Chương
Tiêu Tiêu đắc ý cười một tiếng, bộ dạng kia rõ ràng là rất hài lòng với thành quả của mình.
Tiêu Diệp Nhiên bật cười: “Bàn về uống rượu, hai người bọn tớ không thể đấu lại cậu được.”
Hai người bọn họ nói chuyện phiếm với nhau chờ Tống An Kỳ trở về, kết quả không ngờ đến chờ một cái liền hơn nửa tiếng đồng hồ.
“An Kỳ sẽ không phải xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?”
Tiêu Diệp Nhiên hơi lo lắng mà nhìn ra bên ngoài, nói thầm.
Tiêu Tiêu lắc đầu, đứng dậy từ chỗ ngồi: “Đi thôi, ra ngoài tìm thử xem.”
Hai người đi ra khỏi phòng bao, trực tiếp đi đến nhà vệ sinh tìm người, nhưng mà tìm một lượt, sửng sốt ngay cả bóng dáng của Tống An Kỳ cũng không nhìn thấy.
“Chẳng lẽ là đi về trước rồi?” Tiêu Tiêu hơi nghi ngờ một chút mà hỏi.
Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu: “Chắc là không đâu.”
“Vậy thì cậu ấy có thể đi đâu chứ?”
“Không biết nữa.”
Trong lúc mà Tiêu Diệp Nhiên đang lo lắng có cần phải chia nhau ra tìm hay không, đột nhiên chuông điện thoại di động lại vang lên vào lúc này.
Tiêu Diệp Nhiên nhận lấy, liền nghe thấy âm thanh của Tống An Kỳ truyền tới từ bên kia: “Diệp Nhiên, thật xin lỗi nha, tớ có việc nên đi về trước rồi, các cậu không cần phải chờ tớ đâu, giúp tớ nói một tiếng xin lỗi với Tiêu Tiêu, mai mốt tớ nhất định sẽ đền bù cho cậu ấy.”
“An Kỳ, cậu sao rồi?”
Tiêu Diệp Nhiên rất thính, rất nhanh liền có thể nghe thấy trong giọng nói của Tống An Kỳ hơi không thích hợp.
“Tớ không sao đâu, không cần lo lắng cho tớ, ngày mai gặp nhau ở công ty.”
Nói xong lời này cũng không đợi Tiêu Diệp Nhiên có phản ứng, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Tiêu Diệp Nhiên sửng sờ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại cả nửa ngày, cảm thấy bất đắc dĩ nói với Tiêu Tiêu: “Hình như là cậu ấy thật sự có chuyện gấp, đi về trước rồi…”
“Như vậy hả, thôi được rồi, đã như vậy rồi, vậy thì tối nay chơi tới đây thôi. Dù sao lần này tớ trở về cũng không đi nữa, sau này có nhiều thời gian để hẹn gặp nhau mà.”
“Ừm.”
…
Lúc Tiêu Diệp Nhiên về đến nhà cũng đã là mười một giờ đêm.
Đèn trong phòng khách của biệt thự vẫn còn sáng, sau khi vừa bước vào cô liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc vẫn còn đang bận rộn.
Người đàn ông ngồi ở trên ghế sofa gõ máy tính, anh mặc một bộ đồ ngủ thật dài, cổ áo ở trước ngực hơi mở ra, lộ ra đường cong căn đầy ở bên trong, màu da dưới ánh đèn chiếu xuống hiện ra màu sắc khỏe mạnh, hai chân bắt chéo lại với nhau, lộ ra tư thế ngồi cực kỳ ưu nhã.
Lúc này, ánh mắt của anh cực kỳ chuyên chú, nhìn từ góc độ của Tiêu Diệp Nhiên có thể nhìn thấy được đường cong rõ ràng từ gương mặt của anh, còn có phong thái quyến rũ thoát ra lúc mà anh nghiêm túc.
Người đàn ông nghiêm túc mãi mãi là người đẹp trai nhất, câu nói này Tiêu Diệp Nhiên lại chứng minh một lần nữa ở trên người của Cố Mặc Đình.
Cô bước nhanh đi đến phía sau của anh, cúi người xuống vòng lấy cổ của anh, đặt cái cằm nhỏ nhắn trên vai của anh, nghịch ngợm thổi hơi ở bên tai của anh: “Muộn như vậy mà còn chưa ngủ, đang chờ em hả?”