CHƯƠNG
…..
Bởi vì đột ngột quyết định đi công tác mà buổi tối Tiêu Diệp Nhiên về nhà từ sớm, đích thân xuống bếp, định nấu một bữa tối thịnh soạn đầy đủ dinh dưỡng cho Cố Mặc Đình.
Tầm khoảng giờ tối, Cố Mặc Đình vừa bước vào cửa đã nghe thấy âm thanh vọng ra từ phòng bếp liền sải bước đến xem.
Lúc này Tiêu Diệp Nhiên đang thái thịt, bên cạnh là nồi canh đang sôi sùng sục, trong lúc gấp gáp cô không cẩn thận cắt vào tay, máu liền trào ra.
Cô hô lên một tiếng, định đi xả nước thì một đôi bàn tay to lớn đã xông lên trước.
“Anh về rồi à?”
Tiêu Diệp Nhiên cong môi mỉm cười ngọt ngào nhìn người đàn ông này.
Cố Mặc Đình liếc cô một cái, nhanh chóng tắt bếp đi, sau đó kéo cô ra ngoài phòng khách, rồi lấy bộ dụng cụ y tế ra, ngồi xuống bên cạnh cô, giúp cô xử lí vết thương.
Ngón tay cô trắng nõn thon dài, mềm mại mịn màng, chỉ cần nhìn qua cũng đoán được mười ngón tay chưa từng làm chuyện gì nặng nhọc, nhưng lúc này lại hằn lên một vết thương.
Cố Mặc Đình có chút đau lòng, ngang ngược ra lệnh: “Lần sau không cho phép em vào phòng bếp nữa, chuyện cơm nước này cứ dặn người giúp việc đi chuẩn bị là được rồi”
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, không cần phải căng thẳng thế đâu”
Tiêu Diệp Nhiên bình thản cười, mặc dù cô xuất thân giàu có nhưng không phải là kiểu bị nuông chiều thành tật xấu, có chuyện gì thì cô cũng toàn tự tay làm cả.
Hơn nữa, cô cũng đã nói là sẽ làm một người vợ đúng chuẩn, vợ nấu cơm cho chồng là chuyện rất bình thường.
Cố Mặc Đình băng kín vết thương cho cô, cánh tay vừa nhấc lên liền dễ dàng ôm trọn cô lên trên đùi: “Anh nói không được là không được, em phải nghe lời, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng”
Tiêu Diệp Nhiên ngây ngô cười: “Hậu quả gì, chẳng lẽ là lấy thân báo đáp?”
Cố Mặc Đình nheo mắt lại: “Toàn bộ người em đều là của anh, lấy thân báo đáp là chuyện sớm muộn. Nhưng mà, nếu như em muốn vượt tiến độ thì anh cũng không ngại”
Mặt Tiêu Diệp Nhiên nóng bừng lên, hai gò má đỏ ửng, vội vàng chuyển chủ đề: “Thế bữa tối sao bây giờ, em mới nấu được một nửa, hơn nữa… em đói bụng rồi”
Cô vỗ về vùng bụng phẳng lì của mình, trong bụng phát ra tiếng kêu “ọc…ọc”, xem ra cô thật sự rất đói.
Cố Mặc Đình ngẫm nghĩ một hồi, tay trái liền đặt lên mông cô, vỗ nhẹ một cái, sau đó đặt cô sang bên cạnh rồi đứng dậy, xắn tay áo lên: “Để anh”
Tiêu Diệp Nhiên ngây ngốc ngồi một chỗ như bị sét đánh, máy móc gật đầu, cảm thấy chỗ bị anh chạm vào nóng bừng như bị lửa đốt.
Cố Mặc Đình thấy cô xấu hổ liền không khỏi bật cười, lúc này mới sải bước về phía phòng bếp.
Lát sau, Tiêu Diệp Nhiên không chịu đựng được mùi vị tỏa ra từ bếp nữa, liền đi vào trong đó.
Sau bữa tối, hai người trở về phòng, tắm rửa rồi mặc đồ ngủ ngồi hóng gió ngoài ban công.
Ánh trăng đêm nay vô cùng đẹp đẽ, bầu trời lấp lánh ánh sao, gió đêm nhè nhẹ thổi, vô cùng dễ chịu khoan khoái.
Cố Mặc Đình bưng hai ly rượu vang đến, ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu, khẽ cười, giọng nói như tiếng chuông gió văng vẳng: “Đang nghĩ là hạnh phúc hiện giờ này của em có phải đang mơ hay không, có đôi khi em có cảm giác không chân thực”