Chương
“Tô Lân!”
Anh lên tiếng gọi Tô Lân vừa mới đi ra ngoài, giọng nói kia âm trầm đến dọa người.
Trong lòng của Tô Lân hoảng sợ quay đầu lại: “Tổng giám đốc, còn dặn dò gì ạ?”
“Đi lái xe đi, đi ra ngoài với tôi nhanh lên.”
Cố Mặc Đình đứng dậy từ trên ghế làm việc, cũng không giải thích, trực tiếp cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Tô Lân đã đi theo bên cạnh anh nhiều năm, thấy sắc mặt của anh cứng ngắt, biết chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi, cũng không dám thờ ơ mà vội vàng nhẹ nhàng gật đầu rồi đi theo Cố Mặc Đình ra bên ngoài.
…
Tiêu Diệp Nhiên không biết là rốt cuộc mình đã hôn mê bao lâu, cô chỉ biết là sau khi mình tỉnh dậy liền phát hiện mình ở một nơi tối tăm, một mùi vị ẩm ướt khó ngửi đập vào trong mặt, khiến cho người ta muốn buồn nôn.
Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy từ dưới đất, lại phát hiện hai tay hai chân của mình bị dây thừng trói chặt lại, cả người gần như không thể động đậy được.
Tiêu Diệp Nhiên giật mình cẩn thận nhớ lại một chút, mới bỗng nhiên nhớ tới mình đã xảy ra chuyện gì.
Bắt cóc!
Vốn dĩ cô đã hẹn đi tìm Mặc Đình, thế nhưng nửa đường lại bị bắt cóc.
Một cảm giác sợ hãi xông thẳng lên đầu, Tiêu Diệp Nhiên sợ hãi nhìn bốn phía.
Đập vào trong mắt của cô đều là một màu đen kịt, mượn ánh trăng mờ ảo chiếu vào từ bên ngoài, dường như có thể nhìn thấy được mình đang ở trong một cái nhà kho bị bỏ hoang.
Xung quanh yên ắng, hoàn cảnh lạ lẫm, còn có loại yên tĩnh và đen nhánh của loại cảm giác trí mạng, đều đang cố gắng làm sâu sắc sự khủng hoảng trong lòng của cô.
“Có ai không?”
Cô há to miệng, giọng nói run rẩy vang lên trong nhà kho bỏ hoang.
Âm thanh vang vọng yếu ớt phiêu tán trong không khí, trong lòng của Tiêu Diệp Nhiên càng sợ hãi hơn.
“Có ai ở đây không, thả tôi ra đi, tại sao lại bắt tôi chứ?”
Cả người của Tiêu Diệp Nhiên đều đang run rẩy.
Cô chưa từng phải gặp chuyện như vậy, trong đầu nhất thời có chút hỗn loạn.
Tại sao lại có người bắt cóc cô? Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn
Bắt cóc cô thì có lợi ích gì?
Chẳng lẽ là Cố Tống Vy ư?
Sẽ không phải đâu, người phụ nữ kia gần đây cực kỳ an phận, chắc không phải là cô ta mới đúng…
Cũng không phải là cô ta thì là ai đây chứ? Rốt cuộc là đối phương có mục đích gì?
Vô số suy nghĩ đang bay nhảy ở trong đầu của Tiêu Diệp Nhiên, nhưng mà tâm trạng sợ hãi lại chỉ càng khiến cho cô thêm bối rối. Lúc này, sự tỉnh táo của cô đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Trong lúc Tiêu Diệp Nhiên đang hốt hoảng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh cửa sắt va chạm, cánh cửa của nhà kho đã bị người khác đẩy ra.
Kèm theo đó chính là một giọng nói thô lỗ vang lên trong nhà kho: “Em gái nhỏ, em đã tỉnh rồi à?”