Chương
Nhưng mà tay còn đang ở giữa không trung đã bị Hàn Minh Nhân nắm lại.
“Tống An Kỳ, đừng có quá đáng, nói chuyện thì cứ nói, cô còn muốn ra tay đánh người à?”
Người đàn ông kia dùng âm thanh lạnh lùng nói với Tống An Kỳ, Tiêu Diệp Nhiên ngồi ở bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt, gương mặt xinh đẹp bị bao phủ sự tức giận, làm cho người khác giật mình.
Cố Mặc Đình và Cố Thanh Chiêu nhìn thấy như vậy đều không nhịn được mà hơi kinh ngạc.
Lúc trước, Tiêu Diệp Nhiên cũng đã bị Bùi Hạo Tuấn và Cố Tống Vy ức hiếp như thế, nhưng mà cô gặp chuyện thì vẫn luôn tỉnh táo đối mặt, hai anh em bọn họ chưa từng nhìn thấy cô tức giận lớn như vậy.
Không ngờ đến Tống An Kỳ bị khi dễ như vậy, cô cũng có chút không kiểm soát được.
Cố Mặc Đình vội vàng ôm cô lại, kề tai nhẹ giọng nói với cô: “Có một số việc hẳn là nên để cô ấy tự xử lý, em xuất hiện ngược lại sẽ làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, chờ một lát nữa nếu như tình huống không tốt thì để Thanh Chiêu ra mặt đi.”
“Tại sao lại là em chứ?”
Cố Thanh Chiêu bất mãn kháng nghị.
Anh là một người phong độ nhẹ nhàng, ưu nhã, tự tin, là một người đàn ông đẹp trai có nhiều tiền, không biết là có bao nhiêu người phụ nữ mong chờ được anh ta chiều chuộng, thậm chí còn muốn gả cho anh ta. Tại sao đến nơi này, không phải bị đẩy ra làm bia đỡ đạn thì lại làm lốp xe dự phòng vậy chứ?
Tại sao chứ? Tại sao chứ?
“Cả ngày chơi bời lêu lổng chính là cậu, đúng lúc tìm một chút chuyện cho cậu làm.”
Cố Mặc Đình không hề dao động chút nào mà nâng mi mắt lên, thản nhiên nói.
“…” Cố Thanh Chiêu đột nhiên có một loại cảm giác không thể phản bác được.
Mà lúc này Tống An Kỳ bị Hàn Minh Nhân kéo tay lại, toàn thân đều đang run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp kia cũng dâng lên hận thù.
Đều là người đàn ông này, nếu như không phải mắt của cô bị mù yêu phải một người khốn nạn như vậy thì sao có thể rơi vào tình trạng hiện tại?
Cô xui xẻo thì thôi đi, tại sao lại phải liên lụy đến ba mẹ vô tội của cô?
Người đàn ông này là cái thứ chó không có lương tâm!
Càng nghĩ càng hận, ánh mắt của Tống An Kỳ lập tức hung ác, cắn răng một cái, một bàn tay gần như là dùng hết tất cả sức lực toàn thân mà đánh tới.
Chát…
Tiếng bạt tay thanh thúy vang lên trong nhà hàng to như vậy.
Nhân viên phục vụ và khách khứa ở xung quanh sớm đã bị động tĩnh bên đây thu hút, mấy người bọn họ đều ném cái nhìn chăm chú về phía bên này.
Nhưng mà Tống An Kỳ lại chẳng quan tâm, cô hung hăng nhìn chằm chằm vào Hàn Minh Nhân, nói: “Cái tát này là tôi đánh cho ba mẹ của tôi, con người khốn nạn như anh.”
Chát…
Bạt ta thứ hai không có báo hiệu gì trước lại ném tới một lần nữa, trên mặt của Hàn Minh Nhân rõ ràng in dấu đỏ của năm ngón tay.
“Một cái tát này là đánh cho tôi, hai năm quá khứ coi như là mắt của tôi bị mù, đã coi trọng đồ chết tiệt không có lương tâm giống như anh.”
“Tống An Kỳ, cô đang tìm cái chết đúng không?”