CHƯƠNG
“Tấm thẻ này không có hạn mức, mua cả trung tâm thương mại cũng đủ. Hơn nữa, cho dù không đủ, có thể kêu Thanh Chiêu đi bán xe.”
Lời này của Cố Mặc Đình, không thể không nói là bá khí, Tiêu Diệp Nhiên nghe mà trái tim run lên.
Mua cả trung tâm mua sắm cũng đủ?
Cô rốt cuộc đã gả cho một ông chồng có tiền như thế nào vậy?
Tiêu Diệp Nhiên á khẩu không nói gì cả một hồi, cuối cùng bất lực, chỉ đành kêu người hướng dẫn mua sắm gói lại toàn bộ quần áo.
Sau khi rời trung tâm mua sắm với túi lớn và túi nhỏ thì đã là buổi trưa, ba người bèn tìm một nhà hàng gần đó giải quyết bữa trưa.
Không nói đến cái khác, bên cạnh có hai người đàn ông đẹp trai đến không có thiên lý này đi cùng thôi, Tiêu Diệp Nhiên đi đến đâu, tỷ lệ quay đầu lại đều quá cao, muốn thu hút sự chú ý thế nào thì thu hút thế đó.
Nhưng mà, trên đường đi, cô cũng chịu các loại ánh mắt rửa tội đầy hâm mộ và đố kỵ của các cô gái trên đường, suýt chút nữa là bị bắn xuyên qua cơ thể luôn rồi.
Buổi chiều, ba người lại tìm một quán cà phê gần đó, uống cà phê, tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm có, buổi tối sau khi trở về nhà, Cố Mặc Đình hỏi Tiêu Diệp Nhiên: “Buổi tối có muốn theo anh đi tham gia một buổi tụ tập không?”
“Tụ tập?”
Tiêu Diệp Nhiên chớp chớp mắt, không có lập tức đồng ý, chỉ là nhìn chằm chằm vào anh hỏi: “Có những ai đến đó?”
“Bạn bè.”
Cố Mặc Đình ung dung nói.
Nhưng mà, từ trong lời nói của anh, Tiêu Diệp Nhiên lại cảm nhận được một số hàm ý khác, chỉ e cái được gọi là bạn bè của anh, chắc hẳn là loại rất quan trọng.
Anh ấy… chuẩn bị giới thiệu cô cho bạn bè quen biết sao?
Thông minh như Tiêu Diệp Nhiên, trong lòng bất giác dấy lên một tia ấm áp, có một loại cảm giác thoả mãn khi được xem trọng.
“Em đi.”
Cô mỉm cười ngọt ngào với anh, trịnh trọng nói: “Em sẽ ăn vận đẹp một chút.”
Cố Mặc Đình mỉm cười gật đầu: “Mỏi mắt mong chờ.”
Khoảng bảy giờ tối, Tiêu Diệp Nhiên quả nhiên tận tâm ăn vận sửa soạn chỉnh chu, chuẩn bị cùng Cố Mặc Đình ra ngoài.
Tối hôm nay, cô mặc một chiếc đầm liền thân màu nhạt, vòng eo xinh đẹp bị thắt lưng ôm chặt lại, nét mặt thanh tú không chút son phấn, đôi môi không son mà đỏ, mày không vẽ mà đen, đôi mắt sáng rực như làn nước mùa thu, làn da trắng mịn đẹp đẽ như ngọc, khí chất tươi tắn tao nhã, khí tức thanh cao nồng đậm đó khiến cho cô càng có thêm một phong vị khác.
“Được chứ?”
Mặc một chiếc váy mới mua, quay một vòng trước mặt Cố Mặc Đình, Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười hỏi.
“Rất đẹp, khiến anh có một loại kích động muốn giấu em đi.”
Trong ánh mắt thờ ơ của Cố Mặc Đình có một tia kinh diễm.
“Thật bá đạo.”