu múa, đồng thời giao chuyện chọn thí sinh cho Chu Hiểu Nam.
Điệu múa này cần chọn ra 15 bạn nữ và 5 bạn nam, và người đầu tiên Chu Hiểu Nam muốn chọn là Mạch Thu. Trong suy nghĩ của cô bé: nhất định là Mạch Thu rất muốn lên sân khấu biểu diễn. Có thứ tốt thì phải cùng chia sẻ với bạn bè chứ, nếu bây giờ cô bé có quyền lợi này thiên vị cũng chẳng sao. Vì thế, Chu Hiểu Nam liền tự quyết định viết tên Mạch Thu lên, chuẩn bị cho cô một sự kinh ngạc.
Vì vậy, khi cô giáo Vương tuyên bố danh sách tập luyện thì Mạch Thu - vẫn bị lừa mà chẳng hay biết gì - cực kỳ kinh ngạc, nghĩ kiểu gì cũng không ra: mình khiêm tốn như vậy rồi mà vẫn bị để ý là sao? Lúc biết được Chu Hiểu Nam là người phụ trách chọn người Mạch Thu mới hiểu ra, có muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi.
Chu Hiểu Nam vốn rất có cảm giác thành tựu, ảo tưởng rằng Mạch Thu sẽ cảm động đến rơi nước mắt, nhưng đợi cô bé quay mặt sang thì thấy vẫn là Mạch Thu nhưng lại với đôi mắt hung ác, bộ dạng: hận không thể cắn cô bé một phát. Chu Hiểu Nam co rụt cổ, ôi trời. . . hình như cô bé gây ra sai lầm rồi.
Mạch Thu hít sâu mấy hơi, ổn định tốt cảm xúc, hỏi Chu Hiểu Nam: "Chúng ta phải biểu diễn cái gì?"
Nếu đã thành sự thật, chỉ có thể thử bình tĩnh tiếp nhận thôi!
"Ặc. . . . múa tập thể -em bé Trung Quốc."
"Chính là bài hát có lời ‘hành lá trộn với đậu phụ’ hả?" Giọng nói rõ ràng có chút bén nhọn.
"Ừ . . . . chính là bài đó. . . "
Mạch Thu chán nản nắm tay thành đấm nhìn cô gái rụt đầu vào tận học bàn. Thật muốn đánh cho nó một trận!
Cách ngày mùng 6 tháng 1 chỉ còn có một tuần lễ, đám Chu Hiểu Nam vùi đầu vào cấp tấp huấn luyện, mỗi người cầm một cái lục lạc, làm những động tác đơn giản ngây thơ theo tiếng nhạc. Không biết đã lặp lại bao nhiêu lần làm hại Mạch Thu -thậm chí lúc đang ngủ - trong đầu vẫn vang lên âm thanh"Nước thích uống nhất, ý a, mãi mãi là nước Hoàng Hà, cho ta một thân thể tỏa sáng như ánh mặt trời có thể làm tan băng tuyết; món ăn yêu thích nhất chính là đậu phụ trộn hành lá, một xanh hai trắng, xanh xanh trắng trắng làm người không nên giả dối", suýt chút nữa bị suy nhược thần kinh luôn.
Khi tất cả đều chuẩn bị gần xong thì trang phục biểu diễn cũng được đưa đến trường học. Cô giáo Vương đặc biệt để cho một bạn nữ mặc vào biểu diễn cho mọi người xem. Mạch Thu vừa nhìn thấy bộ "chiến phục" này, lập tức ngổn ngang trong gió: yếm đỏ, quần trắng tua rua, trên đầu còn phải dùng lơ hồng buộc hai bím tóc nhỏ. Thật là . . . .muốn có bao nhiêu đáng sợ liền có bấy nhiêu. . . .quả đúng là ‘em bé Trung Quốc’ mà.
Mạch Thu phóng ánh mắt lạnh buốt về phía Chu Hiểu Nam: mặc yếm đỏ, quần trắng tua rua múa ‘em bé Trung Quốc’!!! Bà đây có ngày hôm này đều là do ngươi ban tặng đó!
Chu Hiểu Nam không khỏi run run cả người. Sự thù hận của cô bạn này càng ngày càng mãnh liệt rồi, đúng là đáng sợ quá đi!
