CHƯƠNG
Nếu như ban đầu cô ta là người xử lí hạng mục hợp tác này, nói không chừng, công của ngày hôm nay đã thuộc về cô ta rồi.
Tiêu Diệp Nhiên không biết suy nghĩ của Lại Tiểu Lan, nếu không, cô nhất định sẽ cảm thấy rất nực cười.
Dù sao, không phải ai cũng có thể bàn hợp đồng trực tiếp với Cố Mặc Đình.
Có điều, Lại Tiểu Lan làm khó Tiêu Diệp Nhiên, phía bên Cố Tống Vy lại không cảm thấy vui vẻ: “Lại Tiểu Lan, cô ở chỗ tôi lấy được không ít lợi lộc, lại giúp tôi làm việc như vậy sao? Cô cũng khiến tôi thất vọng quá rồi đó?”
“Tống Vy, cô đừng tức giận, không phải tôi không muốn đối phó Tiêu Diệp Nhiên, mà bởi vì bây giờ Tiêu Diệp Nhiên là công thần của công ty, tôi muốn đối phó cô ta, cũng không thể trắng trợn quá được, đợi qua khoảng thời gian này, tôi nhất định sẽ nghĩ cách đối phó cô ta.”
Lại Tiểu Lan khuyên bảo, lời nói vô cùng lấy lòng.
“Hừ, tốt nhất là như vậy, tôi nói cho cô biết Tiểu Lan, Tiêu Diệp Nhiên và tôi không đội trời chung, nếu như cô không còn cách nào xử lí cô ta, vậy thì cô cũng không thể nhận lợi lộc từ chỗ tôi nữa, cũng đừng mơ tưởng đến cơ hội được gả vào nhà giàu danh giá.”
Cố Tống Vy lạnh lùng cảnh cáo Lại Tiểu Lan, lời nói còn mang theo ý uy hiếp.
Ánh mắt Lại Tiểu Lan hiện lóe lên tia độc ác.
Nếu như không phải muốn mượn tay Cố Tống Vy, cô ta cũng không muốn bị như vậy, nhưng mà, quyền thế thấp thì phải cúi đầu, bất kể Cố Tống Vy có nói bao nhiêu lời khó nghe, có quá đáng thế nào chăng nữa, cô ta đều phải chịu đựng.
Lại Tiểu Lan hít sâu một hơi, giả vờ gượng cười: “Tống Vy, cô yên tâm, chuyện đã đồng ý với cô tôi nhất định sẽ làm được, có điều cô cũng đừng quá sốt ruột, tôi nhớ là trước kia cô đã từng nói với tôi, sắp đến đại thọ lần thứ năm mươi của ba dượng cô, lúc đó chắc chắn Tiêu Diệp Nhiên sẽ trở về đúng chứ? Đến lúc đó, có lẽ cô có thể có cách để đối phó cô ta.”
“Cô có chủ ý gì?”
Giọng điệu của Cố Tống Vy cuối cùng cũng đã nhẹ nhàng đi không ít.
Lại Tiểu Lan cười xấu xa: “Đúng là có chủ ý…”
Vào ngày thứ hai sau khi hạng mục kết thúc, Tiêu Diệp Nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Tùng.
Sau khi hai ba con nói chuyện ngắn ngủi xong, cúp máy.
Cố Mặc Đình ôm lấy Tiêu Diệp Nhiên từ phía sau, cằm đặt trên vai cô, khẽ hỏi: “Ba em tìm em có chuyện gì sao?”
Tiêu Diệp Nhiên nghiêng mặt qua, thuận thế dựa vào lòng anh, cười nói: “Không có gì, ngày mai là đại thọ lần thứ năm mươi của ba em, ông ấy bảo em trở về.”
“Vậy em muốn về không?”
Cố Mặc Đình khẽ hôn lên môi cô, hỏi.
“Không muốn, nhưng nhất định phải về, bất kể thế nào, đó cũng là ba của em. Nếu như mẹ em còn sống, chắc chắn bà cũng không muốn thấy em và ông ấy như thế này.”
Tiêu Diệp Nhiên thở dài một hơi, giọng điệu có chút bất lực.
Từ lúc dọn ra ngoài đến nay đã được gần một tháng, hai ba con không ai liên lạc với ai, hôm nay Tiêu Tùng có thể chủ động gọi điện thoại cho cô, sao cô có thể không trở về?
Cố Mặc Đình quay người cô lại, ôm vào lòng: “Ngày mai anh sẽ bảo Thanh Chiêu chuẩn bị quà chúc mừng, để em mang về, đừng lo lắng.”