Giọng nói của anh ta mang theo vẻ chế nhạo.
Yêu?
Ánh mắt Cố Mặc Đình nhìn vào tấm ảnh chụp đang đặt trên bàn, là ảnh chụp chung của anh và Tiêu Diệp Nhiên. Tấm ảnh này được chụp vào hôm anh và cô đi chơi công viên.
Cô cười rất vui vẻ, cười giống như một đứa bé vô cùng ngây thơ trong sáng.
Trái lại, anh chỉ cười mỉm thôi, nhưng cũng có thể thấy rõ, tâm trạng của anh rất tốt.
Sau khi cô đi rửa ảnh, còn cố ý mua một cái khung hình rồi đặt khung ảnh này lên trên bàn làm việc của anh.
Cô nói: "Để tấm ảnh ở đây, sau này khi em không ở bên cạnh, anh cũng có thể nhìn vật nhớ người."
Nghĩ đến điều ấy, anh khẽ cười thầm, đôi mắt anh nhìn chăm chú vào cô gái đang cười sáng lạn trong tấm ảnh, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Cô bước vào thế giới của anh, giống như một mặt trời bé nhỏ sưởi ấm thế giới lạnh như băng này.
Ở đầu bên kia điện thoại, Cố Thanh Chiêu chờ mãi vẫn không nghe thấy tiếng anh trai mình trả lời, anh ta nghi ngờ cất tiếng hỏi: "Anh, anh vẫn đang nghe đó chứ?”
Phía bên kia vẫn im lặng như tờ, ngay khi Cố Thanh Chiêu chuẩn bị cúp điện thoại, thì giọng của anh mới vang lên. "Thanh Chiêu, nếu như cuối cùng Tiêu thị vẫn rơi vào trong tay Cố Tống Vy, thì đến lúc đó em về nhà họ Lục đi."
"Anh, anh quá độc ác!"
Đối với tiếng kêu rn truyền đến từ bên kia điện thoại, Cố Mặc Đình coi như không nghe thấy, nói xong anh trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc ấy ở ngoài cửa ra vào có một dáng người mảnh mai yên lặng đứng ở đó, cánh cửa khép hờ ngăn chặn tầm mắt của Cố Mặc Đình cho nên anh không phát hiện ra. Cô mím chặt môi, trái tim bị những lời anh nói làm rung động, rất lâu sau vẫn chưa thể trở lại bình thường được. Cô đứng thêm một lát nữa, sau đó mới quay người trở về phòng.
Trong căn phòng yên tĩnh, tấm rèm được kéo lại, ánh sáng mờ mờ, chỉ có một bóng đèn treo trên tường là sáng rực rỡ.
Cố Mặc Đình nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng, ánh mắt nhìn về phía chiếc chăn nhô lên trên giường, trong đôi mắt sâu thẳm đen tuyền ấy rất khó để nhận ra một chút cảm xúc nào.
Anh khẽ đóng cửa lại, rồi đi đến bên giường cúi đầu xuống, nhìn vào gương mặt đang ngủ rất ngon của cô. Trái tim anh hơi rung động một chút, anh cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Lông mi hơi run rẩy, Tiêu Diệp Nhiên nắm vội vàng chặt †ay mình lại, dường như cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh đang thở ra trên mặt cô.
Cô rất căng thẳng, lo lắng anh sẽ phát hiện cô đang giả vờ ngủ.