Cho dù không tình nguyện thế nào đi chăng nữa thì ngày quốc tế thiếu nhi vẫn đến như thường. Mạch Thu bị Chu Hiểu Nam kéo ra phía sau sân khấu, xoắn xuýt hồi lâu cuối cùng vẫn phải nghe lời mặc bộ "đồ hở lưng" này , để tùy cô giáo Vương bôi vẽ lên mặt.
Lại nói, kỹ thuật trang điểm của cô giáo Vương chẳng tốt chút nào: lông mày thô đen sì, đôi môi đỏ rực, má hồng lại còn đi chọn màu hồng cam, bôi hai hình tròn nặng nề trên mặt, đã thế còn điểm một nốt màu đỏ giữa mi tâm nữa chứ. Mạch Thu cảm giác mình hiện tại chẳng khác gì ‘Tán Tài đồng tử’.
Chờ tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, lời mở đầu cũng đã nói xong, tổ thứ nhất đang biểu diễn dàn hợp xướng trên sân khấu, cô giáo Vương dẫn lớp đến vị trí số ba chờ đợi. Cô giáo cũng có tâm trạng giống Mạch Thu: chết sớm sớm siêu sinh sớm.
Đến lượt bọn họ lên sân khấu thì hai mươi đứa trẻ vào vị trí của mình với tư thế cúi đầu nửa ngồi nửa quỳ - đây là động tác chuẩn bị - tiếp theo âm nhạc bắt đầu vang lên, đám trẻ từ từ ngẩng đầu, đứng lên . . . .sau khi điệu múa kết thúc cả khán đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Mạch Thu đứng bên cạnh Chu Hiểu Nam, hai người cầm thật chặt tay của đối phương, sau đó cúi người chào mọi người. Có điều, cô sẽ không bao giờ thừ nhận rằng mình mới vừa có một chút kích động nho nhỏ!
Sự kiện biểu diễn cứ như vậy chấm dứt. Chu Hiểu Nam bị sự thù hận của Mạch Thu dọa cho sợ, sau lần đó không dám để Mạch Thu dính vào bất kỳ chuyện náo động nào nữa. Mạch Thu cũng mừng rỡ, gật đầu không ngừng. Rốt cuộc cô bạn này cũng giác ngộ rồi!
Mấy ngày nay Mạch Thu cực kỳ vui mừng bởi vì gặp được bạn cũ đã lâu ngày không gặp – bạn Tạ Minh Vĩ. Chuyện là như thế này: Mạch Tử Kiệt vì thi hành nhiệm vụ nào đó nên đã đến một quân khu nào đó, vô tình gặp được anh bạn nhỏ Tạ Minh Vĩ đã đi làm. Mạch Tử kiệt cảm thấy Tạ Minh Vĩ nhìn rất quen mắt, thế là sau khi nhiệm vụ kết thúc, thông qua hỏi thăm biết được cha của người này là một trong những chiến hữu cũ của Mạch Tử kiệt ở thành phố J nên muốn mời Tạ Minh Vĩ đến nhà làm khách.
Vì vậy, sau khi Mạch Thu tan học về nhà thì thấy ‘Tạ đại thúc’ – đã lâu không gặp – đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ngay sau đó mặt lộ vẻ ngạc nhiên, chạy lao vào ngực người ta, "Chú ơi, sao chú lại ở đây?"
Khóe miệng Tạ Minh Vĩ co giật: "Tiểu Thu này, anh đã già đến thế cơ à? Anh rõ ràng là một thiếu niên trẻ tuổi chính trực được không vậy, em không thể gọi một tiếng ‘anh’ được à?"
"Được rồi, anh Vĩ!" Mạch Thu híp mắt giống hệt con cáo nhỏ.
Sau khi Tạ Minh Vĩ nghe xong đến khóe mắt cũng giật.
"Anh bảo này, lâu rồi không gặp, sao không thấy em phát triển chiều cao mà lại phát triển chiều ngang vậy?" Tạ Minh Vĩ quan sát Mạch Thu trong ngực rồi phản kích.
Mạch Thu cũng không hề yếu thế, hai tay vỗ mặt Tạ Minh Vĩ: "Chú ơi, lâu rồi không gặp, chú càng ngày càng thay đổi rồi, nhìn da mặt nhẽo ra này , sắp có nếp nhăn rồi."
—— coi như em lợi hại!
—— như nhau thôi!
Hai người sử dụng ánh mắt tiếp tục giao chiến, sau đó lại đồng thời bật cười. Mạch Thu vùi mặt xuống hõm vai Tạ Minh Vĩ, nũng nịu như trẻ con( Mạch Thu: bây giờ bà đây chính là trẻ con! ), "Chú ơi, gặp được chú thật là vui."
