Chương
Cố Mặc Đình ngắt ngang lời của Tiêu Diệp Nhiên, mặc dù chỉ là một câu ngắn gọn, nhưng mà lại thành công để cho Tiêu Diệp Nhiên ngậm miệng lại.
Đúng vậy, tình cảm tốt thì thế nào chứ, kết hôn còn có thể ly hôn mà, giữa nam và nữ chuyện phản bội đã sớm không phải là chuyện mới mẻ gì rồi.
Nghĩ đến cái này, ánh mắt của Tiêu Diệp Nhiên không khỏi chìm xuống, vẫn có chút nghĩ mãi không ra: “Tại sao Hàn Minh Nhân lại muốn làm vậy chứ?”
“Hàn Minh Nhân phản bội Tống An Kỳ cùng cô con gái nhà giàu của tập đoàn Dương thị là Dương Thiên Thiên ở cùng bên nhau, nói một cách nghiêm túc, ba mẹ của Tống An Kỳ phải chịu liên lụy.”
“Thật quá đáng.”
Sắc mặt của Tiêu Diệp Nhiên khó coi, giận không thể kiềm chế được.
Chỉ có tự mình trải qua mới có thể cảm nhận rõ ràng loại cảm giác đau đớn cùng cực khi bị người bên cạnh phản bội.
Lúc trước cô nhận phải sự phản bội gấp hai, thiếu chút nữa kiềm chế không được, nếu như không phải là An Kỳ ở bên cạnh của cô, chỉ sợ là cô sẽ điên mất.
Tiêu Diệp Nhiên thật sự không dám tưởng tượng, biến cố liên tiếp xảy ra, lấy tính tình dễ dàng nóng vội của Tống An Kỳ, có thể hay không thật sự làm ra một vài chuyện xúc động.
“Mặc Đình, bây giờ em phải đến công ty, tính tình của An Kỳ không tỉnh táo giống như em, cũng không gian xảo giống như Tiêu Tiêu, em sợ là cô ấy sẽ làm ra chuyện gì đó mất bình tĩnh.”
Tiêu Diệp Nhiên cũng không để ý đến chuyện ăn sáng, vội vã đứng dậy liền muốn rời khỏi.
Cố Mặc Đình cũng không ngăn cản lại: “Đi thôi, để anh lái xe đưa em đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
“Vâng.”
…
Tiêu Diệp Nhiên hấp ta hấp tấp đi ra khỏi cửa, trên đường đến công ty cô gọi mấy cuộc điện thoại cho Tống An Kỳ, nhưng mà điện thoại đều thông báo tắt máy.
Bất đắc dĩ, Tiêu Diệp Nhiên chỉ có thể chạy đến công ty, kết quả nghe thấy Lina nói là Tống An Kỳ đã xin nghỉ.
“Đáng chết.”
Tiêu Diệp Nhiên chửi rủa một câu, sau đó cũng xin nghỉ với Lina, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và chăm chú của những người ở phía sau mà rời khỏi công ty.
Ra khỏi cửa công ty, Tiêu Diệp Nhiên gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu, thông báo địa chỉ của Tống An Kỳ để cô ấy nhanh chóng chạy tới.
Đoán chừng là hai mươi phút sau, hai người bọn họ rốt cuộc cũng gặp nhau ở bên ngoài cư xá của Tống An Kỳ đang ở.
“Gấp gáp tìm tớ tới như vậy là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiêu Tiêu tùy tiện dừng xe Maserati ở ven đường, lơ ngơ bước xuống xe.
Tiêu Diệp Nhiên cũng không giải thích gì nhiều, trực tiếp nói: “Đợi một lát nữa tớ sẽ nói cẩn thận cho cậu biết, bây giờ trước tiên phải tìm được An Kỳ cái đã.”
Hai người bọn họ đi thang máy lên trên lầu, đi đến tầng lầu mà Tống An Kỳ đang ở.
Tiêu Diệp Nhiên nhấn chuông cửa ở cửa ra vào, liên tục nhấn bảy tám lần nhưng mà ở trong cửa lại thủy chung không có động tĩnh.
“Có chìa khóa dự bị hay không vậy?”