CHƯƠNG
“Khụ, hẹn hò, em chưa từng hẹn hò ở công viên trò chơi đâu, anh có muốn thử một chút?”
Tiêu Diệp Nhiên vô tội cười cười, hoàn toàn là dáng vẻ hiền lành vô hại.
Cố Mặc Đình híp mắt nhìn cô, anh biết cô cố ý, lông mày vốn nhíu chặt lập tức buông lỏng ra, sau đó giọng nói cũng thay đổi, nhàn nhạt nói: “Nếu bà xã muốn thì anh sẽ đi theo.”
Chuyện này khiến Tiêu Diệp Nhiên có chút kinh ngạc.
Cô vốn cho rằng Cố Mặc Đình sẽ từ chối, không nghĩ tới anh đồng ý rồi!
Anh đồng ý rồi?
Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy hơi khó tin, suy nghĩ thú vị trong lòng biến mất đi một chút, cô đành phải cười gượng nói: “Thật ra… Em nói giỡn.”
“Không sao.”
Cố Mặc Đình nhìn lướt qua những công trình giải trí trước mắt, ánh mắt hơi trầm xuống, có vẻ sâu xa nhìn cô một cái nói: “Hơn nữa, công viên trò chơi còn rất có duyên với chúng ta.”
Nếu anh không có nhớ lầm, rất nhiều năm trước, hình như anh cũng quen biết một cô nhóc ở chỗ này…
“Vậy… Bây giờ chúng ta đi vào sao?”
Tiêu Diệp Nhiên thấy anh thật sự đồng ý thì sửng sốt, trong lòng có chút kỳ lạ.
Chậc chậc, thân phận ông chồn quốc dân cao quý muốn cùng cô chơi ở công viên trò chơi, trong lòng quá phấn kích làm sao bây giờ… Cơ hội này đúng ngàn năm có một, không thể bỏ qua!
“Chờ một lát, em gọi điện thoại cho Tô Lân dọn dẹp một chút, vậy thì bà xã có thể chơi vui hơn.”
Cố Mặc Đình lấy điện thoại trong túi ra, chuẩn bị gọi cho Tô Lân.
Tiêu Diệp Nhiên nghe vậy thì lập tức không nói gì.
Đây là nhà chủ nghĩa tư bản, ra tay không giống bình thường.
“Mặc Đình, hay là đừng gọi điện thoại nữa.” Tiêu Diệp Nhiên bật cười ngăn cản hành động của Cố Mặc Đình: “Sân chơi này phải chơi nhiều người mới vui, một nơi lớn như thế mà chỉ có hai chúng ta thì sẽ rất nhàm chán, đi thôi, đột nhiên em muốn chơi tàu lượn siêu tốc, chúng ta đi qua chơi cái đó đi.”
Sau khi nói xong lời này, Tiêu Diệp Nhiên cũng không đợi Cố Mặc Đình trả lời đã trực tiếp kéo tay anh chui vào trong đám người.
Xếp hàng, mua vé, hai người ngồi lên tàu lượn siêu tốc, toàn bộ hành trình cảm xúc của Tiêu Diệp Nhiên tăng vọt một cách dị thường.
Cố Mặc Đình so ra mà nói thì phản ứng cũng rất bình thản nhưng rất rõ ràng là anh không thích những nơi chen chúc ồn ào như thế này nên bởi vậy đôi lông mày đẹp đẽ kia đều nhíu chặt lại.
Đường như nhìn ra điều gì thú vị cô liền tốt bụng nhắc nhở: “Chờ lát nữa nếu như anh sợ hãi thì anh có thể hét lớn lên.”
Cố Mặc Đình từ chối cho ý kiến nhếch khóe môi lên.
Kết quả là ngồi một chuyến ngược lại là Tiêu Diệp Nhiên liên tục thét lên thậm chí sắc mặt còn hơi tái nhợt.
Lúc hai người ngồi xuống ghế ở ven đường nghỉ ngơi, Cố Mặc Đình khoanh tay lại, trêu tức nhìn cô nói: “Phu nhân rất là hào hứng nhỉ, có muốn chơi lại một lần nữa không?”
“Không… Không cần.”
Tiêu Diệp Nhiên gượng cười, trong lòng tự nhủ đúng là thất sách, không ngờ hại người lại thành ra hại mình.
Trên mặt Cố Mặc Đình hiện ra nụ cười thản nhiên, không nói gì.