Thật ra thì khoảng thời gian trước tâm trạng Mạch Thu rất kém, chủ yếu là do Cố đại soái - Cố Lãng. Rõ ràng là đang yêu đương rồi! Lúc mới đầu Mạch Thu cũng chưa chắc chắn lắm, nhưng đến nhà họ Cố chơi mấy lần thì phát hiện Cố Lãng càng ngày càng chú trọng kiểu tóc, quần áo; về nhà chậm hơn bình thường rất nhiều, chủ nhật cũng thường không ở nhà, còn thường xuyên nở nụ cười ngọt ngào, rõ ràng đó là dấu hiệu đã ‘động tình’ chứ sao.
Nhưng Mạch Thu vẫn thầm hi vọng cho đến một ngày chủ nhật cùng Chu Hiểu Nam đi trên đường lớn, vô tình nhìn thấy Cố Lãng cùng một mỹ nhân tóc dài đi đến từ phía đối diện. Mỹ nhân ôm cánh tay Cố Lãng, tựa đầu vào bả vai cậu, hai người hết sức thân mật. Chỉ cần là người đều có thể nhìn ra người ta có quan hệ không bình thường. Mạch Thu uất ức!
Cố Lãng cũng nhìn thấy Mạch Thu. Cậu chống lại ánh mắt u ám của bạn nhỏ Mạch, rõ ràng có hơi đờ người một chút nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi sắc mặt bước tới. Mỹ nhân bên người cậu thì ngược lại, lại nghiền ngẫm nhìn Mạch Thu mấy lần, có điều cô đang trầm ngâm nên không hề phát hiện ra.
Mạch Thu khóc! Chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra, dù sao Cố Lãng học cấp ba rồi, có bạn gái cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu như bọn họ cứ tiếp tục phát triển tiếp vậy mình nên làm thế nào bây giờ. Lúc này Mạch Thu mới giật mình: có lẽ sự yêu thích của mình đối với Cố Lãng đã bắt đầu biến chất, không còn đơn giản là sùng bái giống như kiếp trước nữa, vẫn chưa tới mức yêu nhưng đã động lòng.
. . . . . Động lòng với gương mặt đáng yêu? Chẳng lẽ tôi có sở thích ‘luyến đồng’?
Nghĩ tới đây, nhất thời đầu Mạch Thu đầy vạch đen.
Mạch Thu cũng không chỉ một lần nghĩ tới việc kể chuyện này cho mẹ Cố Lãng, dù sao hai người đang yêu đương sớm, người lớn mà biết nhất định sẽ ngăn cản, đặc biệt là nhà có gia giáo nghiêm khắc như nhà họ Cố, tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.
Nhưng suy nghĩ này vẫn không thành sự thật. Mạch Thu không đủ hung ác tàn nhẫn, không làm được chuyện đi phá hư hạnh phúc của người khác - cho dù đó là người mình thích. Sau vài lần muốn nói lại thôi với mẹ Cố, Mạch Thu đã hoàn toàn từ bỏ.
. . . . . Được rồi, bà đây sẽ làm thánh mẫu một lần, nhưng ta vẫn phải nguyền rủa hai người chia tay sớm chút!
Mạch Thu nước mắt lã chã cắn góc chăn.
"Sao vậy?"
Tạ Minh Vĩ cảm nhận thấy không khí xung quanh Mạch Thu càng ngày càng thấp nên không yên lòng hỏi.
"Không có gì, " Mạch Thu nhảy khỏi lòng Tạ Minh Vĩ, cười híp mắt nói: "Về sau cháu có thể đàn áp chú, nghĩ đến là cảm thấy hưng phấn hơn bình thường ấy mà!"
Tác giả có lời muốn nói: mọi người cảm thấy để cho bạn Tiểu Tạ làm nam phụ thì như thế nào? ? ?
Tuy nói số tuổi chênh lệch tương đối lớn, nhưng tuổi tác lớn sẽ càng yêu thương hơn chứ sao
Cuộc sống lại diễn ra yên bình như trước. Mạch Thu lăn lộn ở trong lớp như cá gặp nước: không bị coi thường, càng không bị coi trọng; những ngày tháng sau này cực kỳ thoải mái.
Nhưng cuối cùng loại yên bình này cũng bị phá vỡ, mà "đầu sỏ gây ra" chính là người bạn tốt nhất của Mạch Thu - Chu Hiểu Nam.
