CHƯƠNG
Khi khách đã đến gần đông đủ, cuối cùng Tiêu Tùng cũng lên sân khấu phát biểu, nói mấy lời cảm ơn, sau đó, là thời gian hoạt động của khách.
Sau khi Tiêu Diệp Nhiên trò truyện với khách thay Tiêu Tùng khoảng một tiếng đồng hồ, cô đã có chút mệt, bèn đi lên tầng, trở về phòng nghỉ ngơi.
Cô uống một chút sâm banh, đầu óc có chút mơ màng, quản gia đưa cho cô một cốc trà giải rượu, cô uống vài hớp, đang định gọi điện thoại cho Cố Mặc Đình, ai biết được, lúc này cửa phòng lại bị người ta mở ra.
Tiêu Diệp Nhiên bị dọa một trận, quay đầu lại nhìn, thì thấy Bùi Hạo Tuấn đang bước vào.
Cửa phòng rất nhanh đã bị đóng lại, Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày nhìn anh ta: “Bùi Hạo Tuấn, anh làm gì? Đây là phòng của tôi, mời anh ra ngoài.”
Bùi Hạo Tuấn nhìn chằm chằm Tiêu Diệp Nhiên, hoàn toàn không có ý định ra ngoài: “Diệp Nhiên, anh muốn nói chuyện với em.”
“Tôi nhớ là lần trước tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, giữa tôi và anh, không có gì để nói cả.”
Gương mặt Tiêu Diệp Nhiên lạnh lùng, nhưng trong lòng lại có chút cảnh giác.
Bùi Hạo Tuấn đột nhiên vào phòng cô, chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành.
“Em không có, nhưng anh có! Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em.”
Bùi Hạo Tuấn nhìn chằm chằm cô, đột nhiên trở nên kích động.
Bùi Hạo Tuấn biết, đó là tình cảm mà anh ta còn sót lại với Tiêu Diệp Nhiên.
“Bùi Hạo Tuấn, anh đến tìm tôi Cố Tống Vy có biết không? Anh như vậy, có phải là không được thích hợp hay không?”
Tiêu Diệp Nhiên lùi về phía sau hai bước.
Bùi Hạo Tuấn lúc này khiến cô cảm thấy nguy hiểm, nhất là biểu cảm trên gương mặt anh ta, Tiêu Diệp Nhiên chợt cảm thấy căng thẳng, gương mặt phòng bị.
“Không sao cả, anh đến tìm em, Cố Tống Vy sẽ không biết. Diệp Nhiên, trở về bên anh đi, trước kia tổn thương em là anh không đúng, em nên biết, thật ra anh vẫn luôn thích em hơn.”
Khi Bùi Hạo Tuấn nói ra câu này, Tiêu Diệp Nhiên suýt chút nữa tưởng bản thân đã nghe nhầm.
Cô không hiểu nổi trừng mắt nhìn Bùi Hạo Tuấn, một lúc sau, mới hít sâu một hơi, tức giận nói: “Bùi Hạo Tuấn, anh đang đùa sao? Anh có biết lời nói này của anh, nói ra rồi sẽ có hậu quả gì không? Nếu như ban nãy tôi không nhìn lầm, anh còn ở cùng với người vợ mới cưới của anh đấy!”
“Anh không đùa, Diệp Nhiên, anh biết, chỉ là em không chịu đựng nổi việc bị anh phản bội, anh không tin là em đã không còn tình cảm với anh nữa, trở về bên anh đi, Diệp Nhiên, anh sẽ trân trọng em mà!”
Bùi Hạo Tuấn nhắc lại một lần nữa, suy nghĩ muốn níu kéo Tiêu Diệp Nhiên trong đầu anh ta càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Tiêu Diệp Nhiên đột nhiên trở nên yên tĩnh, lần đầu tiên cô cảm thấy Bùi Hạo Tuấn thật xa lạ.
“Bùi Hạo Tuấn, anh bảo tôi trở về bên cạnh anh, vậy Cố Tống Vy phải làm sao? Đứa bé trong bụng chị ta phải làm sao?”
“Cô ấy và đứa trẻ anh sẽ dành một sự chăm sóc tốt hơn, em muốn gì, anh đều có thể làm được.”
Ánh mắt Bùi Hạo Tuấn kiên định, gương mặt chân thành.
Sự đánh gái của Tiêu Diệp Nhiên với người đàn ông này, rơi xuống hẳn ba cấp.
Cô cảm thấy khó mà tin nổi: “Bùi Hạo Tuấn, tôi thật sự không biết anh lấy đâu ra mặt mũi mà nói với tôi những lời này. Anh cảm thấy, sau khi bị anh tổn thương như vậy, tôi còn có thể trở về bên cạnh anh sao? Đừng nói đến còn có sự tồn tại của Cố Tống Vy, cho dù không có, hôm nay tôi cũng không trở về bên cạnh anh. Chứ đừng nhắc đến việc anh muốn một chân đạp hai thuyền, đúng là si tâm vọng tưởng!”