CHƯƠNG
“Cô vẫn còn cười được sao?”
Tống An Kỳ tức giận trợn trắng mắt liếc cô: “Hai tên tiện nhân này như ân hồn bát tán vậy, tiếp theo còn không biết bọn họ đối phó với cô như thế nào đâu, cô sao mà một chút cũng không căng thẳng vậy?”
Tiêu Diệp Nhiên kì quái nhìn cô: “Vì sao phải căng thẳng? Cô ta đã muốn tự đưa mình tới cửa, vậy thì tôi chỉ biết bày thế trận chờ quân địch, chỉ sợ là cô ta không ra tay.”
Tống An Kỳ trong giây lát không nói nên lời, chỉ thở dài một hơi: “Ài, Dù sao thì tôi cũng không có cách nào lạc quan như cô, tiện nhân đó nhiều thủ đoạn âm thầm như thế, tôi lo lắng có một ngày không cẩn thận thì lật thuyền trong mương, cô đừng có quên là cô mới vừa xuất viện vài ngày trước.”
“Tôi hiểu, thế nhưng tôi sẽ không cho cô ta cơ hội như hế lần nữa. Ít nhất thì những chuyện giống như mấy ngày trước sẽ không có thêm lần thứ hai.
“Vậy thì tốt.” Sắc mặt của Tống An Kỳ cuối cùng cũng dễ nhìn hơn một chút, sau đó biểu lộ vẻ mặt xúi quẩy nói: “Gay go thật, nhìn thấy hai con người này thì tôi đến cơm cũng không có hứng ăn.”
“Tôi cũng vậy!”
Tiêu Diệp Nhiên gật đầu đồng ý, chợt chớp mắt nhìn Tống An Kỳ: “Muốn đổi chỗ ăn không?”
“Muốn, chỉ là bây giờ đi thì không sao chứ?”
“Không vấn đề gì, trước khi buổi tiệc kết thúc thì chúng ta quay trở lại là được!”
Tiêu Diệp Nhiên cười cười, nói xong liền kéo Tống An Kỳ đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi gian phòng.
Tuy nhiên ngay khi cả hai dự định rời đi thì Cố Tống Vy đang hưởng thụ cảm giác một đám sao vây quanh trăng sáng thì đột nhiên lại nhìn về phía Lại Tiểu Lan nháy mắt một cái ra hiệu.
Lại Tiểu Lan biết ý, đột nhiên cười nói với Tiêu Diệp Nhiên: “Tiêu Diệp Nhiên, mọi người đều chúc rượu Bùi tổng rồi, chỉ còn cô với Tống An Kỳ, các cô cũng tới chúc rượu đi chứ!”
Giọng nói của Lại Tiểu Lan không to không nhỏ, nhưng lại truyền đến tai mọi người vô cùng rõ ràng.
Gian phòng vốn dĩ đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, hàng chục cặp mắt đều nhìn về phía Tiêu Diệp Nhiên, trong ánh mắt đều có chút cổ quái.
Lúc trước Tiêu Diệp Nhiên và Cố Tống Vy cãi nhau ầm ĩ xôn xao, mọi người đang có mặt ở đây ai ai cũng đều biết.
Chỉ là dù sao cũng đã qua một khoảng thời gian, khi bữa tiệc mới bắt đầu tuy có người cảm thấy kì quái nhưng cũng không bóc trần chuyện này, dứt khoát ra vẻ như không biết gì.
Kết quả câu nói này của Lại Tiểu Lan lập tức làm lạnh đi bầu không khí nóng vốn đang có.
Tiêu Diệp Nhiên biết Lại Tiểu Lan cố ý, không nhịn được nhíu mày, bất giác ngước mắt nhìn về phía Bùi Hạo Tuấn và Cố Tống Vy.
Trên mặt Bùi Hạo Tuấn giương lên nụ cười nhạt, nhưng con ngươi nhìn Tiêu Diệp Nhiên lại mang theo sự cuồng nhiệt người khác không cách nào phát giác.
Sự cuồng nhiệt đó, thậm chí xem lẫn dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Về phần Cố Tống Vy, mặt mày, biểu cảm đều đắc ý rõ ràng, giống như muốn nói cho Tiêu Diệp Nhiên biết, ở đây, cô chỉ là một nhân viên thân phận thấp bé, mà Cố Tống Vy cô ta lại là vợ của cổ đông lớn.
“Tiện nhân.” Tống An Kỳ đè thấp giọng tức giận mắng.
Trong lòng Tiêu Diệp Nhiên liên tục cười lạnh, mặt lại không chút biểu cảm nói: “Xin lỗi, tôi uống rượu có chứng mẫn cảm chọn lọc thời gian, vừa khéo, bây giờ không thể uống, cho nên, e là không thể kính được rượu. Bùi tổng đại nhân đại lượng như vậy, nghĩ hẳn là sẽ không tính toán với tôi đi?”
Bùi Hạo Tuấn: “…”
Tất cả mọi người yên lặng, khóe miệng khẽ co giật.