Chương
Cái tên khốn kiếp này, nể mặt anh ta mà anh ta còn được đằng chân lên đằng đầu hả?
Chỉ có điều lần này không đợi cho cô nổi cơn thịnh nộ, Tiêu Diệp Nhiên nhanh tay lẹ mắt kéo cô ấy lại, cô quay đầu sang lườm Cố Thanh Chiêu: “Cậu cũng bớt nói vài câu đi.”
Cố Thanh Chiêu nghe thấy thế bèn cười ngượng, anh ta đứng dậy: “Được rồi, nếu như chị dâu nói thế thì tôi không nói nữa đâu.”
Sau khi nói dứt lời, anh ta duỗi eo, nhìn cục trưởng rồi mỉm cười: “Cục trưởng Triệu, tôi có thể đi được chưa?”
“Đương nhiên là có thể rồi, mọi người đều có thể đi được rồi.”
Cục trưởng Triệu vội vàng vẫy tay, trông có vẻ rất sốt ruột, khiến cho những người bên cạnh cảm thấy hơi cạn lời.
Nhưng cục trưởng Triệu cứ như không nhìn thấy nhìn cả.
Rốt cuộc hai vị phật lớn ấy cũng đã đi rồi, nếu không phải địa điểm không thích hợp, nói không chừng ông ta còn đốt pháo ăn mừng nữa kia kìa.
Một vở hài kịch, cuối cùng cũng đã hạ màn.
Sau khi bước ra khỏi cục cảnh sát, Cố Thanh Chiêu và Tiêu Diệp Nhiên chia tay nhau ở ngoài cửa.
Anh ta vừa mới bỏ đi, Tống An Kỳ đã hỏi ngay: “Tiếp theo chúng ta phải đi đâu đây?”
Tiêu Diệp Nhiên trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Đem hành lý của Tiêu Tiêu về trước đã, đến tối thì ba chị em ta đến Thịnh Thế Đế Cảnh chơi, cũng coi như là làm tiệc tẩy trần cho Tiêu Tiêu.”
“Thịnh Thế Đế Cảnh hả, lâu lắm không đi rồi. Được thôi, cứ quyết định như vậy đi.”
Tiêu Tiêu phất tay, vui vẻ tiếp nhận lời đề nghị của Tiêu Diệp Nhiên.
vào lúc này, cô ấy hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo giống như lúc ở trong đồn cảnh sát nữa, gương mặt trông có vẻ rất vui vẻ và phóng khoáng.
Ba người họ nhanh chóng đem hành lý về, sau khi trời sụp tối bèn dắt díu nhau đến Thịnh Thế Đế Cảnh.
Trong thành phố Bắc Ninh, không ít người đã nghe đến danh tiếng của Thịnh Thế Đế Cảnh. Đây là một nơi rất xa hoa đắt đỏ, có đủ các loại hình từ nhà nghỉ, câu lạc bộ, nhà hàng, hoạt động giải trí.
Những người ra ngoài nơi này đều là người của giới thượng lưu, trước lúc Tiêu Tiêu ra nước ngoài, thỉnh thoảng ba người bọn họ lại đến đây chơi bời.
Nơi này chứa chan hồi ức ấm áp của ba người bọn họ.
Vào lúc này, ba người Tiêu Diệp Nhiên bước vào cửa Thịnh Thế Đế Cảnh, nhìn thấy bảng hiệu quen thuộc, cô ấy không khỏi than thở: “Lâu rồi không đến, nhớ ghê.”
Tiêu Tiêu đưa chìa khóa cho cậu em giữ xe, cô mỉm cười khoác cánh tay hai người bạn của mình: “Nếu nhớ thì vào đi, đứng ở đây làm gì?”
Bọn họ đi vào trong Thịnh Thế Đế Cảnh một cách thuần thục, Tiêu Diệp Nhiên bấm thang máy kính, lên đến nhà hàng trên tầng .
Ba người vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của không ít người. Ánh mắt của rất nhiều người đàn ông đều trở nên nóng bỏng, gương mặt toát ra vẻ kinh ngạc.
Ba người Tiêu Diệp Nhiên chính là người đẹp trời sinh, mỗi người một vẻ.
Tiêu Tiêu là người đẹp sắc sảo, cô đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người, nhất là cặp mắt đan phượng xinh đẹp ấy, sóng nước chảy tràn trong mắt tỏa ra sự yêu kiều vô hình.
Còn Tiêu Diệp Nhiên lại tương đối nền nã.
Gương mặt thanh nhã, đôi mắt trong trẻo như nước hồ, dung mạo , trông có vẻ trong trẻo và xinh xắn, cho dù từ cái nhìn đầu tiên, cô không khiến mọi người cảm thấy kinh diễm như Tiêu Tiêu, nhưng không biết vì sao mọi người cứ dán chặt mắt vào cô.