Lúc đó vào khoảng giữa tháng , trường học bắt đầu chuẩn bị liên hoan mừng ngày quốc tế thiếu nhi, yêu cầu mỗi lớp phải chuẩn bị một tiết mục. Bởi vì có một vài lãnh đạo bộ đội tới nên tương đối được coi trọng.
Sau khi nhận được thông báo, cô giáo Vương suy tính thật lâu, cuối cùng quyết định chuẩn bị một điệu múa, đồng thời giao chuyện chọn thí sinh cho Chu Hiểu Nam.
Điệu múa này cần chọn ra bạn nữ và bạn nam, và người đầu tiên Chu Hiểu Nam muốn chọn là Mạch Thu. Trong suy nghĩ của cô bé: nhất định là Mạch Thu rất muốn lên sân khấu biểu diễn. Có thứ tốt thì phải cùng chia sẻ với bạn bè chứ, nếu bây giờ cô bé có quyền lợi này thiên vị cũng chẳng sao. Vì thế, Chu Hiểu Nam liền tự quyết định viết tên Mạch Thu lên, chuẩn bị cho cô một sự kinh ngạc.
Vì vậy, khi cô giáo Vương tuyên bố danh sách tập luyện thì Mạch Thu - vẫn bị lừa mà chẳng hay biết gì - cực kỳ kinh ngạc, nghĩ kiểu gì cũng không ra: mình khiêm tốn như vậy rồi mà vẫn bị để ý là sao? Lúc biết được Chu Hiểu Nam là người phụ trách chọn người Mạch Thu mới hiểu ra, có muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi.
Chu Hiểu Nam vốn rất có cảm giác thành tựu, ảo tưởng rằng Mạch Thu sẽ cảm động đến rơi nước mắt, nhưng đợi cô bé quay mặt sang thì thấy vẫn là Mạch Thu nhưng lại với đôi mắt hung ác, bộ dạng: hận không thể cắn cô bé một phát. Chu Hiểu Nam co rụt cổ, ôi trời. . . hình như cô bé gây ra sai lầm rồi.
Mạch Thu hít sâu mấy hơi, ổn định tốt cảm xúc, hỏi Chu Hiểu Nam: "Chúng ta phải biểu diễn cái gì?"
Nếu đã thành sự thật, chỉ có thể thử bình tĩnh tiếp nhận thôi!
"Ặc. . . . múa tập thể -em bé Trung Quốc."
"Chính là bài hát có lời ‘hành lá trộn với đậu phụ’ hả?" Giọng nói rõ ràng có chút bén nhọn.
"Ừ . . . . chính là bài đó. . . "
Mạch Thu chán nản nắm tay thành đấm nhìn cô gái rụt đầu vào tận học bàn. Thật muốn đánh cho nó một trận!
Cách ngày mùng tháng chỉ còn có một tuần lễ, đám Chu Hiểu Nam vùi đầu vào cấp tấp huấn luyện, mỗi người cầm một cái lục lạc, làm những động tác đơn giản ngây thơ theo tiếng nhạc. Không biết đã lặp lại bao nhiêu lần làm hại Mạch Thu -thậm chí lúc đang ngủ - trong đầu vẫn vang lên âm thanh"Nước thích uống nhất, ý a, mãi mãi là nước Hoàng Hà, cho ta một thân thể tỏa sáng như ánh mặt trời có thể làm tan băng tuyết; món ăn yêu thích nhất chính là đậu phụ trộn hành lá, một xanh hai trắng, xanh xanh trắng trắng làm người không nên giả dối", suýt chút nữa bị suy nhược thần kinh luôn.
Khi tất cả đều chuẩn bị gần xong thì trang phục biểu diễn cũng được đưa đến trường học. Cô giáo Vương đặc biệt để cho một bạn nữ mặc vào biểu diễn cho mọi người xem. Mạch Thu vừa nhìn thấy bộ "chiến phục" này, lập tức ngổn ngang trong gió: yếm đỏ, quần trắng tua rua, trên đầu còn phải dùng lơ hồng buộc hai bím tóc nhỏ. Thật là . . . .muốn có bao nhiêu đáng sợ liền có bấy nhiêu. . . .quả đúng là ‘em bé Trung Quốc’ mà.
Mạch Thu phóng ánh mắt lạnh buốt về phía Chu Hiểu Nam: mặc yếm đỏ, quần trắng tua rua múa ‘em bé Trung Quốc’!!! Bà đây có ngày hôm này đều là do ngươi ban tặng đó!
