Chương
Buổi trưa, Tống An Kỳ đi đến tập đoàn Dương thị tìm kiếm người bạn cũ có thể giúp đỡ ba mẹ của cô.
Lúc đầu, Tiêu Diệp Nhiên hẹn Cố Mặc Đình ăn cơm trưa ở chỗ gần công ty, nhưng mà bởi vì không yên lòng về Tống An Kỳ, dứt khoát đổi địa điểm dùng cơm ở một nhà hàng gần với tập đoàn Dương thị.
Phong cách của nhà hàng này hơi lịch sự tao nhã, bởi vì ở trong thành phố, lúc đến giờ cơm, số người đến đây dùng cơm cực kì nhiều.
Sau khi Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ đến nơi, hai người chọn hai cái bàn gần nhau rồi im lặng chờ đợi.
Đến lúc khoảng mười hai giờ, Cố Mặc Đình đi đến, có điều phía sau anh còn có Cố Thanh Chiêu đi theo.
Chân mày của Tiêu Diệp Nhiên hơi nhướng lên nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đang cười tủm tỉm của Cố Thanh Chiêu, nhịn không được mà bĩu môi nói: “Sao cậu cũng đến đây vậy?”
Cố Thanh Chiêu cười cười nháy mắt với cô, nói chuyện cực kỳ ngay thẳng: “Đến làm bóng đèn đó! Lần nào cũng bị anh cả đẩy ra làm lá chắn cho chị dâu thì cũng thôi đi, anh ấy còn không cho em mập mờ với ngôi sao nữ trong công ty, quả thật không có đạo lý mà, không có tình người. Cho nên em cũng đến đây luôn, đến tìm lãi cho sự độc thân của em.”
“Lặp lại lời nói vừa nãy một lần nữa, nói ai không có tình người hả?”
Đôi mắt âm u của Cố Mặc Đình nghiêng qua, giọng điệu giống như cười mà lại không cười, có nghe như thế nào thì cũng cảm thấy rất nguy hiểm.
Cố Thanh Chiêu lập tức rụt cổ lại, cười trừ nói: “Ha ha, không không không, em đâu có nói ai không có tình người đâu, em có nói hả? Anh cả, chắc chắn là anh đã nghe lầm rồi, nghe lầm rồi…”
“Đồ hèn nhát.”
Tiêu Diệp Nhiên nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Chiêu bình thường không sợ trời không sợ đất, nhưng mà ở trước mặt của Cố Mặc Đình thì lại có bộ dạng sợ triệt để, nhịn không được mà buồn cười, ném một ánh mắt khinh bỉ qua.
Cố Thanh Chiêu cũng nhếch nhếch miệng, cũng không giải thích, ánh mắt nhìn lướt qua trên bàn ăn, chợt phàn nàn nói: “Chị dâu cũng thật là bất công, đều chọn những món anh cả thích ăn, hơn nữa còn không có phần của em.”
“Ai biết được cậu sẽ đến đây.”
Tiêu Diệp Nhiên lườm anh ta một cái, đưa một tờ thực đơn ở bên cạnh qua, nói: “Nè, coi coi muốn ăn cái gì, tự mình gọi đi.”
“Chị dâu mời hả?”
“Anh của cậu mời.”
“Vậy thì em sẽ không khách khí nữa.”
Cố Thanh Chiêu hào hứng gọi một đống lớn đồ ăn, xem ra là đói chết rồi.
Tiêu Diệp Nhiên bị bộ dạng không ra làm sao của anh ta chọc cho không nhịn được mà lắc đầu, cũng không tiếp tục để ý nữa, tự mình gắp thức ăn cho Cố Mặc Đình, rồi nói: “Xin lỗi nha, để anh chạy xa như vậy đến đây ăn cơm với em.”
Khoảng cách của Hoàng Đình với bên này, lái xe ít nhất cũng phải bốn mươi phút, Tiêu Diệp Nhiên biết thời gian của Cố Mặc Đình luôn luôn rất quý giá.
“Không có chuyện gì cả, dù sao cũng có người lái xe miễn phí.”
Cố Mặc Đình thâm ý liếc mắt nhìn Cố Thanh Chiêu ở bên cạnh, chợt nói: “Hơn nữa, ăn cơm trưa cùng với bà xã là chuyện nên làm.”
Tiêu Diệp Nhiên không khỏi giương môi cười một tiếng, đột nhiên nói: “Sau này trưa mỗi ngày đều ăn cơm cùng với nhau đi.”