Chương
“Cởi quần áo không?”
Cố Mặc Đình nhìn Tiêu Diệp Nhiên lười biếng dựa vào bồn tắm thì cảm thấy thú vị, không khỏi cười hỏi.
“Cởi quần áo?”
Tiêu Diệp Nhiên chớp mắt, cúi đầu nhìn quần áo của mình, rốt cuộc lúc này hai má tái nhợt lại đỏ ửng lên: “Ồ, được…”
Hai tay cô bắt đầu cởi lễ phục trên người mình, nhưng nửa ngày vẫn không cởi được.
“Bà xã không thể cởi như vậy được.”
Cố Mặc Đình nhìn đến buồn cười, dứt khoát chủ động cởi quần áo giúp cô.
Khi lễ phục hoàn toàn được cởi ra, cảnh xuân đang ngâm mình trong bồn tắm cũng hoàn toàn xuất hiện trong mắt anh.
Cơ thể trắng nõn mềm mại, bọt nước chiếu rọi có chút lóa mắt, nước ấm vừa đủ làm cho làn da cô ửng lên màu hồng, nhìn có vẻ mềm mại mê người.
Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải tạo hình, tự nhiên là vẻ đẹp hoàn mỹ nhất!
Cảnh xuân xinh đẹp trước mắt, Cố Mặc Đình luôn có sức chịu đựng kinh ngạc, trong mắt bỗng dưng nổi lên ngon lửa, bụng nhỏ hiếm khi xuất hiện sự kích động.
Mà lúc Cố Mặc Đình đang cố gắng kiềm chế ngọn lửa trong lòng, Tiêu Diệp Nhiên ngồi trong bồn tắm lại nghiêng đầu, ánh mắt mê ly, nở nụ cười làm say lòng người.
“Em muốn tắm chung với Mặc Đình.”
Cô đưa tay hất nước trong bồn tắm, Cố Mặc Đình ngồi xổm bên cạnh bồn tắm nên không tránh kịp, cả người ướt nhẹp.
Hai mắt Cố Mặc Đình dừng lại, nhìn người trước mắt, khàn giọng nói: “Bà xã, em nghĩ cho kỳ, hiện tại hối hận còn kịp.”
Tiêu Diệp Nhiên nghiêng người về phía trước, đôi tay ôm lấy cổ anh, hơi thở như hoa lan nói: “Không hối hận.”
Cố Mặc Đình hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu anh mới hạ quyết tâm, kéo hai tay cô ra, đứng dậy, cởi quần áo, quấn khăn tắm, bước vào bồn tắm.
Hai người không phải lần đầu tiên thẳng thắn với nhau, nhưng có lẽ bởi vì bầu không khí nên trong phòng tắm nội như có như không tỏa ra hương vị tinh tế. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tiêu Diệp Nhiên say không nhẹ không nặng, miễn cưỡng giữ chút lý trí.
Người đàn ông trước mắt có dáng người hoàn mỹ đến mức có thể so sánh với siêu mẫu thế giới, dưới ánh đèn chiếu lên người anh tỏa ra một cảm giác gợi cảm mê người.
Hai má Tiêu Diệp Nhiên nóng bỏng, dưới tác dụng của cồn trong cơ thể, cô lại chủ động vươn tay ra ôm lấy cổ anh, đưa miệng nhỏ tới…
“Mặc Đình, anh còn nhớ những lời em nói trước đó không? Đến khi em chuẩn bị xong sẽ cho anh, em cảm thấy em đã hoàn toàn chuẩn bị xong rồi, chính là bây giờ.”
Cô vụng về hôn môi anh, tiếng cô lẩm bẩm giống như mang theo sức hấp dẫn truyền vào lỗ tai anh.
Cố Mặc Đình chấn động, đẩy cô ra, anh còn chưa kịp mở miệng thì Tiêu Diệp Nhiên đã bịt miệng anh lại.
“Trước tiên anh nghe em nói hết đi có được không?”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng mà lại dịu dàng, làm cho người khác không suy nghĩ đến chuyện từ chối.
Anh nhẹ gật đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, dường như đang có một cơn bão bị đè nén từ lâu.
Tiêu Diệp Nhiên tin tưởng, chỉ cần mình không cẩn thận mà nhóm ngọn lửa kia lên, vậy thì chào đón cô chắc chắn là một sự nhiệt tình như dời núi lấp biển.