Chương
Lúc mà nhìn thấy người phụ nữ này, Tống An Kỳ không hề bày ra sắc mặt tốt.
Trước đó Tần Mạn Ny đã bắt cóc Tiêu Diệp Nhiên, hại chút nữa cô bị hủy hoại, trong lòng của Tống An Kỳ vẫn luôn nhớ kỹ, mà Ninh Huyên Huyên này lại là người bạn tốt của Tần Mạn Ny. Dưới cái nhìn của cô ấy, hai người phụ nữ này đều là cá mè một lứa, loại người này có thể cách bao xa thì cứ cách bấy nhiêu xa, tránh khỏi ngày nào đó thuyền bị lật.
“Tiêu Diệp Nhiên, có thể nói chuyện với cô được không?”
Không nhìn vào hành động đang trợn trắng mắt của Tống An Kỳ, Ninh Huyên Huyên nhìn chằm chằm vào Tiêu Diệp Nhiên, thái độ lại có chút ôn hòa.
Tiêu Diệp Nhiên hờ hững lườm cô ta một cái, nói: “Tôi và An Kỳ muốn đi ăn cơm trưa, nếu như cô Ninh không ngại thì có thể đi cùng.”
Ngụ ý là, trong mắt của cô chuyện ăn cơm đối với cô mà nói cực kỳ quan trọng, còn chuyện của cô Ninh nhà cô không hề quan trọng tí nào.
Sắc mặt của Ninh Huyên Huyên hơi khó coi một chút, nhưng mà hình như cô ta thật sự rất muốn nói chuyện cùng với Tiêu Diệp Nhiên. Sau khi im lặng một lúc, lại nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đi thôi, đi đến phía đối diện chọn một căn phòng đi.”
Ba người bọn họ cùng nhau đi đến một nhà hàng cơm tây ở phía đối diện, bởi vì thân phận của Ninh Huyên Huyên đặc biệt, cho nên phải chọn một phòng bao.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đi đến ghi món cho bọn họ, trong lúc chờ đồ ăn, Tiêu Diệp Nhiên mới miễn cưỡng liếc mắt nhìn Ninh Huyên Huyên một cái, nói: “Nói đi, muốn tìm tôi để nói chuyện gì?”
“Muốn nói chuyện liên quan đến Tần Mạn Ny với cô.” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ninh Huyên Huyên tháo khẩu trang và kính râm của mình xuống, cũng không quanh co lòng vòng.
Tiêu Diệp Nhiên giống như đã dự đoán từ trước, không khỏi nâng khóe môi giễu cợt nói: “Tần Mạn Ny, cô ta cũng không phải là bạn bè của tôi, có cái gì để nói với nhau đâu chứ?”
“Diệp Nhiên, hai người chúng ta quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Mạn Ny đột nhiên bị bắt, tội danh lại dính líu đến việc bắt cóc, tôi đã biết toàn bộ quá trình. Nhưng mà chuyện này là do cô sai, cô là phóng viên, đầu tiên là rút mất đại ngôn quảng cáo, lại vạch trần đời tư của người ta, Mạn Ny chỉ là trả thù thôi, cô làm như thế này là bóp cht cô ấy, cả một đời của cô ấy đều sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Cô không cảm thấy thủ đoạn của cô quá độc ác hay sao?”
Ninh Huyên Huyên ngồi ở trước mặt của Tiêu Diệp Nhiên, thẳng thắng chỉ trích, ánh mắt hiện ra vẻ rét lạnh thấu xương.
Tiêu Diệp Nhiên nhìn thấy như vậy, lập tức cười nhạo không thôi: “Ninh Huyên Huyên, cô lấy thân phận gì để đến chất vấn tôi vậy? Lấy thân phận là bạn bè tốt của Tần Mạn Ny hả? Nếu như đúng như thế, vậy thì tôi muốn hỏi cô, từ đầu đến cuối con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đã tung chuyện đời tư của Tần Mạn Ny ra? Cô có chứng cứ gì không? Nếu như không có, mong cô hãy dừng cuộc tranh cãi vô lý của cô lại đi.”
“Hơn nữa, Tần Mạn Ny bắt cóc tôi là sự thật, cho dù là nguyên nhân gì thì cô ta cũng đã phạm tội rồi, chuyện này có muốn trách thì cứ trách bản thân của cô ta không làm rõ ràng người đã tung đời tư của cô ta. Cô không có tư cách gì chỉ trích tôi, lúc mà cô ta bắt cóc tôi cũng đã ôm tâm tư hủy hoại tôi hoàn toàn, cho nên dù là cả đời của cô ta đã bị hủy thì đó cũng chỉ là do cô ta gieo gió gặt bão, không thể trách bất kỳ người nào được.”
Lời nói của Tiêu Diệp Nhiên sắc bén, khiến cho người ta không có chỗ để phản bác.
lông mày của Ninh Huyên Huyên không khỏi nhíu lại: “Ý của cô là tin tức đó không phải do cô đã tung ra?”
“Có lúc nào mà cô nhìn thấy tôi tung tin tức của người ta ra thì lại ẩn danh không? Tần Mạn Ny là nhân vật của công chúng, cuộc sống cá nhân của cô ta không nề nếp, bị phóng viên theo dõi thì đó cũng là chuyện bình thường. Ở trong nước có nhiều phóng viên như vậy, cũng không phải chỉ có một mình tôi, người lợi hại hơn tôi còn có rất nhiều nữa kìa. Nếu như điều tra mà các người cũng không chịu điều tra, trực tiếp đổ tội danh lên trên đầu của tôi, căn bản chính là muốn gán tội cho người khác.”