CHƯƠNG
Tiêu Diệp Nhiên quở trách một câu, đi tới khoác lấy cánh tay của anh: “Đi thôi, chỉ cần không làm anh mất mặt là được.”
“Anh nghĩ, chắc sẽ làm bọn họ kinh diễm đó.”
Cố Mặc Đình cong cong khoé môi, cúi người hôn trộm lên môi cô một nụ hôn thơm ngọt, sau đó mới ôm cô đi ra ngoài.
Khoảng giờ phút, hai người đến một câu lạc bộ cao cấp trong thành phố, sau khi bước vào, Cố Mặc Đình quen đường quen lối mà đi phía trước dẫn đường, Tiêu Diệp Nhiên theo đằng sau anh, lên thang máy, băng qua hành lang yên tĩnh và tao nhã, cuối cùng ngừng lại ở trước cửa của một phòng bao cấp bậc kim cương.
Cố Mặc Đình giơ tay gõ cửa, một lúc sau, cửa được mở ra từ bên trong, sau đó Tiêu Diệp Nhiên nghe thấy thanh âm ồn ào của Cố Thanh Chiêu: “Lão đại đến rồi!”
Sau đó lại có một thanh âm đàn ông lạ lẫm truyền tới: “Chị dâu đến chưa?”
“Đến rồi đến rồi.”
“Ở đâu ở đâu?”
Trong phòng bao truyền đến những tiếng ồn ào, Tiêu Diệp Nhiên bởi vì đứng đằng sau lưng Cố Mặc Đình, người bên trong vốn không nhìn thấy cô, đợi đến khi Cố Mặc Đình kéo cô đi vào, cô mới hoàn toàn lộ ra trước mắt đám người.
Bầu không khí rõ ràng là yên lặng trong giây lát.
Ánh mắt của những người bên trong đều đổ dồn lên người Tiêu Diệp Nhiên, trên mặt mang theo sự tò mò nồng đậm.
Cô yên lặng đứng ở nơi đó, ánh sáng rực rỡ dát lên một tầng sáng xinh đẹp trên gương mặt cô, đôi con ngươi của cô thuần khiết linh động, khoé miệng nhếch lên nụ cười nhẹ nhàng mê người, lông mày thanh tú, ngũ quan nhỏ nhắn xinh xắn, khí chất thoát tục, chiếc váy màu nhã làm nổi bật cô, khiến cô có chút ý vị không nhuốm bụi trần, trông vô cùng động lòng người.
Và khi mọi người đang đánh giá Tiêu Diệp Nhiên, Tiêu Diệp Nhiên cũng đang đánh giá mọi người.
Bên trong ngoại trừ Cố Thanh Chiêu thì còn có ba nam một nữ.
Ba người đàn ông đó trạc tuổi Cố Mặc Đình, tướng mạo, khí độ đều bất phàm, vừa nhìn là biết xuất thân thế gia hào môn.
Còn về người phụ nữ đó, tuổi tác xêm xêm với cô, có một khuôn mặt hình trái xoan rất đẹp, xét về khí chất thanh tao toát ra từ trên người cô ta thì hiển nhiên cô ta cũng là một tiểu thư danh giá, thân giá ngàn vàng.
“Chào mọi người.”
Hai bên nhìn nhau một hồi, Tiêu Diệp Nhiên cong môi chào hỏi với đám người trước, thanh âm giòn tan như ngọc rơi trên đĩa.
Nụ cười này của cô, khiến cho mấy người vốn còn đang đánh giá cô, đột nhiên hồi thần lại, trong đáy mắt đều loé qua tia kinh diễm.
“Chào em dâu!”
“Chào chị dâu!”
Ba nam một nữ đồng thời đứng dậy, thái độ thân thiện mà chào hỏi.
Mấy người này, ai nấy đều là những người bất phàm, nam thì tuấn dật phi phàm, nữ thì phong thái nổi bật, lúc đồng thanh chào hỏi, cái thanh thế đó khiến cho Tiêu Diệp Nhiên không khỏi mỉm cười một cái.