Chu Hiểu Nam không khỏi run run cả người. Sự thù hận của cô bạn này càng ngày càng mãnh liệt rồi, đúng là đáng sợ quá đi!
Cho dù không tình nguyện thế nào đi chăng nữa thì ngày quốc tế thiếu nhi vẫn đến như thường. Mạch Thu bị Chu Hiểu Nam kéo ra phía sau sân khấu, xoắn xuýt hồi lâu cuối cùng vẫn phải nghe lời mặc bộ "đồ hở lưng" này , để tùy cô giáo Vương bôi vẽ lên mặt.
Lại nói, kỹ thuật trang điểm của cô giáo Vương chẳng tốt chút nào: lông mày thô đen sì, đôi môi đỏ rực, má hồng lại còn đi chọn màu hồng cam, bôi hai hình tròn nặng nề trên mặt, đã thế còn điểm một nốt màu đỏ giữa mi tâm nữa chứ. Mạch Thu cảm giác mình hiện tại chẳng khác gì ‘Tán Tài đồng tử’.
Chờ tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, lời mở đầu cũng đã nói xong, tổ thứ nhất đang biểu diễn dàn hợp xướng trên sân khấu, cô giáo Vương dẫn lớp đến vị trí số ba chờ đợi. Cô giáo cũng có tâm trạng giống Mạch Thu: chết sớm sớm siêu sinh sớm.
Đến lượt bọn họ lên sân khấu thì hai mươi đứa trẻ vào vị trí của mình với tư thế cúi đầu nửa ngồi nửa quỳ - đây là động tác chuẩn bị - tiếp theo âm nhạc bắt đầu vang lên, đám trẻ từ từ ngẩng đầu, đứng lên . . . .sau khi điệu múa kết thúc cả khán đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Mạch Thu đứng bên cạnh Chu Hiểu Nam, hai người cầm thật chặt tay của đối phương, sau đó cúi người chào mọi người. Có điều, cô sẽ không bao giờ thừ nhận rằng mình mới vừa có một chút kích động nho nhỏ!
Sự kiện biểu diễn cứ như vậy chấm dứt. Chu Hiểu Nam bị sự thù hận của Mạch Thu dọa cho sợ, sau lần đó không dám để Mạch Thu dính vào bất kỳ chuyện náo động nào nữa. Mạch Thu cũng mừng rỡ, gật đầu không ngừng. Rốt cuộc cô bạn này cũng giác ngộ rồi!
Mấy ngày nay Mạch Thu cực kỳ vui mừng bởi vì gặp được bạn cũ đã lâu ngày không gặp – bạn Tạ Minh Vĩ. Chuyện là như thế này: Mạch Tử Kiệt vì thi hành nhiệm vụ nào đó nên đã đến một quân khu nào đó, vô tình gặp được anh bạn nhỏ Tạ Minh Vĩ đã đi làm. Mạch Tử kiệt cảm thấy Tạ Minh Vĩ nhìn rất quen mắt, thế là sau khi nhiệm vụ kết thúc, thông qua hỏi thăm biết được cha của người này là một trong những chiến hữu cũ của Mạch Tử kiệt ở thành phố J nên muốn mời Tạ Minh Vĩ đến nhà làm khách.
Vì vậy, sau khi Mạch Thu tan học về nhà thì thấy ‘Tạ đại thúc’ – đã lâu không gặp – đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ngay sau đó mặt lộ vẻ ngạc nhiên, chạy lao vào ngực người ta, "Chú ơi, sao chú lại ở đây?"
Khóe miệng Tạ Minh Vĩ co giật: "Tiểu Thu này, anh đã già đến thế cơ à? Anh rõ ràng là một thiếu niên trẻ tuổi chính trực được không vậy, em không thể gọi một tiếng ‘anh’ được à?"
"Được rồi, anh Vĩ!" Mạch Thu híp mắt giống hệt con cáo nhỏ.
Sau khi Tạ Minh Vĩ nghe xong đến khóe mắt cũng giật.
"Anh bảo này, lâu rồi không gặp, sao không thấy em phát triển chiều cao mà lại phát triển chiều ngang vậy?" Tạ Minh Vĩ quan sát Mạch Thu trong ngực rồi phản kích.
Mạch Thu cũng không hề yếu thế, hai tay vỗ mặt Tạ Minh Vĩ: "Chú ơi, lâu rồi không gặp, chú càng ngày càng thay đổi rồi, nhìn da mặt nhẽo ra này , sắp có nếp nhăn rồi."
