Chương
Người phụ nữ có gương mặt thẩm mỹ?
Người đàn ông này lại còn nói cô ta là người phụ nữ có gương mặt thẩm mỹ?
Bây giờ toàn bộ giới giải trí, người dám can đảm nói cô ta chỉnh sửa khuôn mặt đã không có nhiều, có dù có cũng chỉ có lác đác mấy người.
Tần Mạn Ny làm thế nào cũng không ngờ, người đàn ông nhìn như đẹp trai cao quý, cũng là người đầu tiên cô ta chủ động muốn tranh thủ, vậy mà lại nói cô ta không đáng một đồng như vậy!
Sắc mặt Tần Mạn Ny lúc trắng lúc xanh tại chỗ, đổi tới đổi lui, vô cùng đặc sắc.
“Thưa ngài, lời này của anh có phải quá đáng rồi không?”
Lúc này Ninh Huyên Huyên đã bình phục, sắc mặt có chút khó coi.
“Quá đáng?”
Cố Thanh Chiêu nhếch môi, trên mặt mang theo nụ cười có một quý ông vô hại: “Tôi cho rằng mình đã rất lịch sự rồi! Dù sao mặt thẩm mỹ cũng tốt hơn so với chiếc xe buýt mà ai cũng có thể lên được, vế trước rõ ràng là dễ nghe hơn một chút. Hơn nữa, mấy người mù mắt sao? Không thấy bên cạnh tôi đã có một người phụ nữ rất ưu tú rồi sao? Chỉ là hai người các cô, có thể so sánh với Diệp Nhiên sao?”
Lời nói này của Cố Thanh Chiêu cũng không phải là giả.
Tối nay mặc dù Tiêu Diệp Nhiên mặc bộ lễ phục tương đối bảo thủ, nhưng không biết vì sao, đứng trước Ninh Huyên Huyên và Tần Mạn Ny, cũng rất dễ dàng vượt qua bọn họ.
Không phải nói lễ phục của Ninh Huyên Huyên và Tần Mạn Ny không đủ xinh đẹp.
Ngược lại, lễ phục của hai ngươi này đều là Chanel màu thanh nhã, kiểu dáng cao cấp nhưng vẫn bị hạ thấp, đây là do sự khác biệt về khí chất.
Trên người Tiêu Diệp Nhiên tỏa ra một loại tao nhã mà bọn họ không thể có được.
Trong lúc nhất thời, Ninh Huyên Huyên và Tần Mạn Ny không biết lấy gì để đáp lại.
Tiêu Diệp Nhiên cũng không còn gì để nói, trong lòng tự nhủ, cậu ba Lục, không nên vạch trần anh không biết sao? Cho dù những lời anh nói là sự thật, anh vẫn nên uyển chuyển một chút nha! Anh ăn nói ngay thẳng như vậy, hai người phụ nữ tính tình cao ngạo này phải sống thế nào đây?
Đang lúc Tiêu Diệp Nhiên không biết nên phản ứng thế nào, sắc mặt Ninh Huyên Huyên và Tần Mạn Ny đột nhiên trở nên âm trầm vô cùng.
Lời nói của Cố Thanh Chiêu không còn là độc ác nữa, mà là đâm trúng cột sống của bọn họ.
Những năm này lặn lộn trong ngành giải trí, ai mà không có chút chuyện không thể nói, bị người khác nói ngay trước mặt như vậy, trong lòng chắc chắn khó chịu.
Tần Mạn Ny tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Tiêu Diệp Nhiên ưu tú? Ha ha, người phụ nữ này không phải chỉ là đôi giày rách của Bùi Hạo Tuấn sao, không biết đã bị chọc nát bao nhiêu lần, cũng chỉ có anh coi cô ta là bảo vật!”
“Tần Mạn Ny, lau miệng sạch sẽ cho tôi một chút!”
Sắc mặt Tiêu Diệp Nhiên trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng đến mức có thể toát ra một lớp sương lạnh.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Cô và Bùi Hạo Tuấn ở bên nhau nhiều năm như vậy, đừng nói với tôi là cô vẫn còn trong sạch.”
Tần Mạn Ny khịt mũi hừ lạnh khinh thường, rõ ràng là đem toàn bộ sự tức giận mà Cố Thanh Chiêu mang tới, ném lên người Tiêu Diệp Nhiên.