CHƯƠNG
Những lời mà Cố Tống Vy nói hoàn toàn chỉ vì đối kị và muốn hạ nhục đối phương mà thôi.
Xét về phần Cố Thanh Chiêu, cho dù là ngoại hình hay khí chất thì đều hơn xa Bùi Hạo Tuấn, nhưng mà, cô ta không tin, không tin sau khi Tiêu Diệp Nhiên chia tay với Bùi Hạo Tuấn, mà cô ta còn kiếm được chỗ dựa cao hơn cả anh.
Nghe Cố Tống Vy nói như thế, Bùi Hạo Tuấn cũng cảm thấy khá có lý, sau khi trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát, anh ta mới nói:”Người đàn ông ấy dám đánh em, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng em phải an phận một chút, đừng có đi kiếm chuyện nữa.”
“Dạ, chỉ cần anh đòi công bằng cho em thì chuyện gì em cũng nghe theo lời anh hết.”
Sau khi được Bùi Hạo Tuấn đảm bảo, Cố Tống Vy mới nở nụ cười tươi tắn.
Bùi Hạo Tuấn mím môi, không để ý đến Cố Tống Vy nữa, trong lòng anh ta ngổn ngang trăm mối.
Bạn trai của Tiêu Diệp Nhiên làm anh ta cảm thấy chướng mắt, nếu như có thể đuổi anh ta tránh ra Tiêu Diệp Nhiên ra thì anh ta sẽ cực kỳ vui vẻ.
Có điều, Bùi Hạo Tuấn không biết rằng anh bán mạng muốn điều tra về Cố Thanh Chiêu, nhưng vì Cố Mặc Đình muốn che giấu thân phận nên mới đẩy anh ra để mê hoặc bọn họ mà thôi
Cố Thanh Chiêu sống nhiều năm ở nước ngoài, không mấy người trong thành phố Bắc Ninh quen biết anh ta, vì vậy muốn làm gì cũng rất tiện lợi. Nhưng cho dù là thế, anh ta cũng không phải người nhu nhược, cho Bùi Hạo Tuấn muốn đối phó thế nào cũng được.
Họ Lục chiếm địa vị cao nhất trong số bốn gia tộc lớn trong thành phố Bắc Ninh, chỉ cần tùy tiện nhích ngón tay thôi thì cũng có thể khiến cho tất cả chỗ dựa của Bùi Hạo Tuấn tan thành mây gió!
Tiêu Diệp Nhiên ở bệnh viện suốt cả buổi sáng, Cố Mặc Đình bèn ở lại đây chăm sóc cho cô suốt.
Trưa ngày hôm ấy, Tống An Kỳ đến thăm cô, gương mặt cô ấy có vẻ rất nghiêm túc: “Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?”
“Cậu có thể đối xử tốt với người bệnh một chút hay không hả? Vừa mới đến đã tin tốt tin xấu gì đấy?”
Tiêu Diệp Nhiên tỏ vẻ bất mãn, cô trừng mắt nhìn cô ấy, nhưng vẫn nói: “Tin tốt trước đi.”
“Cậu lên chức rồi, tổ trưởng.”
“Ồ? Thế tin xấu thì sao?”
“Vẫn bị con ả đê tiện Lại Tiểu Lan quản lý.” Gương mặt Tống An Kỳ sa sầm, cô ấy tỏ vẻ phiền muộn.
Tiêu Diệp Nhiên sững sờ, dở khóc dở cười: “Cái này cũng tính là tin xấu hả, đây không phải là chuyện bình thường hay sao?”
Tống An Kỳ lắc đầu, gương mặt cô ta toát ra vẻ phẫn nộ: “Hôm nay lúc tớ đến phòng lấy nước, vô tình nghe Lại Tiểu Lan và Cố Tống Vy nói chuyện điện thoại với nhau, người đề ra ý định chuốc thuốc cậu là Lại Tiểu Lan đấy.”
“Cái gì?”
Sau khi nghe xong, sắc mặt Tiêu Diệp Nhiên chợt thay đổi: “Cậu không nghe nhầm chứ?”
“Không có, tớ đoán có thể là vì lần này cậu đã lập công lớn cho công ty rồi nên cô ta mới thấy không vui, bèn xúi con ả Cố Tống Vy đê tiện làm như vậy đấy.”
Tống An Kỳ vừa mới dứt lời, gương mặt Tiêu Diệp Nhiên cũng sa sầm, ánh mắt cô hơi tối tăm.
Ánh mắt của Cố Mặc Đình càng đáng sợ hơn nữa, lạnh lẽo giống hệt như những tảng băng, khiến cho da đầu Tống An Kỳ hơi tê dại.