Chương
“Được rồi, nếu là thế thì tớ sẽ bán mạng theo cậu đến cùng.”
Ba người vui vẻ cụng ly, vừa nói vừa cười, bầu không khí vẫn thoải mái như lúc bọn họ còn học đại học, cùng ở chung ký tức xá, cùng điên cuồng chơi đùa, đong đầy niềm vui.
Sau khi uống rượu tầm nửa tiếng, Tiêu Diệp Nhiên không thể uống nổi nữa, Tiêu Tiêu và An Kỳ vẫn đang bừng bừng hứng thú, sấn lại bên nhau chơi phạt rượu.
Tiêu Diệp Nhiên ngồi bên cạnh nhìn bọn họ, cô mỉm cười, nụ cười rạng rỡ nhất trong mấy tháng gần đây.
Lúc đang uống giữa chừng, Tiêu Diệp Nhiên vào nhà vệ sinh một chuyến, dạ dày của cô lại sôi trào, cô gục xuống bên bồn cầu, nôn hết một lúc.
Sau khi nôn một hồi lâu, dạ dày cũng thoải mái hơn nhiều, cô rửa mặt rồi lê bước về chỗ cũ.
Nhưng nào ngờ lúc đi đến hành lang, cô bất ngờ gặp phải hai người.
Tần Mạn Ny và một người đàn ông trung niên.
Tần Mạn Ny thân thiết khoác cánh tay người đàn ông, hai người bọn họ kề vai mà đi, chuyện trò rôm rả, trong lúc nói chuyện còn có thể nhìn thấy gương mặt e thẹn của Tần Mạn Ny.
Tiêu Diệp Nhiên không khỏi nhướn mày, cô cũng nhận ra thân phận của người đàn ông ấy.
Đó là người cô đã chụp lại hình ở dưới bãi đậu xe trong tiểu khu thuộc thành phố H.
Trong lúc Tiêu Diệp Nhiên hơi sững sờ, Tần Mạn Ny cũng nhìn thấy cô, sắc mặt cô ta thoắt thay đổi, vội vàng hất cánh tay người đàn ông bên cạnh ra.
“Sao thế?”
Người đàn ông trung niên ấy nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, ông ta khẽ nhíu mày lại.
Tần Mạn Ny hoảng hốt, vẻ mặt thay đổi khó lường.
Bởi vì xảy ra mâu thuẫn với Tiêu Diệp Nhiên, tất cả công việc của Tần Mạn Ny đều phải ngừng lại, đối với một người đang trong thời kỳ thăng tiến như cô ta, chuyện này chẳng khác nào một đòn đả kích nặng nề.
Bây giờ là thời khắc mấu chốt của cô ta, người đàn ông trung niên bên cạnh lại là con át chủ bài, và cũng là chỗ dựa của Tần Mạn Ny.
Cô gọi người đàn ông này đến từ thành phố H xa xôi, ăn cơm với ông ta, uống rượu với ông ta, nói không chừng lát nữa còn ngủ chung với ông ta nữa…
Vốn dĩ mọi thứ đều đang tiến hành theo kế hoạch, chỉ cần cô hầu hạ sao cho ông ta hài lòng, người đàn ông nhiều tiền đến mức không đếm hết này sẽ chịu móc hầu bao vì cô ta, thậm chí còn có thể lấy lại được đại ngôn đã mất đi vào lúc trước.
Nhưng nào ngờ lại gặp phải Tiêu Diệp Nhiên trong thời khắc mấu chốt như thế này.
Cô ta là minh tinh, và cũng là người thứ ba, thân phận này phải giữ bí mật chặt chẽ, nếu như để cho người khác biết, vậy thì cô ta sẽ xong đời rồi.
Đột nhiên Tần Mạn Ny hơi sợ hãi.
Cô ta không muốn trở thành Cố Tống Vy thứ hai.
Vào lúc sắc mặt Tần Mạn Ny trắng bệch, Tiêu Diệp Nhiên nhìn cô ta với vẻ như cười như không, cô chẳng nói gì, chỉ thở dài, lắc đầu rồi lướt qua hai người, toan bỏ đi.
Thấy ánh mắt của Đuờng Diệp Nhiên, trái tim Tần Mạn Ny nhảy lên đến cổ họng, cô ta không hỏi la lớn: “Tiêu Diệp Nhiên, cô đứng lại đó.”