CHƯƠNG
Anh hôn vội vàng mãnh liệt, dễ dàng cướp lấy lý trí của cô, thậm chí muốn rút lấy linh hồn của cô đi vậy.
Đầu cô ong ong lên, thở dốc ngày càng nặng, Tiêu Diệp Nhiên muốn kéo lý trí lại, dưới sự tấn công mưa to gió lớn của anh thì cô liên tục thất thủ.
Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được có bàn tay to đặt lên ngực mình, nóng bỏng chạm vào, làm cho cơ thể mềm mại khẽ run rẩy.
Mà trong mắt đen như mực của người đàn ông từ từ hiện lên sự điên cuồng, giống như hai ngọn lửa, bàn tay to lướt qua bụng bằng phảng của cô, đầu ngón tay hơi lạnh lại giống như mang theo dòng điện, nhẹ nhàng trêu chọc cô sinh ra cảm giác tê dại.
Lúc hai người sắp bước vào ranh giới cấm kỵ kia mới đột nhiên lấy lại tinh thần.
Cả người Tiêu Diệp Nhiên mềm nhũn nằm trong lòng Cố Mặc Đình, miệng nhỏ hơi mở, hít thở không khí.
Cố Mặc Đình rũ mắt nhìn cô, đôi mắt sâu như biển lại có sự nhẫn nhịn kiềm nén.
Tiêu Diệp Nhiên đỏ mặt nhìn anh, giọng khàn khàn nói: “Anh cứ như vậy có không tốt cho cơ thể hay không?”
Cô có thể cảm nhận được ở chỗ đùi của mình có một thứ gì đó chĩa vào, hiển nhiên bởi vì Cố Mặc Đình vừa hôn cô nên ham muốn bùng cháy lên.
Cố Mặc Đình hơi khàn giọng: “Em biết anh vẫn luôn đợi em. Mà trước kia, anh không muốn chạm vào em vì anh không chỉ muốn cơ thể em còn muốn chỗ này của em…”
Anh chỉ vào vị trí trái tim của cô, bổ sung nói: “… Anh muốn em cam tâm tình nguyện giao toàn bộ bản thân mình cho mình, không chứa tạp chất nào.”
Vẻ mặt người đàn ông mang theo sự nghiêm túc chưa từng có, đôi mắt như ngọc hiếm khi thâm tình khó nói nên lời.
Tiêu Diệp Nhiên im lặng.
Trước đó cô kết hôn với Cố Mặc Đình chỉ nghĩ hai người góp gạo thổi cơm chung, nhưng dần dần cô lại phát hiện dường như cô đang hưởng thụ cảm giác vợ chồng ở bên nhau.
Hiện tại cô mở mắt hay nhắm mắt cũng không hề nghĩ đến chuyện lấy lòng Bùi Hạo Tuấn, ngược lại cô nghĩ làm thế nào để làm tròn trách nhiệm của người vợ, chăm sóc tốt cho Cố Mặc Đình, hơn nữa hưởng thụ cảm giác được anh tôn trọng, tin tưởng, bao gồm yêu thương và chưng chiều.
Tiêu Diệp Nhiên không biết bản thân vẫn chưa hoàn toàn mở lòng với anh, nhưng cô tin ngày đó không còn xa nữa.
“Em tin lần này em sẽ không để anh chờ lâu đâu.”
Tiêu Diệp Nhiên cười với anh, nụ cười đó giống như trăm hoa đua nở, xinh đẹp rực rỡ.
“Ừm, vậy anh chờ tin tốt.”
Cố Mặc Đình cũng cong môi, ánh mắt hiện lện sự dịu dàng.
Lúc này, hô hấp của hai người cũng ổn định lại, Tiêu Diệp Nhiên lại nằm xuống gối đầu lên đùi anh, một tay ôm lấy eo của anh rầu rĩ nói: “Hôm nay Cố Tống Vy quay phim không thuận lợi, mấy ngày tiếp theo còn phải gặp cô ta, đúng là đáng ghét.”
Cố Mặc Đình nghe cô than phiền thì cười nhẹ một tiếng: “Ngày mai em tìm thời gian chạy ra ngoài, anh đưa em đến một nơi khác.”
“Hả?”
Tiêu Diệp Nhiên nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên: “Thật sao?”
Cố Mặc Đình mím môi: “Anh đã lừa bà xã bao giờ chưa.”
“Hi hi, kia một lời đã định, ngày mai em nhất định sẽ tìm cơ hội chạy ra ngoài.”