“Tống Vy nói không sai. Người đàn ông bên cạnh Tiêu Diệp Nhiên kia, tốt nhất vẫn nên thăm dò lai lịch, cho dù cậu ta không phải người của tứ đại gia tộc, vậy cũng phải xem đối phương rốt cuộc có lai lịch gì, đỡ phải đến lúc đó lại thua thiệt” Bùi Vân Trạch dù sao cũng là lão giang hồ trên thương trường, ông ta ngược lại không có tâm tư phức tạp như Cố Tống Vy, chỉ thuần túy muốn để tâm thôi.
Sau khi mấy người nói chuyện một hồi, Triệu Uyển Nhan từ đầu tới cuối đều không mở miệng, đột nhiên cười nói: “Hai vị thông gia, ông bà xem, bây giờ chuyện công ty cũng đã giải quyết, bụng của Tống Vy cũng dần dần lớn lên, trước đó nói ba tháng sau cho Hạo Tuấn và Tống Vy kết hôn, bây giờ có phải cũng nên bắt tay làm rồi không? Vừa vặn tam hỉ lâm môn luôn?”
Ba người nhà họ Bùi đồng thời ngây ra.
Tần Thúy Kiều phản ứng đầu tiên, không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên nói: “Bây giờ công ty vừa mới chuyển biến tốt, nào có tinh lực cử hành hôn lễ? Hoãn thêm một thời gian đi”
Đối với Cố Tống Vy, bà ta vẫn không hài lòng lắm.
Cố Tống Vy dường như cũng biết, trong lòng hơi giận một chút, nhưng bề ngoài lại giả bộ hiền lành nói: “Đúng vậy, mẹ, mẹ đây không phải là làm khó Hạo Tuấn sao, lần này anh ấy khổ cực như vậy, để anh ấy nghỉ ngơi một chút đi”
“Như vậy sao được, nói thế nào đi nữa, con bây giờ cũng là người sắp thừa kế của nhà họ Tiêu, thân là cô cả nhà họ Tiêu, ngay cả một hôn lễ cũng không có, nói ra chẳng phải là để người ta chê cười à?”
Triệu Uyển Nhan cố ý nghểnh mặt lên, không vui nói.
Giọng bà ta không lớn không nhỏ, nhưng truyền đến tai Bùi Hạo Tuấn và ba mẹ anh ta lại cực rõ. “Người sắp thừa kế của tập đoàn Tiêu thị?” Ba người chuyển tầm mắt lên người Cố Tống Vy, mặt đầy kinh ngạc.
“Phải đó, thông gia! Mấy ngày trước ông xã nhà chúng tôi, đã đáp ứng đem phần lớn cổ phần của công ty cho Tống Vy, bây giờ Tống Vy là cô cả danh chính ngôn thuận của nhà họ Tiêu, với thân phận của con bé, muốn xứng với Hạo Tuấn, hẳn là dư sức chứ?”
Triệu Uyển Nhan mỉm cười nhìn ba người nhà họ Bùi, nhưng trong lòng thì hừ lạnh.
Trước kia bởi vì thân phận cô cả có tiếng mà không có miếng của Cố Tống Vy, làm hại hai mẹ con bà vẫn luôn phải nhìn sắc mặt của Tân Thúy Kiều.
Bây giờ Tiêu Tùng đến rồi, Tiêu thị cũng phải đổi chủ, bà rốt cuộc cũng có thể bày ra tư thái cao quý đối mặt với bọn họ rôi. Không biết tại sao, cảm giác này, khiến Triệu Uyển Nhan có một khái cảm khác thường.
Thì ra, đây chính là mùi vị cao cao tại thượng!
“Bà thông gia, lời này có thật không? Tiêu Tùng sao có thể đem cổ phần cho Tống Vy dễ dàng như vậy?”
Tần Thúy Kiều hơi hoài nghi nhìn Triệu Uyển Nhan, dường như đang nghỉ ngờ độ tin cậy trong lời nói của bà.
Cố Tống Vy vội vàng lấy cớ nói: “Mẹ, lời này đương nhiên là thật, trước kia ba con đã cam đoan với con, chỉ cần con và Hạo Tuấn kết hôn, sẽ cho con hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Tiêu thị. Mặc dù ít hơn so với Tiêu Diệp Nhiên, nhưng con cũng coi như là người thừa kế của tập đoàn Tiêu thị, hơn nữa mấy năm qua tâm tư Tiêu Diệp Nhiên không có ở đó, công ty sớm muộn cũng là của con. Đến lúc đó, quan hệ của nhà họ Tiêu và nhà họ Bùi càng thân thiết hơn một bước, mà lỡ như công ty lại gặp chuyện, đôi bên cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, mọi người thấy thế nào?”
Cố Tống Vy ngược lại rất thông minh, làm việc biết giữ cho mình một đường lui.