Chương
Cố Mặc Đình ôm chặt lấy cô, giống như là ôm lấy một bảo vật đã mất đi nhưng đã có lại được, dịu dàng an ủi ở bên tai của cô: “Không sao đâu, đã không sao nữa rồi.”
Ba tên vạm vỡ còn lại nhìn thấy đồng bọn của mình bị gục ngã dưới đất nhanh như vậy, kêu rên không ngừng, dọa đến nỗi co cẳng chạy đi.
“Tô Lân!”
Cố Mặc Đình ôm Tiêu Diệp Nhiên, lớn tiếng tức giận hô lên với người ở phía bên ngoài.
Lúc mà giọng nói của anh vừa dứt, trong chốc lát mười mấy người cảnh sát ở bên ngoài chen nhau tràn vào, giơ súng lên với ba người ở phía trước, quát: “Giơ hai tay lên, tối nay có nghĩ cũng đừng nghĩ thoát khỏi.”
Sau đó, Tô Lân cũng đi vào từ bên ngoài, lúc mà anh ta nhìn thấy gương mặt hốt hoảng của Tiêu Diệp Nhiên, lông mày cũng nhịn không được mà nảy lên một cái, chợt có chút hồi hộp mà phóng ánh mắt đến gương mặt của Cố Mặc Đình.
Gương mặt đó âm trầm làm người ta kinh ngạc, rõ ràng Tiêu Diệp Nhiên chịu tổn thương khiến anh cực kỳ tức giận.
Tô Lân dám thề đây chắc chắn là lần đầu tiên mà anh ta nhìn thấy Cố Mặc Đình tức giận như vậy trong từng ấy năm anh ta đi theo anh.
Lúc này, bốn tên đàn ông vạm vỡ đã hoàn toàn bị khống chế lại, hai tay bị còng lại, mặt mũi tràn đầy vẻ ủ rũ.
Trong lòng của Tô Lân hơi sợ hãi, vội vàng nói với cảnh sát ở bên cạnh: “Cảnh sát Lý, anh hãy chăm sóc cho bốn người này một chút đi, tổng giám đốc của chúng tôi đang rất tức giận, tốt nhất là có thể cạy được chút tin tức quan trọng gì đó từ trong miệng của bọn họ. Bà chủ của chúng tôi không có tranh chấp gì với cái đám lưu manh này.”
“Trợ lý Tô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dặn dò cấp dưới chăm sóc cho bọn họ thật tốt, về phần tin tức khác, rất nhanh cũng sẽ đưa đến tay của tổng giám đốc Cố, sẽ không để cho bà chủ phải chịu tổn thương vô ích.”
Thái độ của cảnh sát Lý hơi cung kính, đồng thời trong lòng cũng đang thầm mắng bốn cái tên vạm vỡ kia.
Gây chuyện với ai lại không gây, càng muốn chọc vào người của bốn gia tộc lớn, đây không phải là muốn chết sao.
Bốn người bọn họ rất nhanh liền bị cảnh sát mang đi, trong nhà kho bỏ hoang rất nhanh liền khôi phục lại sự yên tĩnh. Cố Mặc Đình cũng không ở lại lâu, trực tiếp ôm ngang Tiêu Diệp Nhiên lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lúc mà Cố Mặc Đình đưa Tiêu Diệp Nhiên về nhà đã là mười một giờ đêm.
Có lẽ là bởi vì bị sợ hãi, Tiêu Diệp Nhiên vẫn luôn nép ở trong ngực của anh, một câu cũng không nói.
Sau khi quay về nhà, Cố Mặc Đình ôm cô vào trong phòng tắm, rửa những vết bẩn thê thảm ở trên người cho cô. Trong quá trình đó, rốt cuộc Tiêu Diệp Nhiên cũng đã tỉnh táo không ít.
Cả người của cô ngâm mình trong bồn tắm lớn, trần như nhộng đối mặt với anh, đôi chân dài trắng như tuyết, vóc dáng của cô trở nên duyên dáng yêu kiều, làm cho người khác say mê. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tiêu Diệp Nhiên rùng mình một cái, nhìn người đàn ông ở trước mặt, hai tay nhịn không được mà vòng qua cổ của anh, vụng về hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Động tác của cô cực kỳ ngày ngô, học theo bộ dạng của anh hôn mình, cướp lấy hô hấp của anh.
“Mặc Đình, em muốn quên đi chuyện đã xảy ra vào tối ngày hôm nay, anh giúp em đi, có được hay không?”