CHƯƠNG
Nếu như lúc đầu không phải gặp được Cố Mặc Đình, vậy thì cô bây giờ, chỉ e là sẽ sống rất thê thảm nhỉ.
Cố Mặc Đình giống như là cảm ứng được cảm xúc của cô, nhẹ giọng hỏi bên tai cô: “Sao thế?”
“Không có gì.”
Cô hồi thần lại, lắc lắc đầu, dựa đầu vào trong lồng ngực anh, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy mà nói: “Em chỉ là cảm thấy mình rất may mắn vì cuối cùng có thể gả cho anh.”
Đôi con ngươi đen của Cố Mặc Đình co chặt lại, rũ mắt nhìn xuống, chằm chằm vài khuôn mặt cô.
Cô ở trước mặt, khuôn mặt tinh xảo, khoé môi hơi nhếch, nụ cười rạng rỡ, cái đầu thân mật mà dựa vào lòng anh, vẻ mặt thoả mãn.
Vào giây phút đó, trái tim ngàn năm khó tan của Cố Mặc Đình đột nhiên sụp đổ đi một mảnh, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai mà tan băng ra, biến thành một vũng nước mềm mại.
Cố Thanh Chiêu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, đã không lạ gì nữa, nhưng đối với mấy người Thẩm Thanh Thu và Sở Ngạn Lâm mà nói, Cố Mặc Đình như vậy, đủ để khiến bọn họ không thể tin được rồi.
Hoá ra, Cố Mặc Đình đã động lòng phàm, chính là bộ dạng này sao?
Sững sờ một hồi lâu, Thẩm Thanh Thu bất giác cảm khái: “Chữ ‘tình’ thật đúng là có bản lĩnh không nhỏ, vậy mà ngay cả Mặc Đình cũng không qua được cái ải này.”
“Ha ha, đây không phải là rất tốt sao? Tên này cuối cùng cũng có chút giống người bình thường rồi.” Sở Ngạn Lâm cũng cười nói.
“Chị dâu là cô gái tốt.” Lăng Cẩm thốt ra một câu từ tận đáy lòng.
Sau một đêm thân thiết, những người đàn ông này đã hoàn toàn mở lòng mình với Tiêu Diệp Nhiên.
Cô gái này tính tình vui vẻ, hoàn toàn không giả vờ giả vịt, ăn chơi không gò bó, lúc nên cười thì cười, ở trên người cô hoàn toàn không nhìn thấy được một chút kiêu ngạo hay thận trọng dè dặt mà các thiên kim tiểu thư hay có nào.
Thế nhưng cũng bởi vì cô thoải mái cởi mở, đám người cảm thấy khi ở cùng cô vô cùng tự nhiên, trong lòng càng bất tri bất giác mà thích cô hơn, gần gũi với cô hơn.
Đêm đó, Tiêu Diệp Nhiên chơi rất vui, uống không ít rượu, đến cuối cùng, trực tiếp say mèm trong lòng của Cố Mặc Đình, ngủ thiếp đi.
Cố Mặc Đình ôm lấy cô, giống như là bảo vệ báu vật tuyệt thế vậy, đứng dậy từ ghế sofa: “Tối nay đến đây thôi, tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước.”
Đám người đằng sau gật đầu, không có ngăn cản, chỉ lặng lẽ mà nhìn anh bế Tiêu Diệp Nhiên rời khỏi.
Một đêm say, sáng ngày hôm sau, Tiêu Diệp Nhiên tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu óc đau như búa bổ, lúc rũ mắt xuống, phát hiện quần áo trên người mình không biết đã bị thay ra từ lúc nào rồi.
Cô ngẩn người vài giây, nhớ tới tối qua mình say đến bất tỉnh nhân sự, sau đó xảy ra cái gì cô hoàn toàn không biết.
Quần áo là do Cố Mặc Đình thay giúp cô…
Bờ má Tiêu Diệp Nhiên bất giác có chút nóng bừng, nghĩ đến mình không tấc vải che thân mà đối diện với anh trong trạng thái không có ý thức, cô liền cảm thấy ngại ngùng.
Lần sau, không được uống say như vậy nữa!
Sau khi Tiêu Diệp Nhiên xuống giường đi tắm xong, thì xuống lầu ăn sáng, sau đó mới đến công ty làm việc.
Cô vừa mới bước vào Bộ phận truyền thông, Tống An kỳ liền làm mặt lạnh đi tới nói với cô: “Diệp Nhiên, một tiếng sau đến đại sảnh buổi họp báo đợi lệnh, có công việc.”
“Tình hình gì vậy? Sắc mặt cậu sao khó coi thế?”