—— coi như em lợi hại!
—— như nhau thôi!
Hai người sử dụng ánh mắt tiếp tục giao chiến, sau đó lại đồng thời bật cười. Mạch Thu vùi mặt xuống hõm vai Tạ Minh Vĩ, nũng nịu như trẻ con( Mạch Thu: bây giờ bà đây chính là trẻ con! ), "Chú ơi, gặp được chú thật là vui."
Thật ra thì khoảng thời gian trước tâm trạng Mạch Thu rất kém, chủ yếu là do Cố đại soái - Cố Lãng. Rõ ràng là đang yêu đương rồi! Lúc mới đầu Mạch Thu cũng chưa chắc chắn lắm, nhưng đến nhà họ Cố chơi mấy lần thì phát hiện Cố Lãng càng ngày càng chú trọng kiểu tóc, quần áo; về nhà chậm hơn bình thường rất nhiều, chủ nhật cũng thường không ở nhà, còn thường xuyên nở nụ cười ngọt ngào, rõ ràng đó là dấu hiệu đã ‘động tình’ chứ sao.
Nhưng Mạch Thu vẫn thầm hi vọng cho đến một ngày chủ nhật cùng Chu Hiểu Nam đi trên đường lớn, vô tình nhìn thấy Cố Lãng cùng một mỹ nhân tóc dài đi đến từ phía đối diện. Mỹ nhân ôm cánh tay Cố Lãng, tựa đầu vào bả vai cậu, hai người hết sức thân mật. Chỉ cần là người đều có thể nhìn ra người ta có quan hệ không bình thường. Mạch Thu uất ức!
Cố Lãng cũng nhìn thấy Mạch Thu. Cậu chống lại ánh mắt u ám của bạn nhỏ Mạch, rõ ràng có hơi đờ người một chút nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi sắc mặt bước tới. Mỹ nhân bên người cậu thì ngược lại, lại nghiền ngẫm nhìn Mạch Thu mấy lần, có điều cô đang trầm ngâm nên không hề phát hiện ra.
Mạch Thu khóc! Chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra, dù sao Cố Lãng học cấp ba rồi, có bạn gái cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu như bọn họ cứ tiếp tục phát triển tiếp vậy mình nên làm thế nào bây giờ. Lúc này Mạch Thu mới giật mình: có lẽ sự yêu thích của mình đối với Cố Lãng đã bắt đầu biến chất, không còn đơn giản là sùng bái giống như kiếp trước nữa, vẫn chưa tới mức yêu nhưng đã động lòng.
. . . . . Động lòng với gương mặt đáng yêu? Chẳng lẽ tôi có sở thích ‘luyến đồng’?
Nghĩ tới đây, nhất thời đầu Mạch Thu đầy vạch đen.
Mạch Thu cũng không chỉ một lần nghĩ tới việc kể chuyện này cho mẹ Cố Lãng, dù sao hai người đang yêu đương sớm, người lớn mà biết nhất định sẽ ngăn cản, đặc biệt là nhà có gia giáo nghiêm khắc như nhà họ Cố, tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.
Nhưng suy nghĩ này vẫn không thành sự thật. Mạch Thu không đủ hung ác tàn nhẫn, không làm được chuyện đi phá hư hạnh phúc của người khác - cho dù đó là người mình thích. Sau vài lần muốn nói lại thôi với mẹ Cố, Mạch Thu đã hoàn toàn từ bỏ.
. . . . . Được rồi, bà đây sẽ làm thánh mẫu một lần, nhưng ta vẫn phải nguyền rủa hai người chia tay sớm chút!
Mạch Thu nước mắt lã chã cắn góc chăn.
"Sao vậy?"
Tạ Minh Vĩ cảm nhận thấy không khí xung quanh Mạch Thu càng ngày càng thấp nên không yên lòng hỏi.
"Không có gì, " Mạch Thu nhảy khỏi lòng Tạ Minh Vĩ, cười híp mắt nói: "Về sau cháu có thể đàn áp chú, nghĩ đến là cảm thấy hưng phấn hơn bình thường ấy mà!"
Tác giả có lời muốn nói: mọi người cảm thấy để cho bạn Tiểu Tạ làm nam phụ thì như thế nào? ? ?
Tuy nói số tuổi chênh lệch tương đối lớn, nhưng tuổi tác lớn sẽ càng yêu thương hơn chứ sao