CHƯƠNG
“Cái gì? Cậu bắt đầu chê người ấy rồi à?”
“Đúng đó, kém hơn tổng giám đốc Cố của cậu nhiều quá, tớ muốn đổi người rồi.”
Tống An Kỳ lầm bà lầm bầm, nói nửa đùa nửa thật.
Tiêu Diệp Nhiên cũng không xem là thật, chỉ nghĩ rằng bạn mình nói bừa, cô vừa cười vừa lắc đầu, nhưng không nói thêm gì cả
cô không hề nhận ra ánh mắt Tống An Kỳ thoáng có vẻ đau lòng khi nói câu này.
Trong lúc hai người đang cười cười nói nói, đột nhiên Lina bước ra khỏi phòng giám đốc, cô ta đi đến trước mặt Tiêu Diệp Nhiên.
“Giám đốc.”
Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ đều vội vàng chào hỏi.
Lina gật đầu xem như là lời chào, vẻ mặt cô ta vẫn nghiêm túc như trước kia: “Tối nay công ty có buổi tiệc của quản lý cấp cao, bộ phận truyền thông được cử bốn người đi tham dự, trong đó có hai người các cô, sau khi tan làm thì hai cô đi dự với tôi.”
“Cuộc họp của quản lý cấp cao sao?”
Nghe thấy thế, Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ đều sững sờ, bọn họ không khỏi cảm thấy ngờ vực: “Không phải chỉ có quản lý cấp cao mới có thể tham dự buổi tiệc cấp cao sao? Sao có phần chúng tôi vậy?
“Đây là ý của cấp trên.”
Lina hờ hững đáp, cô ta cũng không giải thích nhiều, chỉ có điều ánh mắt nhìn về Tiêu Diệp Nhiên của cô ta lại đầy ẩn ý, muốn nói lại thôi.
Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày, rõ ràng cô không thể nhìn thấu được vẻ mặt của Lina, lúc định hỏi tiếp thì Lina đã quay lưng bỏ đi, chỉ để lại một câu: “Nói chung là tối nay nhớ đến dự tiệc.”
Cô ta vừa đi, Tống An Kỳ lập tức nói ngay: “Tớ có dự cảm không lành.”
Tiêu Diệp Nhiên nhìn cô ấy rồi mím môi: “Tớ cũng thế.”
“Có thể từ chối được không? Tớ không muốn đi chút nào.” Tống An Kỳ nhíu mày, cô ấy cười khổ.
Tiêu Diệp Nhiên nhìn cô rồi lạnh nhạt đáp: “Cậu dám chất vấn lời của quản lý à?”
Tống An Kỳ thở dài: “Không dám.” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Không dám thì đi thôi, sợ gì chứ, chỉ là một bữa tiệc, lẽ nào còn ăn thịt chúng ta à?”
Tối ngày hôm ấy, sau khi tan làm, bống người Tiêu Diệp Nhiên, Tống An Kỳ và Lina, còn có Lại Tiểu Lan cùng đến buổi tiệc cấp cao gì đấy.
Địa điểm tổ chức là một gian phòng riêng của khách sạn hạng sang.
Trong căn phòng riêng rộng lớn có hai cái bàn tròn đựng đầy thức ăn, đủ để cho ba mươi người ngồi, lúc bốn người Tiêu Diệp Nhiên đến nơi đã có không ít người đến, vừa ngẩng mắt lên đã thấy tất cả đều là lãnh đạo cao cấp của công ty, thoạt nhìn qua vẫn thấy nơi ngày rất hoành tráng.
Tống An Kỳ thầm hít sâu một hơi, cô ấy kéo cánh tay Tiêu Diệp Nhiên, rồi nói với vẻ căng thẳng: “Chân tớ mềm ra rồi.”
Tiêu Diệp Nhiên vỗ vai cô, nói khe khẽ: “Đúng là lạ thật, nơi này chỉ toàn là giám đốc với phó giám đốc, chỉ có tớ với cậu là không phải à?”
“Hình như là thế đó, rốt cuộc chuyện này là sao đây?”
“Không biết nữa.” Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu, nhưng ánh mắt của cô không hề có vẻ hoang mang: “Xem tình hình ra sao rồi tính, không có gì cần thì ít nói một chút, tùy cơ ứng biến.”
“Được rồi.”