CHƯƠNG
Cố Mặc Đình kéo cô đến bên cạnh ghế sofa, chỉ vào ba nam một nữ đó, giới thiệu với Tiêu Diệp Nhiên: “Thẩm Thanh Thu, Sở Ngạn Lâm, Lăng Cẩm, cuối cùng là em gái của Lăng Cẩm, Lăng Nhược Y. Những bạn tốt cùng nhau lớn lên với anh và Cố Thanh Chiêu.”
Tiêu Diệp Nhiên gật gật đầu, mỉm cười với đám người: “Chào mọi người, tôi tên là Tiêu Diệp Nhiên.”
“Đều là người nhà cả, đừng khách sáo, mau ngồi đi.”
Thẩm Thanh Thu xua xua tay, kêu mọi người ngồi xuống.
Cố Thanh Chiêu chạy tới kéo Tiêu Diệp Nhiên qua một bên, vẻ mặt ân cần nói: “Chị dâu, để em đưa chị đi tham quan phòng bao một chút, bên trong này có rất nhiều thứ, nhưng cũng khá thú vị. Và quan trọng nhất là lão đại cất giấu không ít rượu ngon ở đây, bình thường ngay cả em cũng không cho uống, chúng ta nhân cơ hội này lấy vài chai của anh ấy ra, thấy thế nào?”
Tiêu Diệp Nhiên nhìn anh ta một cái, rồi lại nhìn mấy người Cố Mặc Đình ở đằng sau, giống như là biết chút gì đó, nhưng cũng thông minh, trực tiếp gật đầu nói: “Được thôi!”
Hai người vừa đi xa, mấy người bên này mới thu ánh mắt lại, đổ tầm mắt lên người Cố Mặc Đình, trên mặt đều là vẻ khó tin: “Thanh Chiêu nói cậu động lòng phàm rồi, chúng tôi còn không tin, bây giờ xem ra là thật rồi?”
“Như các người thấy.”
Cố Mặc Đình nhún nhún vai, vẻ mặt thờ ơ.
“Tướng mạo khí chất đều không tồi, xứng với cậu.” Thẩm Thanh Thu bình tĩnh đưa ra đánh giá.
“Em dâu này sao lại có chút quen mắt thế nhỉ?” Sở Ngạn Lâm suy nghĩ, vẻ mặt có chút nghi hoặc.”
“Tiêu Diệp Nhiên—đó không phải là nhân vật bão táp đã gây ồn ào trên tin tức giải trí đợt trước sao?” Lăng Cẩm suy nghĩ cả nửa này, cuối cùng cũng nhớ ra nhân vật Tiêu Diệp Nhiên này.
“Cô ấy là người mà anh Mặc Đình thích sao?”
Lâm Nhược Y nhíu đôi mày liễu mà hỏi, giống như là không tin lắm.
Đối diện với phản ứng khác nhau của bốn người, Cố Mặc Đình chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Là cô ấy.”
Bốn người đối mắt nhìn nhau một hồi, Sở Ngạn Lâm do dự hỏi: “Ảnh hưởng của tin tức đó rất không tốt, xem ra Mặc Đình đã biết nguyên nhân hậu quả rồi?”
“Tin tức không phải sự thật, không cần để ý.”
Vẻ mặt Cố Mặc Đình vẫn ung dung hờ hững.
Mấy người nghe vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó Lăng Cẩm chặc lưỡi nói: “Nói như vậy, vậy thì chị dâu của chúng ta có chút lợi hại rồi, tin tức trước đây em cũng có xem, thủ đoạn phản kích cũng khá cao minh đó.”
“Mắt nhìn người của Mặc Đình bén như vậy, cậu cảm thấy người bình thường, cậu ta có thể thích sao?”
Thẩm Thanh Thu cười cười, bưng ly rượu lên nói: “Bất kể thế nào, thì cũng chúc mừng Mặc Đình trước đã, trở thành người thoát ế sớm nhất trong mấy anh em chúng ta.”
“Ha ha, nói cũng phải, trước đây chúng tôi còn luôn cho rằng cậu sẽ đơn thân một đời luôn chứ, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay!”
Hiếm khi có cơ hội trêu chọc Cố Mặc Đình, những người khác thấy vậy cũng lập tức hùa theo trêu chọc.
Lúc này, Tiêu Diệp Nhiên theo Cố Thanh Chiêu đã đi một vòng quay về, lúc hai người đi, hai tay trống trơn, lúc về thì mỗi người cầm hai chai rượu vang trong tay, hơn nữa đều là loại có giá cả cực kỳ đắt đỏ nữa.