CHƯƠNG
Cô kết hôn với Cố Mặc Đình còn chưa đến một tháng, nhưng ảnh hưởng của anh với cô, lại lớn đến như vậy.
Cô biết rất rõ, lần trước lúc tham gia lễ đính hôn của Bùi Hạo Tuấn và Cố Tống Vy, trong lòng cô vẫn có chút không thoải mái, nhưng bây giờ, cảm giác ấy đã không còn nữa rồi.
ở bên cạnh Cố Mặc Đình một tháng, đã xóa bỏ đi mấy năm mà cô ở bên Bùi Hạo Tuấn!
Lúc Tiêu Diệp Nhiên đang xuất thần, Cố Tống Vy đột nhiên nắm lấy cánh tay Bùi Hạo Tuấn, đi đến trước mặt cô, cao ngạo hỏi: “Tiêu Diệp Nhiên, sao tối nay không thấy người đàn ông ở cùng cô đêm hôm nọ?”
“Liên quan gì đến chị?”
Tiêu Diệp Nhiên lạnh lùng nói, cô cảm thấy người phụ nữ này thật chướng mắt.
Cố Tống Vy trừng mắt với cô, gương mặt phẫn nộ.
Năm chữ này, khiến cô ta nhớ đến sự sỉ nhục mà cô phải chịu buổi tối hôm đó ở nhà hàng.
Cô ta vốn tưởng rằng, người đàn ông hôm đó sẽ cùng Tiêu Diệp Nhiên trở về hôm nay, muốn nhân cơ hội này để sỉ nhục lại, nhưng không ngờ là Tiêu Diệp Nhiên không đưa về cùng.
Ánh mắt Cố Tống Vy bất ổn một lúc, đột nhiên cười nói: “Tiêu Diệp Nhiên, chắc không phải cô lại bị bỏ rơi rồi chứ? Tôi đã nói mà, người đàn ông như vậy, soa có thể thích cô chứ? Theo tôi thấy, người ta chỉ muốn chơi đùa cô, sau đó đá phắt cô đi mà thôi?”
“Liên quan gì đến chị?”
Giọng nói của Tiêu Diệp Nhiên lạnh đi vài phần, rõ ràng cô đang không vui vì lời nói của Cố Tống Vy.
Cố Tống Vy tưởng rằng Tiêu Diệp Nhiên đã bị cô ta nói trúng, gương mặt hiện lên vẻ đắc ý: “Haha, đúng là không liên quan đến tôi. Có điều, tối hôm đó, người đàn ông đó còn nói một cách quang minh chính đại như vậy, nói cô tốt biết bao, tôi còn tưởng anh ta yêu cô thế nào chứ, hóa ra cũng chỉ như vậy mà thôi.”
Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy người phụ nữ này thật sự ngu muội, không khỏi lắc đầu: “Cố Tống Vy, cô có chứng hoang tưởng à?”
“Sao cơ? Lẽ nào tôi nói sai à? Theo tôi thấy, người đàn ông kia do cô tùy tiện kéo đến để diễn kịch mà thôi, vì muốn sỉ nhục tôi và Hạo Tuấn chứ gì?”
Cố Tống Vy vẫn giữ suy nghĩ là Tiêu Diệp Nhiên bị vứt bỏ, nếu không tại sao trong một trường hợp quan trọng như hôm nay, người đàn ông đó sao lại khôn đến, vậy nên cô ta cười càng đắc ý hơn: “Tiêu Diệp Nhiên, không nghĩ đến cô đã thiếu thốn đàn ông đến mức độ như vậy, nếu như cô cần, tôi có thể giới thiệu cho cô đó, đêm nay có rất nhiều đàn ông ưu tú ở đây.”
Nói đến đây, Cố Tống Vy đột nhiên vẫy tay với một người đàn ông ở cách đó không xa: “Anh Lâm.”
“Cô Cố.”
Người đàn ông đó nghe thấy tiếng gọi, rất nhanh đã bước đến đây.
Đợi đến khi anh ta gần đến, Tiêu Diệp Nhiên mới nhận ra người đàn ông này là cậu chủ của tập đoàn Lâm thị, Lâm Nghị.
Người đàn ông này cũng có chút danh tiếng ở thành phố Bắc Ninh, là một thanh niên giàu có đời hai điển hình, trẻ tuổi nhưng đã kết hôn hai lần.
Nghe người ngoài giới truyền tin, người này có khuynh hướng bạo lực gia đình, còn không quản nổi nửa thân dưới, ỷ nhà mình có quyền có thế, đi đến đâu cũng trêu chọc phụ nữ, thậm chí đến những người đã kết hôn anh ta cũng không bỏ qua, vô cùng bỉ ổi đê tiện.
Tiêu Diệp Nhiên lập tức trở nên cảnh giác, cô biết người phụ nữ Cố Tống Vy này không có ý tốt.
Bùi Hạo Tuấn cũng nhíu mày lại, hỏi Cố Tống Vy: “Em gọi anh ta đến làm gì?”