Chương
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ mau chóng điều tra.”
Tô Lân lập tức nhận lệnh, trong lòng không nhịn được lắc đầu với hai mẹ con Triệu Uyển Nhan, đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà, rơi vào tay tổng giám đốc nhà anh ta cũng coi như xui xẻo.
Trong lòng Tô Lân thắp nhang cho bọn họ, thuận tiện nói xứng đáng.
“Mặt khác, bà chủ là người thừa kế tập đoàn Tiêu thị, nhà họ Tiêu chắc chắn có hợp đồng liên quan đến quyền thừa kế, cho nên tôi hy vọng hiện tại tài sản thuộc về bà chủ thế nào thì sau này cũng phải như thế. Không ai được phép đụng vào đồ của cô ấy, cậu hiểu không?”
Cố Mặc Đình nói đến đây thì trên mặt lướt qua tia sắc bén.
Tô Lân vừa nghe đã hiểu, vội vàng gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”
…
Tiêu Tùng nằm viện làm cho tâm trạng của Tiêu Diệp Nhiên có chút nặng nề. Nhưng cũng may Cố Mặc Đình vẫn luôn ở bên cạnh nên khiến cô cảm giác yên tâm hơn.
Đêm đó, sau khi Tô Lân rời đi không lâu, Triệu Uyển Nhan cũng tới một chuyến.
Trước mặt Tiêu Diệp Nhiên, người phụ nữ kia diễn xuất rất giỏi, đầu tiên giả vờ đau lòng một chút, sau đó giả bộ nói ông ấy cũng lớn tuổi, cả ngày bận rộn, không hề nghỉ ngơi.
Tiêu Diệp Nhiên nghe xong thì cũng không có cảm giác gì, dù sao lời nói của người phụ nữ này có mấy phần quan tâm thật sự, ai cũng không biết được.
Hơn nữa, làm cho cô áy náy trong lòng là ba Tiêu xảy ra chuyện chắc chắn có liên quan đến hai mẹ con bọn họ, bởi vậy ở trong mắt cô thì sự quan tâm của bà ta càng thêm dối trá.
Triệu Uyển Nhan tự nhiên cũng biết Tiêu Diệp Nhiên không thích mình, cho nên cũng không ở lâu, nhanh chóng rời đi.
Sáng sớm hôm sau, bác Triệu mang theo bữa sáng đi vào bệnh viện cho Tiêu Diệp Nhiên.
“Cô chủ, cô trông coi ông chủ một đêm, ăn sáng xong thì về nhà nghỉ ngơi đi, tôi trông ông chủ là được.”
Ông nhìn thấy mắt cô hồng hồng, dáng vẻ rõ ràng không ngủ được, không khỏi có chút đau lòng nói.
“Không sao đâu bác Triệu, con không mệt, hơn nữa còn có người giúp con trông coi.”
Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu, từ chối ý tốt của bác Triệu. Tải ápp Һσlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bác Triệu cũng lớn tuổi, không thể vất vả, ông có thể nhớ cô chưa ăn bữa sáng cũng đã tốt rồi, sao cô còn có thể bắt ông vất vả chứ?
Nhưng bác Triệu cũng ngây người vì lời Tiêu Diệp Nhiên nói: “Có người giúp cô trông sao?”
“Ừm.” Tiêu Diệp Nhiên cười cười, đưa bác Triệu vào phòng nghỉ.
Bác Triệu đi vào thì lập tức nhìn thấy Cố Mặc Đình đứng ở bên trong.
Dáng người anh cao lớn, ngoại hình vô cùng tuấn tú, khí chất kiêu ngạo lạnh nhạt, cả người tỏa ra khí chất hơn người, nhìn thế nào cũng là một người cực kỳ xuất sắc.
Bác Triệu sửng sốt một chút, khó hiểu nhìn Tiêu Diệp Nhiên: “Cô chủ, người này là…?”
“Bác Triệu, anh ấy tên là Cố Mặc Đình, là… Chồng mới cưới của con.”
Tiêu Diệp Nhiên chần chừ hai giây, sau đó giới thiệu thân phận của Cố Mặc Đình.
“Chồng mới cưới?”
Bác Triệu đầy kinh ngạc nhìn Cố Mặc Đình, nửa ngày không kịp phản ứng.
Ngược lại Cố Mặc Đình lễ phép chào hỏi ông.
Sau một lúc lâu, Bác Triệu mới đột lấy lại tinh thần, khó tin nhìn Tiêu Diệp Nhiên: “Cô chủ, cô… Cô đã kết hôn rồi sao?”