CHƯƠNG
Sự xuất hiện của anh như một cơn bão mãnh liệt nhất, ánh sáng chói lòa, mạnh mẽ cường thế khiến cho xung quanh đều mờ nhạt và ảm đảm.
Người đó chính là Cố Mặc Đình.
“Anh…”
Tiêu Diệp Nhiên mở to hai mắt, giật mình nhìn anh.
Quần chúng vây xem bên cạnh cũng thốt lên.
“Đó là… chẳng là lẽ tổng giám đốc của giải trí Hoàng Đình, Cố Mặc Đình?”
“Tôi hoa mắt à? Nhân vật lớn như tổng giám đốc Cố lại có thể xuất hiện ở chỗ chúng ta sao?”
“Không phải hoa mắt đâu, là anh ấy! Đúng là anh ấy đấy!”
“Xem kìa, anh ấy đang ôm Tiêu Diệp Nhiên đó…”
Tiếng bàn luận liên tiếp làm phòng làm việc muốn nổ tung, những người nhận ra thân phận của Cố Mặc Đình đều kích động rõ ràng. Ngay cả Tống An Kỳ và mấy người vừa nãy quấn lấy nhau cũng không nhịn được phải ngoái ra nhìn.
Cố Mặc Đình, đó chính là nhân vật tồn tại như vị thần! Trong tay anh nắm giữ hơn % mạch máu của giới giải trí toàn cầu, nghệ sĩ ở trong công ty anh không có ai mà không nổi bần bật.
Trong giới giải trí, công ty giải trí Hoàng Đình là đại diện tiêu biểu, mỗi năm có vô số minh tinh tranh nhau muốn được ký hợp đồng với Hoàng Đình.
Trong mắt người ngoài, Cố Mặc Đình vô cùng tự phụ, cao xa tới mức khó mà với tới, phụ nữ muốn gả cho anh có thể ví như cá diếc sang sông, cuồn cuộn không dứt.
Nếu nói Bùi Hạo Tuấn là nam thần mà bao thiên kim danh viện thành phố Bắc Ninh này tha thiết mơ tưởng, thì Cố Mặc Đình chỉ là ảo tưởng trong lòng họ mà thôi.
Tác phong của anh rất nghiêm túc, làm việc khiêm tốn, bí ẩn khiến cho không ít thiếu nữ nghĩ đến thôi đã muốn mang thai con của anh rồi.
Mọi người không thể nào ngờ được, Cố Mặc Đình lại xuất hiện ở một nơi nhỏ như là công ty giải trí Thời Thụy.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, anh ta còn đỡ Tiêu Diệp Nhiên.
Thấy Tiêu Diệp Nhiên không xảy ra chuyện gì tựa trong lòng anh ta, tất cả mọi người đều sinh lòng hâm mộ và đố kỵ.
Bây giờ, gần như tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Cố Mặc Đình.
Nhưng mà Cố Mặc Đình lại như không hề hay biết, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Diệp Nhiên đang trong ngực anh, nói với cô bằng giọng trầm thấp từ tính: “Không bị thương chứ?”
“Không… Không, cảm ơn!”
Tiêu Diệp Nhiên ấp úp lắc đầu.
Mãi đến lúc này, cô mới hoàn hồn lại, trên mặt vẫn còn chút sợ hãi chưa lấy lại tinh thần.
Cố Mặc Đình thầm thở phào nhẹ nhõm, đỡ Tiêu Diệp Nhiên lên, đợi cô đứng vững rồi mới buông tay ra, lạnh nhạt nói: “Sau này nhớ cẩn thận chút.”
“Ừ.”
Tiêu Diệp Nhiên gật đầu, không khỏi nhìn người đàn ông này thêm vài lần, vẻ hơi tò mò sao anh lại ở đây.