Chương
Tiêu Diệp Nhiên cảm động đến mức sụt sùi, cô ráng giữ cho mình bình tĩnh lại, mỉm cười rồi nói: “Các cậu không cần phải ôm đồm nhiều việc đâu, bọn họ muốn chơi thì chúng ta chơi cùng họ là được rồi, cứ coi như tìm chút niềm vui trong cuộc sống đi vậy.”
“Được rồi, nghe cậu nói thế thì tớ cũng cảm thấy hứng thú. Nếu xét về chuyện chơi đùa thì chẳng ai hơn được tớ đâu. Tớ đảm bảo sẽ chơi đến mức bọn họ không còn sức phản kháng nữa.”
Chuyện này được gác tạm lại, Tiêu Tiêu chớp mắt, chợt đổi đề tài: “Không bàn đến mấy chuyện mất hứng này nữa, bây giờ tớ tương đối tò mò về người đã kết hôn với cậu.”
“Anh ấy đối xử với tớ rất tốt.”
Lúc nhắc đến Cố Mặc Đình, ánh mắt Tiêu Diệp Nhiên dịu dàng như nước, cô cười tủm tỉm: “Bùi Hạo Tuấn không có tư cách so bì với anh ấy đâu.”
“Ồ? Đánh giá cao đến vậy à?”
Tiêu Tiêu nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cô biết một khi Tiêu Diệp Nhiên bị thương, cô ấy sẽ khó mà mở cánh cửa lòng ra lần nữa, trước kia nghe Tống An Kỳ nói cô kết hôn với người lạ, cô ấy còn nghĩ cô bốc đồng quá.
“Lần sau nếu có cơ hội thì sẽ giới thiệu cho các cậu làm quen, cậu đừng lo, tớ biết tớ đang làm gì mà. Thật ra bây giờ tớ rất muốn nói Bùi Hạo Tuấn một câu, cảm ơn anh ta vì lúc đầu đã không lấy tớ.”
Nếu như anh ta không phản bội cô thì cô đã không được gặp Mặc Đình.
Mặc dù bây giờ cô cảm thấy tình cảm mình dành cho Bùi Hạo Tuấn không đáng một chút nào, nhưng thật lòng vẫn phải cảm ơn anh ta.
Tống An Kỳ cũng gật đầu đồng ý: “Đúng là nên cảm ơn anh ta, nếu như cái tên cặn bã ấy không phản bội cậu, cậu sẽ không gặp được người đàn ông tốt như nam thần Lục rồi.”
“Nếu đến cả An Kỳ cũng nói thế thì tớ yên tâm rồi.”
Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, gương mặt cô ấy ánh lên niềm vui, cô cảm thấy mừng thay cho bạn thân của mình.
Ba người họ chuyện trò không ít chuyện trong khoảng thời gian ăn cơm, đợi đến khi cơm nước xong xuôi cũng đã đến tám giờ tối.
Bởi vì đã lâu chưa về nước, Tiêu Tiêu hết sức vui mừng khi được tụ tập với hai người bạn thân của mình, cô ấy dứt khoát kéo cả hai đến một câu lạc bộ có tên ‘Mị Âm’ trong Thịnh Thế Đế Cảnh để uống rượu.
Trong một gian phòng riêng trong câu lạc bộ, nơi này được trang trí hết sức tao nhã, mặt đất được trải thảm cung đình, có đầy đủ các tiết mục, ánh đèn rực rỡ, cực kỳ xa hoa lộng lẫy, đủ khiến cho mọi người muốn chết trong mộng đẹp, không nỡ rời khỏi nơi này.
“Đêm nay không say không về nhé?”
Sau khi khui chai rượu vang đỏ, Tiêu Tiêu rót cho ba người mỗi người một ly, rồi nói một cách khí phách.
Tống An Kỳ nhún vai, nếu như cậu muốn thì tớ sẽ theo đến cùng.
Tiêu Diệp Nhiên trợn mắt nhìn hai người họ: “Cân nhắc đến cảm nhận của người tửu lượng không cao một chút, uống say thì thôi, nếu cả ba đều nằm xuống đây thì ai lôi chúng ta về hả?”
“Sợ cái gì, nằm đây thì nằm đây, lẽ nào có ai dám ném tớ ra ngoài chắc?”
Tiêu Tiêu không sợ trời không sợ đất, tính cách này của cô lại rất giống với Cố Thanh Chiêu.
Lời cô ấy nói cũng đúng, ở nơi này làm gì có ai dám ném cô ấy ra ngoài.
Đại đa số những vị khách đến đây tiêu tiền đều là người có máu mặt, nếu như nhân viên phục vụ có mắt không tròng dám đắc tội người nào, nói không chừng sẽ gặp xui tận mạng.
Huống hồ chi, nhà Tiêu Tiêu còn nắm cổ phần khá lơn của Thịnh Thế Đế Cảnh.